Chương 305: Uy hiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài trừ việc đi nam tuần, trên triều còn có rất nhiều chuyện khiến Hoàng Đế cảm thấy sốt ruột.

Vốn dĩ chỉ cần một câu của ông là có thể hoàn thành rồi, nhưng bây giờ ông lại phải tốn rất nhiều công sức mới có thể miễn cưỡng hoàn thành.

Điều này dường như vô hình tạo thêm vật cản cho ông, bất kể ông làm cái gì, cũng khiến cho ông cảm thấy khó chịu.

Nhưng nếu ông muốn đi điều tra, thì cũng khó tra ra được nguyên nhân thật sự.

Hoàng Đế trong lòng cảm thấy rất áp lực.

Ông hạ triều, về hậu cung, định đi đến chỗ Vạn tiệp dư để nới lỏng tâm tình.

Không ngờ, vừa vào chỗ ở của Vạn tiệp dư, ông liền nghe nói Vạn tiệp dư vì vô ý đụng phải Hoàng Hậu mà bị tát hơn hai mươi cái, khuôn mặt xinh đẹp vốn có của nàng giờ đã bị sưng đỏ, không còn mặt mũi để gặp người khác.

Hoàng Đế biết Tần hoàng hậu cố ý.

Bà cố ý trừng phạt Vạn tiệp dư, hy vọng gây khó dễ cho ông.

Ông tức giận, hận không thể hiện tại xông vào Tiêu Phòng Điện mà đánh luôn cả Hoàng Hậu.

Nhưng cuối cùng, lý trí đã thắng.

Ông thưởng cho Vạn tiệp dư một ít thuốc thị thương, an ủi vài câu rồi xoay người rời đi.

Ông trở lại Ngự Thư Phòng, cầm bút lông, từng nét bút được vẽ lên hiện lên một chữ "Nhẫn"

Ông đã chịu đựng nhiều năm như vậy, bây giờ lại chịu đựng thêm một khoảng thời gian nữa thì đã sao?

Bất quả chỉ là chịu uỷ khuất một chút mà thôi.

Chỉ cần nghĩ trước kia, lúc tiên đế vẫn còn tại thế, so với bây giờ thì không đáng là bao.

Hoàng Đế đặt bút xuống, lặng lẽ nhìn chữ "Nhẫn" trước mặt.

Một lúc sau, ông kêu người đem bức tranh này đi đốt.

...

Gần đây, số lượng hồ sơ ở Hình Bộ đã giảm, nên Thái Tử có chút thời gian rảnh rỗi.

Hôm nay, sau khi hắn hạ triều, liền trực tiếp đi đến Thanh Ca Điện.

Cuối cùng, lại tình cờ gặp Cảnh trắc phi trên đường.

Cảnh trắc phi tiến lên hành lễ: "Thần thiếp bái kiến Thái Tử điện hạ."

Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói: "Không cần đa lễ."

Nói xong hắn định cho xe liễn tiếp tục đi tiếp.

Cảnh trắc phi: "Điện hạ, thần thiếp có chuyện muốn nói riêng với Ngài."

Lạc Thanh Hàn: "Có chuyện gì nói luôn đi."

"Là có chuyện liên quan đến Tiêu trắc phi."

Kể từ tối hôm Trung Thu, Cảnh trắc phi đã nhận thấy sự khác biệt giữa Thái Tử và Tiêu trắc phi, nàng cảm thấy đây có thể là một phát hiện lớn.

Vì thế nàng đã cố ý viết thư cho nhà mẹ đẻ, nhờ người đi tìm hiểu về Tiêu trắc phi.

Đồng thời, nàng cũng cho người đi đến Thanh Ca Điện tìm hiểu, muốn moi một chút tin tức về Tiêu trắc phi.

Đáng tiếc Bảo Cầm quản lý Thanh Ca Điện rất kín không một kẽ hở, bất kể là ép buộc hay dụ dỗ, cũng không thể lấy được tin tức gì từ những người ở Thanh Ca Điện.

Ngược lại, người ở bên ngoài cung lại nghe được một chút sự tình hữu ích.

Vì thế Cảnh trắc phi hôm nay cố ý đợi ở đây, hy vọng có thể có chút giao dịch với Thái Tử.

Quả nhiên, sau khi Thái Tử nghe ba chữ Tiêu trắc phi, ánh mắt vốn lãnh đạm liền xảy ra chút biến hoá.

Hắn vẫy tay.

Thường công công hiểu ý, lập tức dẫn đám cung nữ cùng thái giám lui ra xa.

Nàng nhìn Thái Tử đang ngồi trên xe liễn, mỉm cười nói: "Thần thiếp nghe được một tin đồn về Tiêu trắc phi, lần đầu nghe được thần thiếp còn không tin, nhưng có khá nhiều người nói thì hẳn là sự thật. Thần thiếp lo lắng Điện Hạ sẽ bị nàng ta hãm hại, cho nên mới cố ý tới đây nói cho Ngài biết, muốn Ngài cẩn thận một chút."

Lạc Thanh Hàn không kiên nhẫn nói: "Có gì muốn nói thì nói thẳng, ta không thích vòng vo."

Cảnh trắc phi hạ thấp giọng, thần bí nói: "Thần thiếp nghe nói Tiêu trắc phi là Thiên Sát Cô Tinh, chỉ cần tới gần nàng đều sẽ bị nàng ta khắc chết."

Nàng vốn tưởng rằng khi nói xong những lời này, nhất định Thái Tử sẽ có phản ứng.

Ai ngờ đâu, trên mặt Thái Tử lại có vẻ lãnh đạm, ánh mắt giống như đang nhìn kẻ ngốc.

Cảnh trắc phi cảm thấy tình huống này có phần không đúng.

Nàng nhịn không được hỏi: "Điện hạ không sợ bị nàng ta khắc chết sao?"

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói: "Ta là Thái Tử, tương lai là trữ quân*, với cả Tiêu trắc phi không phải là Thiên Sát Cô Tinh, cho dù phải, ta cũng có thể trấn áp được."

Trữ quân: cách gọi trung lập tước vị dành cho người đã được chính thức chọn lựa để sau này nối ngôi .

Thấy hắn bênh vực Tiêu trắc phi, Cảnh trắc phi không khỏi có chút ghen ghét.

Nhưng đối với nàng, đây lại là chuyện tốt.

Thái Tử càng bênh vực Tiêu trắc phi, thì lại càng thích Tiêu trắc phi.

Hắn nhất định không nỡ để Tiêu trắc phi chịu khổ.

Cảnh trắc phi bình tĩnh nói: "Những chuyện này cho dù Ngài không sợ, nhưng trong cung vẫn luôn kiêng kị, chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, Hoàng Hậu nương nương cùng Thái Hậu nương nương nhất định sẽ không cho Tiêu trắc phi ở lại trong cung nữa!"

Lạc Thanh Hàn hơi híp mắt: "Nàng là đang uy hiếp ta?"

Cảnh trắc phi cúi đầu: "Thần thiếp không dám."

"Nói đi, nàng muốn gì?"

Cảnh trắc phi lại ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn: "Thần thiếp muốn sinh con cho Thái Tử."

Trong cung, nữ nhân muốn đứng vững thì phải có con cái, mà con cái chính là nền móng cho họ.

Cho dù không được sủng ái, nhưng chỉ cần có con thừa kế, nửa đời sau đều được dựa vào.

Tương lai nếu có vận khí tốt, còn có thể cạnh tranh được vị trí đó.

Lạc Thanh thấy rõ tham vọng trong mắt nữ nhân này.

Nàng không chỉ muốn có còn, còn muốn ngôi vị chí cao vô thượng kia.

Lạc Thanh Hàn vô cảm phun ra bốn chữ.

"Si tâm vọng tưởng."

Cảnh trắc phi mím môi nói: "Điện hạ chẳng lẽ không muốn bảo vệ Tiêu trắc phi sao?"

Lạc Thanh Hàn: "Chuyện của ta và Tiêu trắc phi không đến lượt nàng lo lắng, còn những gì mà nàng vừa nói, ta vì mặt mũi của Cảnh thái phó, coi như chưa nghe thấy, về sau ta mà nghe từ miệng của người khác như Thiên Sát Cô Tinh, ta sẽ biến nàng thành Thiên Sát Cô Tinh thật sự."

Cảnh trắc phi khuôn mặt tái nhợt lại.

Nàng sợ hãi trước ánh mắt lạnh lẽo của Thái Tử.

Không tự chủ được mà lùi lại phía sau một bước.

Lạc Thanh Hàn: "Ta ghét nhất chính là có người tự cho mình thông minh. Nếu nàng muốn sống lâu dài, thì phải an phận, đừng có suy nghĩ về những thứ không thuộc về mình."

Hắn giơ tay phải lên.

Thường công công đứng từ xa thấy vậy, lập tức dẫn thị nữ và thái giám đi tới.

Mãi đến khi lại gần, Thường công công mới phát hiện sắc mặt vô cùng tái nhợt của Cảnh trắc phi, thoạt nhìn như bị chấn động mạnh nào đó doạ sợ.

Hắn thông minh lựa chọn nhắm mắt làm ngơ, cung kính nói: "Điện Hạ có gì phân phó?"

Lạc Thanh Hàn: "Cảnh trắc phi xuất thân từ thư hương thế gia, nổi danh là tài nữ, nếu đã như vậy, không nên lãng phí tài năng của Cảnh trắc phi. Thường Hỉ, ngươi đi đến Minh Quang Cung, đem Vạn Dặm Sơn Hải Đồ đưa cho Cảnh trắc phi, nhờ nàng vẽ lại một bộ. Trong thời gian Cảnh trắc phi vẽ tranh, không được ai quấy rầy nàng, vẽ xong có thể ra ngoài."

Cảnh trắc phi kinh ngạc ngẩng đầu, không thể tin nói: " Vạn Dặm Sơn Hải Đồ dài hơn hai mươi thước lận!"

"Vạn Dặm Sơn Hải Đồ" là bức tranh dài nhất của Đại Thịnh triều, toàn bộ bức tranh đều tinh tế sống động, người hoạ sư vì hoàn thành nó mà tiêu phí tận mười năm.

Nếu chỉ là vẽ lại, chắc chắn sẽ không mất mười năm, nhưng ít nhất cũng phải mất vài tháng để hoàn thành bức tranh.

Này không phải yêu cầu nàng vẽ tranh? Rõ ràng là đang cấm túc nàng!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net