Chương 257: Ám hiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các phi tần không ngờ lại gặp được Thái Tử điện hạ ở đây, đều vô cùng kinh ngạc.

Các nàng vội vàng sửa sang lại diện mạo, ra ngoài nghênh đón Thái Tử với lòng đầy háo hức.

Với tư cách là chủ nhân nơi này, Tiêu trắc phi lại là nữ nhân có địa vị cao nhất, vì vậy đương nhiên được đứng ở vị trí đầu tiên.

Nàng đi đầu hướng Thái Tử chào hỏi.

"Thần thiếp bái kiến Thái Tử điện hạ."

Lạc Thanh Hàn nhìn mười mấy phi tần đằng sau nàng, chậm rãi nói: "Hôm nay nơi này của nàng rất náo nhiệt."

Tiêu Hề Hề nói: "Mọi người đều ở đây để chúc mừng thần thiếp."

Các phi tần hiếm khi được nhìn thấy Thái Tử, tất cả ánh mắt đều tập trung nhìn vào Thái Tử.

Trần lương viện nắm lấy cơ hội chen vào nói: "Tiêu tỷ tỷ cùng Thái Tử điện hạ đứng chung với nhau đúng là tương xứng, giống như một đôi bích nhân. Chẳng trách Thái Tử điện hạ lại sủng ái Tiêu tỷ tỷ như vậy, vẫn là điện hạ tinh mắt."

Những người khác cũng nói với phụ hoạ theo.

Tiêu Hề Hề thực sự bội phục nhóm nữ nhân này, các kỹ năng được dùng hết mức có thể, làm nàng là con cá mặn cũng khó mà theo kịp.

Lạc Thanh Hàn không thích quá nhiều người, hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Tiêu trắc phi đem những nữ nhân này đuổi đi.

Thật đáng tiếc là Tiêu Hề Hề tự mình che chắn tín hiệu, hoàn toàn không nhận được ánh mắt ám chỉ của Thái Tử.

Nàng thấy Thái Tử đứng yên bất động, còn tưởng Thái Tử có chỉ thị gì, vì thế nàng cũng ngoan ngoãn bất động nhìn hắn, đợi mệnh lệnh tiếp theo của hắn.

Thái Tử cùng Tiêu trắc phi đều bất động, những người khác tự nhiên cũng không dám động.

Kết quả là, tất cả mọi người đứng ở ngoài sân mắt to trừng mắt nhỏ.

Qua một hồi lâu, Lạc Thanh Hàn mới nói: "Các nàng nếu không có việc gì, liền trở về đi."

Các phi tần miễn cưỡng rời đi.

Thái Tử đã nói rõ ràng như vậy, nếu bọn họ nhất quyết không chịu rời đi, thật quá xấu mặt.

Không còn cách nào khác, họ chỉ có thể miễn cưỡng rời đi.

Tiêu Hề Hề đi theo Thái Tử vào phòng.

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng: "Nàng ngốc sao?"

Tiêu Hề Hề theo bản năng trả lời: "Ngài mới ngốc!"

Một lúc sau nàng mới phản ứng lại chính mình đã nói gì, nàng phát hiện sắc mặt Thái Tử trở nên lạnh đi, nàng vội vàng nói.

"Ngài không ngốc, là thiếp ngốc, thần thiếp nhất thời choáng váng!"

Nói xong nàng còn không quên nở một nụ cười ngốc nghếch.

Lạc Thanh Hàn không còn giận nữa khi nhìn thấy nụ cười đó.

Hắn tức giận nói: "Nàng xác thực là ngốc nghếch mà, vừa rồi ta biểu hiện rõ ràng như vậy, nàng còn không hiểu ý tứ của ta, rốt cuộc nàng mắt kém sao? Hay là đầu óc trên mây trên gió?"

Tiêu Hề Hề đặc biệt uỷ khuất: "Ngài không nói rõ, thần thiếp làm sao hiểu ý tứ của Ngài?"

"Trong cung này, có rất nhiều chuyện không thể nói rõ ràng, phải học cách đọc ánh mắt của người khác."

Tiêu Hề Hề suy nghĩ một chút: "Xem ánh mắt quá khó, nếu không Ngài làm ám hiệu đi? Về sau Ngài chỉ cần làm ám hiệu, là thần thiếp sẽ hiểu ý tứ của Ngài."

Lạc Thanh Hàn hỏi lại: "Nàng còn có thể xem hiểu ám hiệu?"

Tiêu Hề Hề: "Thần thiếp cảm thấy chính mình bị Ngài xem thường."

Lạc Thanh Hàn: "Tự tin ha, bỏ đi bốn chữ "cảm thấy chính mình" đi"

Tiêu Hề Hề: "..."

Thái Tử điện hạ thật sự quá đáng mà!

Lạc Thành Hàn nâng tay lên, sờ chuỗi ngọc trên cổ tay: "Về sau ta chạm vào chuỗi hạt này hai lần, có nghĩa là muốn đuổi người."

Tiêu Hề Hề nhanh chóng ghi nhớ.

Lạc Thanh Hàn lại nói: "Nếu ta sờ ba cái, có nghĩa là muốn giữ người lại."

Tiêu Hề Hề: "Nếu sờ cả vòng thì sao?"

Lạc Thanh Hàn suy nghĩ một lúc mới nói: "Sờ cả có nghĩa là có nguy hiểm."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net