Chương 294: Thần thiếp không còn mặt mũi nào để sống.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe tên là biết giai điệu của "Cô Nguyệt Sơn" tương đối bi thương.

Nhưng bởi vì tối nay là yến tiệc Trung thu, Cảnh trắc phi không muốn phá hỏng bầu không khí hoà thuận vui vẻ này nên đã đặc biệt điều chỉnh giai điệu âm thanh trở nên du dương hơn.

Đến nỗi sự bi thương trong ca khúc, đã bị nàng xoá bỏ hoàn toàn.

Tiêu Hề Hề không nghĩ nhiều như Cảnh trắc phi, nàng nghĩ như thế nào liền thổi như thế.

Âm thanh của kèn xô na cao vút, lúc lên lúc xuống, có cả cảm giác khàn khàn, diễn tả nỗi bi thương của "Cô Nguyệt Sơn" vô cùng nhuần nhuyễn.

Cảnh trắc phi bị tiếng kèn xô na đánh gãy rất nhiều lần.

Tiếng đàn du dương, uyển chuyển càng trở nên đứt quãng, thậm chí còn bắt đầu lạc điệu, trở nên càng ngày càng khó nghe.

Cảnh trắc phi hoàn toàn trở nên hoảng hốt.

Nàng cố gắng để tìm lại giai điệu ban đầu.

Nhưng tiếng kèn xô na lảnh lót bên tai nàng như có ma tính, khiến suy nghĩ của nàng rối bời đến mức không thể bình tĩnh đánh đàn.

Tiêu Hề Hề buông kèn xô na xuống, chậm rãi thở ra một hơi, cảm giác biểu hiện của mình không tệ lắm.

Nàng vô thức nhìn về phía Thái Tử.

Thái Tử vừa lúc cũng đang nhìn nàng.

Tầm mắt của hai người giao nhau trong không trung.

Thái Tử nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhạt.

Tiêu Hề Hề thấy thế cười càng vui vẻ.

Khi Cảnh trắc phi đứng lên, tay chân có chút yếu ớt.

Cho đến bây giờ, trong đầu nàng còn văng vẳng tiếng kèn xô na không chịu tiêu tan.

Mọi người chìm đắm vào nỗi buồn do kèn xô na mang lại, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn, trong chốc lát, Bích Quế Các chìm trong im lặng không một tiếng động.

Mọi người đều có chút hoảng hốt.

Không phải Tiêu trắc phi thổi kèn xô na không tốt, mà là nàng chơi quá giỏi, cảm giác bi thương và cô độc ập vào nhau.

Cùng với khắp nơi đều có hoa cúc, cực kỳ giống không khí đi tảo mộ trong Lễ hội Thanh minh.

Một lúc sau, Hoàng Đế mới khẽ thở dài: "Tiêu trắc phi thổi kèn xô na không tồi, lột tả hết nỗi buồn của Cô Nguyệt Sơn. Trẫm không ngờ kèn xô na có thể thổi hay như vậy, ngươi làm cho trẫm được mở mang tầm mắt, nhất định phải thưởng!"

Hoàng Đế vừa mở miệng, các hoàng tử cùng các phi tần khác cũng hùa theo khen ngợi.

Chỉ có Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần là không nói gì, sắc mặt đen đi rất nhiều.

Tiêu Hề Hề xấu hổ hành lễ: "Đa tạ bệ hạ tán thưởng."

Tiêu Hề Hề đem kèn xô na trả lại nhạc sự.

Nhạc sư nói: "Nương nương thổi kèn xô na thật tốt, kèn xô na này liền dâng cho nương nương, mong rằng nương nương đừng ghét bỏ."

Kèn xô na này được làm thủ công rất tốt, Tiêu Hề Hề rất thích, nàng cười nói: "Cảm ơn ngươi."

Nàng ôm kèn xô na trở lại chỗ ngồi của mình.

Cảnh trắc phi biết biểu hiện vừa rồi của nàng rất tệ, vội vàng hành lễ với Hoàng Đế, liền cúi đầu đi xuống.

Nàng không dám nhìn phản ứng xung quanh nên đi thẳng về chỗ ngồi của mình.

Tiêu Hề Hề giao kèn xô na đưa cho Bảo Cầm.

Bảo Cầm nhỏ giọng nói: "Nương nương vữa rồi biểu diễn thật tốt."

Tiêu Hề Hề đắc ý nói: "Ta cũng nghĩ như vậy."

Cảnh trắc phi ngồi bên cạnh nghe được lời này, tâm tình vốn đã không tốt lại càng trở nên u ám.

Nàng vốn muốn cho Tiêu trắc phi làm trò hề trước mặt mọi người, nhưng nàng không ngờ cuối cùng người làm trò hề lại là chính bản thân nàng.

Nàng vừa giận vừa ghét.

Đều là lỗi của Đoạn lương đệ, nhất định để nàng hợp tấu với Tiêu trắc phi!

Mà cũng là lỗi của Tiêu trắc phi, chơi cái gì không chơi, lại chơi kèn xô na!

Tối nay Cảnh trắc phi hoàn toàn đem Tiêu trắc phi cùng Đoạn lương đệ ghi hận trong lòng.

Lý trắc phi bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói.

"Cảnh muội muội, vừa rồi Đoạn lương đệ không cẩn thận làm dơ quần áo, muội ấy đi thay quần áo trên lầu, đã lâu không trở lại. Ta sợ lại xảy ra chuyện, muội ngày thường cùng muội ấy quan hệ rất tốt, không bằng muội lên lầu đi xem muội ấy?"

Cảnh trắc phi lại nở nụ cười đoan trang hào phóng: "Chỉ là thay quần áo thôi, còn có thể xảy ra chuyện gì? Đoạn muội muội vừa rồi khiêu vũ có lẽ mệt mỏi, cho nên muốn lên lầu nghỉ ngơi một lát, chắc không có việc gì đâu."

Nàng vừa dứt lời, Nghênh Hương liền vội vã chạy tới bên người Thái Tử, thấp giọng nói vài câu.

Sắc mặt Thái Tử có hơi thay đổi.

Hắn đứng lên, sải bước lên lầu.

Trên sân khấu đã bắt đầu một tiết mục khác, lần này là một đoạn hí khúc, giọng hát rất êm tai.

Có người chú ý tới động tĩnh bên Thái Tử, nhưng chủ tọa là ba vị đại lão vẫn còn ở đó, những người khác cũng không dám manh động, chỉ có thể để cung nữ và thái giám đi theo xem có chuyện gì.

Cảnh trắc phi nhìn bóng dáng Thái Tử, lộ ra vẻ mặt suy tư.

Nàng quay đầu nhìn Tiêu trắc phi đang ăn bên cạnh, thấp giọng nói.

"Trên lầu hình như xảy ra chuyện, Thái Tử đã lên rồi, muội có muốn lên nhìn xem một chút không?"

Tiêu Hề Hề không ngẩng đầu nói: "Ta không đi."

Cảnh trắc phi: "Tại sao? Muội không muốn biết chuyện gì đã xảy ra trên lầu sao?"

Tiêu Hề Hề: "Ta không muốn biết."

Cảnh trắc phi: "..."

Nữ nhân này quả thực tâm tư kín đáo, một chút sơ hở đều không để lộ.

Cảnh trắc phi không làm lay chuyển được ý nàng, chỉ có thể quay đầu nhìn người khác.

Lý trắc phi thỉnh thoảng nhìn về phía cầu thang lên lầu, hiển nhiên cảm thấy tò mò động tĩnh trên lầu.

Bạch trắc phi cùng Tần lương đệ vững như núi Thái Sơn, tựa hồ cái gì cũng đều không quan tâm, uống trà là uống trà, xem biểu diễn là xem biểu diễn, hoàn toàn không muốn lên lầu xem.

Cuối cùng vẫn là Lý trắc phi không kiềm chế được, lấy cớ là ra ngoài hít thở không khí, mang theo Hải Vân chạy lên lầu.

Nàng muốn lên nhìn xem, có phải Đoạn lương đệ đã xảy ra chuyện gì hay không?

Trên lầu, trong phòng thay đồ.

Đoạn lương đệ quần áo xộc xệch, ngồi dưới đất khóc sướt mướt.

Trên mặt đất bên cạnh là một người đàn ông đã bị bất tỉnh.

Người đàn ông này mặc quần áo của thị vệ, xem kiểu dáng quần áo hẳn là một thành viên của đội cấm quân.

Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc đứng bên cạnh.

Thường công công cùng Mặc Hoạ đứng ở phía sau, hai người đều cúi đầu, tận tâm làm nền.

Nghênh Hương quỳ gối bên cạnh Đoạn lương đệ, vội vàng nói.

"Điện hạ, vừa rồi nô tỳ đi theo tiểu chủ đến đây thay quần áo, lúc tiến vào, trong phòng rõ ràng không có người, nhưng sau khi tiểu chủ cởi quần áo ra, bỗng nhiên từ trong góc xuất hiện một người đàn ông. Nô tỳ cùng tiểu chủ đều sợ hãi, kêu gọi mấy lần cũng không có ai tới giúp đỡ, dưới tình thế cấp bách, nô tỳ chỉ có thể dùng bình hoa đánh hắn bất tỉnh."

"Người đàn ông này nhất định đã sớm tính toán, hắn muốn ám hại tiểu chủ, cầu điện hạ làm chủ cho tiểu chủ."

Nói xong, Nghênh Hương liền liên tục dập đầu.

Đoạn lương đệ khóc như hoa lê dính mưa: "Tuy thần thiếp còn trong sạch, nhưng thần thiếp biết, nếu chuyện này nói không rõ, thanh danh của thiếp cũng đã bị huỷ hoại, thần thiếp không còn mặt mũi nào để sống, thà chết đi cho xong!"

Nàng giơ tay rút chiếc trâm cài trên đầu, làm bộ muốn đâm vào cổ mình.

Nghênh Hương vội vàng lao đến ôm lấy cánh tay nàng, ngăn nàng tự sát.

"Tiểu chủ, người là bị người khác hãm hại, điện hạ anh minh thần võ, khẳng định sẽ điều tra rõ chân tướng, khôi phục sự trong sạch của người. Người nhất định đừng có nghĩ quẩn!"

Lạc Thanh Hàn liếc mắt nhìn Mặc Hoạ.

Mặc Hoạ hiểu ý, tiến lên cướp lấy trâm cài trong tay Đoạn Lương Đệ.

Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói: "Đừng tranh cãi nữa, ta sẽ điều tra rõ ràng, các ngươi tự dọn dẹp đi, không được tiết lộ chuyện tối nay ra ngoài."

Đoạn lương đệ nghe vậy, như được đại xá, thân thể vốn căng thẳng cũng được thả lỏng lại.

Nàng biết, chính mình vừa rồi đã bảo vệ được mạng sống của mình.

Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên giọng của Lý trắc phi.

"Các ngươi dựa vào cái gì mà không cho ta vào?"

________________

Mía: Tự bản thân tui cũng thấy nhức nhức cái đầu :))))) 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net