Chương 279: Thần thiếp không dám nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đều bị sốc.

Chết tiệt!

Tiêu trắc phi lại dám cắm sừng Thái Tử điện hạ!

Cốt truyện này nghe rất hấp dẫn nha!

Sau khi Lạc Thanh Hàn nói những lời đó, liền đi thẳng vào Thanh Ca Điện, hoàn toàn phớt là ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Tiêu Hề Hề nhanh chóng mang theo hồ lô cùng hạt dẻ rang đuổi theo.

Để làm vui lòng Thái Tử đang tức giận, đêm nay Tiêu Hề Hề trở nên ân cần.

Nàng chủ động hầu hạ Thái Tử tắm gội, còn xoa lưng cho hắn, vừa xoa vừa nịnh nọt.

"Điện hạ, da của Ngài thật mịn màng nha, giống như quả trứng luộc vậy, làm người khác muốn cắn một miếng!''

"Và cơ bắp của Ngài này, sờ vào có cảm giác rất cứng, rất rắn chắc!"

"Ngài..."

Lạc Thanh Hàn không thể chịu đựng được nữa, lạnh lùng nói: "Nàng im lặng đi!"

Tiêu Hề Hề lập tức ngậm miệng lại.

Chỉ cần Thái Tử không tịch thu kẹo hồ lô và hạt dẻ của nàng, thì bảo nàng im lặng mãi mãi cũng được.

Sau khi tắm xong, Lạc Thanh Hàn từ chối để Tiêu Hề Hề lau khô tóc cho mình.

Hắn sợ nàng lại tiếp tục lải nhải bên cạnh hắn.

Những lời xấu hổ đó, nàng ấy vẫn có thể nói ra, thật sự không biết giữ mặt mũi.

Tiêu Hề Hề vui vẻ, nàng nhảy nhót chạy đi ăn thêm một chuỗi kẹo hồ lô, nhân tiện ăn hết hạt dẻ.

Sau khi ăn uống xong, nàng súc miệng, tắm rửa, mặc bộ đồ ngủ rồi trèo lên giường.

Nàng nằm xuống bên cạnh Thái Tử, nghĩ rằng chợ đêm thực sự rất vui, nàng không chỉ được ăn nhiều món ngon mà còn có thể dạy cho bọn xã hội đen kia một bài học, về sau có cơ hội nàng còn muốn đi nữa.

Nàng sẽ bao hết đồ ăn ở chợ đêm!

Nàng sẽ được ăn rất nhiều món ngon, vừa ăn vừa cười khúc khích.

"Của ta, tất cả là của ta."

Sáng hôm sau, Lạc Thanh Hàn nhìn Tiêu Hề Hề vẫn còn đang ngủ, tàn nhẫn mà đánh thức nàng.

Tiêu Hề Hề dụi dụi mắt, nhìn sắc trời bên ngoài, trời còn chưa sáng!

Nàng nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ, Ngài làm sao vậy?"

Lạc Thanh Hàn kéo vạt áo của mình ra, lộ ra một vài vết răng trên vai.

"Nàng tự mình xem đi."

Tiêu Hề Hề dùng lực mà dụi mắt.

Rút kinh nghiệm lần trước, lần này nàng phản ứng rất nhanh.

Nàng rụt rè hỏi.

"Cái này, chẳng lẽ lại bị thần thiếp cắn sao?"

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi lại: "Không phải nàng cắn, chẳng lẽ ta tự cắn sao?"

Tiêu Hề Hề nghiêm túc suy nghĩ, tất nhiên là người bình thường không thể tự cắn vai mình được.

Nàng nở một nụ cười nịnh nọt: "Thần thiếp xin lỗi, thần thiếp ngủ rồi, đều không biết mình đang làm cái gì, thần thiếp cũng không cố ý muốn ăn đậu hủ của Ngài."

Lạc Thanh Hàn nghĩ thầm, ăn đậu hủ còn chưa tính, nữ nhân này còn chảy cả nước miếng, thật không thể chịu nổi.

Hắn mặt không chút thay đổi nói: "Sau này nếu còn dám cắn ta, ta bắt nàng liếm lại nước miếng đã chảy ra."

Tiêu Hề Hề bị sốc.

Điện hạ cư nhiên sáng sớm tinh mơ đã chửi người.

Chậc chậc chậc!

Điện hạ, người đã thay đổi, không còn là Thái tử lạnh lùng cao ngạo như ngày xưa nữa.

Tư tưởng đang bị vấy bẩn!

Thường công công mang theo người đi vào, hầu hạ Thái Tử điện hạ rửa mặt thay quần áo.

Lạc Thanh Hàn dùng khăn ẩm lau vai nhiều lần, cố gắng lau sạch nước bọt mà nữ nhân nào đó đã để lại.

Thường công công nhìn thoáng qua vết răng nhợt nhạt trên vai Thái Tử, không khỏi cảm khái, điện hạ cùng Tiêu trắc phi tối qua chiến đấu cũng rất kịch liệt, nhìn thấy điện hạ bị cắn, thật khiến người ta cảm thấy đỏ mặt..

Lạc Thanh Hàn đơn giản ăn xong bữa sáng, liền ngồi xe liễn đi đến Nghị Sự Điện.

Tiêu Hề Hề yên tâm thoải mái ngủ nướng.

Chờ nàng tỉnh ngủ thì mặt trời đã lên cao.

Các cung nữ hầu hạ nàng thay quần áo tắm rửa, Bảo Cầm bưng bữa sáng đã chuẩn bị sẵn lên bàn.

Tiêu Hề Hề vui vẻ ăn xong bữa sáng, đang định ra sân sau xem mấy đứa nhỏ thì Thanh Tùng chạy vào.

"Nương Nương, Thái Tử điện hạ tới!"

Hắn vừa dứt lời, Thái Tử đã sải bước đi vào.

Hôm nay hắn mặc một chiếc áo gấm màu ngọc bích, kiểu dáng hay chất liệu, đều như những bộ hắn thường mặc, nhưng vì khí chất xuất chúng cho nên dù ăn mặc xuề xoà cũng vẫn khó che giấu phong thái của mình.

Tiêu Hề Hề mang theo cung nữ cùng thái giám tiến lên chào hỏi.

"Thần thiếp bái kiến Thái Tử điện hạ."

Lạc Thanh Hàn nói: "Nàng đi thay quần áo, cùng ta xuất cung."

Tiêu Hề Hề ngạc nhiên: "Lại xuất cung sao?"

"Vụ độ sinh giáo đang bắt đầu nổi lên, khả năng sẽ cần đến sự giúp đỡ của nàng."

Tiêu Hề Hề hiểu rõ: "Thần thiếp liền đi thay quần áo."

Lạc Thanh Hàn ngăn lại, đưa cho nàng một cái tay nải: "Thay cái này."

Tiêu Hề Hề mở ra, thấy đó là một bộ quần áo nam.

Lạc Thanh Hàn nói: "Nàng mặc quần áo nữ rất phiền phức, giả nam nhân sẽ bớt việc hơn."

Tiêu Hề Hề luôn luôn thoải mái trong những vấn đề như thế này, nếu Thái Tử bảo nàng mặc, nàng sẽ mặc, dù sao cũng không phải chưa từng mặc qua.

Nàng thay quần áo, buộc mái tóc dài thành một búi nhỏ trên đỉnh đầu, quấn khăn vấn, rửa sạch hết lớp trang điểm.

Một chàng trai nhỏ bé đáng yêu vừa mới ra lò!

Lần này nàng đặc biệt mang theo túi tiền, trong đó không ít tiền.

Lần này nàng không cần tiền của Thái Tử nữa, nàng có thể tự mua đồ ăn, muốn mua gì cũng được, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi!

Lạc Thanh Hàn mang theo nàng ngồi trong xe ngựa.

Xe ngựa chậm rãi ra khỏi hoàng cung.

Lạc Thanh Hàn nói: "Sau khi Hình Bộ thẩm vấn điều tra, tra ra giáo chủ của độ sinh giáo là Minh Đăng chân nhân, tên thật là Chu Toàn Khôn, nhưng Chu Toàn Khôn cực kỳ xảo quyệt, hắn biết được độ sinh giáo bị kê biên tài sản, liền trốn đi, không ai biết hắn ở đâu."

Tiêu Hề Hề chủ động giơ tay: "Thần thiếp có thể tìm ra tung tích hướng đi của hắn, chỉ cần có được ngày tháng năm sinh của hắn."

"Chúng ta không có ngày sinh của hắn, nhưng tối hôm qua ở Kinh Triệu Phủ vô tình tìm thấy một thứ."

Tiêu Hề Hề tò mò hỏi: "Chuyện này có liên quan gì đến Kinh Triệu Phủ?"

"Nàng còn nhớ rõ tên vô lại hôm qua trêu chọc nàng không?"

Tiêu Hề Hề lập tức nhớ ra: "Là con hoa gà trống đó, thần thiếp đương nhiên nhớ rõ hắn."

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng: "Nàng mới gặp hắn một lần đã đặt biệt hiệu cho hắn?"

Tiêu Hề Hề nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bởi vì hắn thực sự rất giống một con hoa gà trống."

Lạc Thanh Hàn lười cùng nàng tranh luận chuyện vặt vãnh liền nói tiếp.

"Tối hôm qua Kinh Triệu Phủ thẩm vấn hoa gà trống suốt đêm..."

Nói tới đây hắn dừng lại, nhận ra bản thân bị Tiêu Hề Hề thao túng.

Hắn thay lời nói như thể không có chuyện gì xảy ra.

"Tên lưu manh đó tên là Chu Nguyên, quê quán ở Lĩnh Nam, hắn vốn là tên vô lại, thường xuyên ức hiếp nam nữ ở quê, là một tên khốn không chuyện ác nào mà chưa làm."

Hắn nói tới đây, nhìn Tiêu Hề Hề với ánh mắt đầy ẩn ý.

Tiêu Hề Hề bối rối: "Sao điện hạ lại nhìn thiếp như vậy?"

Lạc Thanh Hàn: "Bây giờ nàng biết Chu Nguyên là hạng người gì, về sau còn dám đi cùng nam nhân lạ không?"

Tiêu Hề Hề vội vàng lắc đầu: "Không dám, không dám, thần thiếp sẽ không dám nữa đâu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net