Chương 319: Trao đổi công bằng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước đây, khi Trần lương viện đối mặt với Cảnh trắc phi, nàng ta rất thận trọng, nói năng cũng như hành động đều có ý định nịnh nọt.

Mặc dù các nàng là tỷ muội, nhưng trên thực tế Trần lương viện ở trước mặt Cảnh trắc phi tựa như là tuỳ tùng, mọi chuyện đều nghe Cảnh trắc phi phân phó.

Nhưng bây giờ thì khác rồi.

Trần lương viện có được sự sủng ái của Thái Tử, trong lòng cảm thấy tự tin.

Nhan sắc kiều diễm, váy áo rực rỡ, nàng chầm chậm đi vào Uyển Hà Điện, hành lễ.

"Muội muội thỉnh an tỷ tỷ."

Cảnh trắc phi nhìn khuôn mặt hồng hào sáng bóng của nàng ta, khẽ mỉm cười: "Nhìn muội muội như này, chắc tối hôm qua Thái Tử điện hạ rất sủng ái muội."

Trần lương viện đương nhiên sẽ không nói ra sự thật tối hôm qua nàng không có thị tẩm thật sự.

Nàng cũng nở nụ cười, bộ dáng có chút ngượng ngùng nhưng giọng điệu lại tràn ngập đắc ý.

"Đúng vậy, Thái Tử điện hạ đối với thần thiếp rất tốt, sáng nay còn thưởng cho thần thiếp không ít đồ tốt, nhiều vậy ta dùng cũng không hết, không bằng ta đưa một ít cho tỷ tỷ."

"Ngươi có tấm lòng như vậy là tốt, gần đây ta không ra ngoài nhiều, không cần những thứ đó, quần áo cũ cũng đủ dùng. Còn muội muội, thật vất vả mới được Thái Tử sủng ái, nên trân trọng cơ hội này."

Trần lương viện dường như không nghe thấy sự chế giễu trong lời nói của đối phương, mỉm cười đáp: "Đa tạ tỷ tỷ, ta khẳng định sẽ trân trọng cơ hội này."

Cảnh trắc phi ra hiệu cho nàng ta ngồi xuống.

Trần lương viện ngồi quỳ ở phía đối diện.

Trước kia, do địa vị chênh lệch, Trần lương viện ngay cả khi ngồi cũng phải thẳng lưng, tư thái cũng thật sự khẩn trương.

Nhưng hôm nay, nàng đã thay đổi cách ngồi hằng ngày, chọn một tư thế ngồi thoải mái nhất.

Nàng bưng chén trà lên nhấp một ngụm.

"Tỷ Tỷ, mùi vị của trà không còn ngon như trước nữa. Chẳng lẽ lá trà bị thay đổi rồi sao? Nếu đúng như vậy thì những người phía dưới chắc chắn đã đối xử tệ với tỷ, còn cho tỷ uống trà kém chất lượng như vậy?"

Cảnh trắc phi cười nói: "Lá trà chỗ ta chưa bao giờ thay đổi, muội muội cảm thấy trà hôm nay không ngon, có lẽ do khẩu vị của muội muội đã cao hơn, coi thường loại trà thô của ta."

Trần lương viện thích sự châm chọc mỉa mai này của đối phương.

Đối phương càng chế giễu nàng, chứng tỏ đối phương càng ghen tị với nàng.

Và sự ghen ghét này cho thấy nàng đã vượt trội hơn người khác ở một khía cạnh nào đó.

Đây là một lời trá hình để khẳng định nàng.

Trần lương viện mỉm cười như hoa: "Tỷ Tỷ nói những lời này, thật ra ta nếm trà không tốt lắm, không thể nếm được ngon hay dở, tỷ tỷ chớ có trách ta."

Các cung nữ bưng điểm tâm lên, đặt chúng ở giữa hai người.

Trước đây Trần lương viện không dám tuỳ ý nếm thử những món điểm tâm này, nhưng hôm nay nàng không có nhiều cố kỵ như vậy, mỗi thứ nếm thử một chút sau đó đưa ra vài nhận xét.

Cảnh trắc phi nhẹ nhàng phẩy chiếc quạt tròn, bình tĩnh nói: "Nếu muội muội thích những món này, có thể mang về rồi từ từ nếm thử."

"Không cần, sáng nay Ngự Thiện Phòng tặng không ít điểm tâm cho muội. Chúng đều là những loại bánh mới nghiên cứu chế tạo gần đây, mùi vị khá ngon. Những điểm tâm này tỷ tỷ vẫn nên giữ lại cho mình và từ từ nếm thử đi."

Cảnh trắc phi cười nói: "Cũng đúng, muội muội vừa được sủng ái, đang ở thời kỳ hưng thịnh nhất, có cái gì mà không ngon không tốt đâu? Ta hôm nay kêu muội qua đây, là muốn tặng muội một thứ."

Nàng liếc nhìn Đông Lăng.

Đông Lăng hiểu ý, lập tức mang theo một hộp gấm nặng trịch, tinh xảo.

Mở hộp gấm ra, bên trong là một bộ trang sức bằng vàng, mỗi món trang sức đều được khảm đá quý màu đỏ, rất lộng lẫy, rực rỡ và bắt mắt.

Trần lương viện nhìn thoáng qua nhưng không dời mắt được.

"Tỷ tỷ đây là?"

Cảnh trắc phi cười nói: "Đây là món trang sức từ nhà mẹ đẻ của ta mang vào cung, mẫu thân đã đặc biệt nhờ người chuyên môn làm cho ta. Nhưng đáng tiếc thay, ta chưa bao giờ thích màu đỏ tươi như vậy, nên luôn để nó ở đáy hòm, chưa từng mang qua lần nào. Hiện tại nhìn thấy muội muội được sủng như này, ta không có gì để tặng, cũng chỉ có bộ trang sức này xứng với muội, hy vọng muội muội có thể nhận lấy. Cũng không nên quên chúng ta là tình cảm tỷ muội."

Không có nữ nhân nào lại không yêu thích những món trang sức xinh đẹp, Trần lương viện cũng không ngoại lệ.

Nàng khó khăn mà rời mắt khỏi món trang sức, nhìn về phía Cảnh trắc phi, trái lương tâm mà từ chối nói.

"Vô công bất thụ lộc*, món quà này của tỷ tỷ cũng quá quý trọng rồi, muội muội không nhận nổi."

Vô công bất thụ lộc: Không có công thì không nhận bổng lộc.

Cảnh trắc phi: "Nói thật, ta sở dĩ tặng món quà này cho muội muội, kỳ thật còn giấu một chút tâm tư, ta hy vọng muội muội có thể giúp đỡ."

"Giúp cái gì?"

"Cách đây không lâu, ta vô tình đắc tội với Thái Tử, Thái Tử phạt ta vẽ lại Vạn Dặm Sơn Hải Đồ. Ta đã vẽ bức tranh này rất lâu, nhưng vẫn chưa có tiến triển gì, ta thực sự mệt mỏi. Ta muốn nhờ muội nói đỡ cho ta ở chỗ Thái Tử. Có thể hay không đổi Vạn Dặm Sơn Hải Đồ thành bức khác dễ vẽ hơn không?"

Trần lương viện chợt hiểu ra: "Thì ra là như vậy."

Nàng cảm thấy yên tâm, nàng không sợ đối phương có tâm tư, nhưng lại sợ đối phương không có tâm tư nào.

Nàng cầu tình thay cho đối phương, đối phương tặng cho nàng một món quà.

Đây là một cuộc trao đổi công bằng.

Trần lương viện cười nói: "Cho dù tỷ tỷ không cho ta cái gì, ta vẫn sẽ giúp tỷ nói với Thái Tử, nhưng Thái Tử từ trước đến nay đều có chính kiến của mình, ta không thể đảm bảo cuối cùng có thể thuyết phục được Ngài ấy hay không."

Cảnh trắc phi: "Chỉ cần muội có thể nói giúp ta là được rồi."

Bằng cách này, Trần lương viện có thể yên tâm thoải mái nhận bộ trang sức hồng ngọc này.

Hai người lại trò chuyện thêm vài câu, sau đó Trần lương viện mang theo bộ trang sức rời khỏi Uyển Hà Điện.

Cảnh trắc phi nhìn bóng dáng xa dần của nàng ta, nụ cười trên mặt dần mất đi, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.

Trưa hôm đó, Trần lương viện đeo bộ trang sức và đặc biệt kết hợp với một chiếc váy dài màu xanh lam kết hợp với màu đỏ, dáng vẻ giống như một bông hoa phú quý đang nở rộ.

Nàng nhìn mình trong gương, dù nhìn như thế nào đi nữa vẫn cảm thấy mình rất xinh đẹp .

Nhu Cúc bưng hộp đồ ăn đi vào, cung kính nói: "Tiểu chủ, canh gà đã chuẩn bị xong."

Trần lương viện xoa xoa chiếc kẹp tóc vàng trên búi tóc, tư thái ưu nhã đứng dậy.

"Đi, chúng ta đi đưa canh cho Thái Tử."


Kết quả là Trần lương viện ngay khi bước ra khỏi Vũ Lộ Lâu, liền cảm thấy trên người khó chịu, đặc biệt là da đầu của nàng rất ngứa.

Nàng không nhịn được muốn gãi.

Nhu Cúc nhanh chóng ngăn nàng lại: "Tiểu chủ, đừng làm búi tóc rối lên."

Trần lương viện cau mày, mới đầu có thể chịu đựng được, nhưng sau đó nàng không chịu đựng được nữa.

Nàng nhờ Nhu Cúc nhìn xem, có phải hay không bên trong tóc nàng chứa cái gì không sạch sẽ.

Nhu Cúc nhìn tóc nàng thì phát hiện da đầu nàng đỏ bừng, trên đó có rất nhiều vết mẩn ngứa, sắc mặt Nhu Cúc thay đổi vì sợ hãi.

"Tiểu chủ, chúng ta mau trở về, cho gọi thái y đến xem!"

Trần lương viện không thể không quay lại Vũ Lộ Lâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net