Chương 328: Quẻ đại hung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ lần trước cùng Thái Tử xích mích, Tần hoàng hậu vẫn luôn chờ đợi Thái Tử chủ động tới cúi đầu nhận sai.

Tuy hiện tại Thái Tử có sự tín nhiệm cao trong dân chúng, được một số người trong triều đình đánh giá cao và ủng hộ, nhưng những điều này vẫn chưa là gì so với thế lực của Tần gia.

Tần hoàng hậu tin rằng Thái Tử sẽ phân rõ bên nặng bên nhẹ.

Chỉ cần hắn bình tĩnh lại, nhìn rõ ràng thế cục của mình, nếu không có Tần gia ủng hộ, hắn không thể làm được gì.

Nhưng bà đã chờ đợi rất lâu và thay vì sự thỏa hiệp của Thái Tử, bà lại nhận được một tin tức mà bà không bao giờ ngờ tới.

Tần hoàng hậu cau mày hỏi: "Ngươi không nghe lầm chứ? Thái Tử thật sự phải đến quận Trần Lưu?"

Thạch Anh quỳ xuống đất, cung kính trả lời.

"Nô tài tuyệt đối không nghe lầm. Thái Tử muốn đưa tro cốt của Thẩm chiêu nghi về quận Trần Lưu. Chuyện này đã được Hoàng Thượng phê chuẩn. Ba ngày nữa, Thái Tử sẽ chính thức khởi hành rời kinh."

Tâm trạng Tần hoàng hậu chìm xuống tận đáy.

Bà tức giận đến bật cười: "Bổn cung đã nuôi nấng nó mười lăm năm, tay trong tay nuôi nấng nó thành tài. Nếu không có bổn cung, liệu nó có được như ngày hôm nay không?

Nhưng nó thì hay rồi, thay vì muốn báo đáp ân tình, nó lại một lòng nhớ thương mẫu phi đã chết mười mấy năm của nó, quả thật máu mủ tình thâm!

Xem ra trong lòng nó, bổn cung mãi mãi chỉ là người ngoài, mười mấy năm tâm huyết của bổn cung đều bị cho chó ăn!"

Thạch Anh quỳ trên mặt đất, không dám phát ra tiếng nào.

Trân Châu cũng cúi đầu, không dám thở mạnh.

Thật lâu sau, Tần hoàng hậu cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh.

"Nếu nó muốn rời đi thì để nó đi. Bổn cung muốn xem xem, không có Tần gia ủng hộ, nó có thể ở bên ngoài vui vẻ đến mấy ngày?"

Tần hoàng hậu lập tức viết một lá thư, yêu cầu Thạch Anh phái người ra khỏi cung, giao cho gia chủ Tần gia.

Gia chủ Tần gia tên là Tần Liệt, ông là phụ thân của Tần hoàng hậu và là một trong sáu đại thần Nội Các, ông là một học giả nổi tiếng trong triều và môn sinh của ông ở khắp nơi trên thiên hạ.

Sau khi Tần Liệt đọc xong thư, liền trực tiếp đốt tờ giấy.

Ông nhìn lá thư đang dần bị đốt thành tro, khẽ thở dài.

Nói cho cùng, vẫn là bởi vì Tần hoàng hậu không có nhi tử, nếu bà ấy có thể có đứa con trai, thì cũng không đến mức như thế này.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, với thủ đoạn của đương kim Thánh Thượng, cho dù Tần hoàng hậu có nhi tử, e rằng nhi tử đó cũng không sống được bao lâu.

Tần Liệt thu hồi lại những suy nghĩ hỗn loạn đó, sai người dọn dẹp tro tàn trong chậu.

Sau đó, ông viết một lá thư khác và giao cho thân tín của mình nhanh chóng gửi nó cho Trần Lưu Vương.

Những năm gần đây, Tần Liệt cùng Trần Lưu Vương vẫn luôn trao đổi thư từ.

Tần Liệt đại khái có thể đoán được rất nhiều lý do vì sao Trần Lưu Vương lại từ bỏ đích trưởng tử, lựa chọn phong đích thứ tử làm thái tử.

Anh em bất hoà, giết hại lẫn nhau.

Loại chuyện này không chỉ xảy ra ở hoàng cung, mà còn xảy ra trong vương phủ.

Quyền lực và địa vị là thứ mê hoặc người khác nhất.

Tần Liệt viết thư cho Trần Lưu Vương, là để nhắc nhở Trần Lưu Vương, cho hắn biết Thái Tử sắp đến quận Trần Lưu, nếu Trần Lưu Vương muốn làm chút gì đó, thì phải lập tức chuẩn bị.

Cùng lúc đó, Tần Liệt hạ lệnh cho người bí mật đi theo Thái Tử, nếu Thái Tử thực sự gặp phải chuyện ngoài ý muốn ở quận Trần Lưu, ám vệ của Tần gia sẽ kịp thời giải cứu Thái Tử.

Bằng cách này, Thái Tử sẽ trở lại Tần gia.

Về việc chuyện này sẽ kết thúc như thế nào, đó là việc riêng của Trần Lưu Vương, không liên quan gì đến Tần gia.

...

Bên trong Thanh Ca Điện.

Bảo Cầm vội vàng chạy đi đánh thức Tiêu trắc phi.

"Nương nương đừng ngủ nữa, bên ngoài xảy ra chuyện lớn rồi!"

Tiêu Hề Hề xoay người, lười biếng hỏi: "Lại xảy ra chuyện gì?"

Bảo Cầm lo lắng nói: "Nô tỳ vừa nghe nói Thái Tử ba ngày nữa sẽ khởi hành đi quận Trần Lưu !"

"Ồ."

Bảo Cầm: "Sao phản ứng của người lạnh nhạt vậy? Người không hề lo lắng chút nào sao?"

Tiêu Hề Hề ngáp một cái: "Lo lắng cái gì?"

"Quận Trần Lưu núi cao sông dài. Không biết dọc đường sẽ gặp bao nhiêu nguy hiểm. Nếu Thái Tử gặp phải sự cố bất ngờ trên đường thì sao? Nương nương phải làm sao bây giờ?"

Tiêu Hề Hề thản nhiên nói: "Còn có thể làm gì nữa? Ta chỉ có thể tuẫn táng cùng với hắn."

Bảo Cầm nghẹn ngào, lập tức nói: "Phi, phi, phi! Không thể tùy tiện nói ra những điều này, quá xui xẻo!"

"Không phải ngươi bắt đầu trước sao? Ta chỉ là nói theo ngươi thôi."

Bảo Cầm bất đắc dĩ nói: "Nô tỳ nói lời này, là muốn người tính một quẻ cho Thái Tử, xem xem Thái Tử lần này có thể thuận lợi hay không?"

Tiêu Hề Hề cảm thấy đề xuất này khá được.

Nàng nên tính một quẻ cho Thái Tử, nếu như xảy ra chuyện gì không tốt, cũng nên để Thái Tử chuẩn bị trước.

Tiêu Hề Hề ngồi dậy, gãi gãi mái tóc rối bù, nhắm mắt lại.

Bảo Cầm nín thở và im lặng chờ đợi.

Đợi một lúc lâu, cũng không thấy Tiêu trắc phi mở mắt.

Bảo Cầm giơ tay lên vẫy vẫy trước mặt nàng, thấy nàng không có phản ứng, sau đó tiến lại gần nàng và cẩn thận lắng nghe, cư nhiên lại nghe thấy một tiếng kêu nhỏ.

Tiêu trắc phi lại ngủ quên!

Bảo Cầm gần như quỳ xuống lạy nàng.

Nương nương của ta à! Cho dù muốn ngủ cũng phải tính quẻ xong đã chứ!

Bảo Cầm hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu kể tên các món ăn.

"Đai ngọc tôm bóc vỏ, hồng vây cá mập nướng, gà bọc giấy, tôm om, đậu hủ, chân giò đường phèn, thịt heo xé, quả vải..."

Tiêu Hề Hề giật mình tỉnh dậy.

Bảo Cầm ngừng kể tên món ăn.

Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt: "Ta tựa hồ nghe được rất nhiều món ngon?"

Bảo Cầm bộ dáng chính trực, nói với giọng điệu rất nghiêm túc: "Người tính xong quẻ này, nô tỳ liền chuẩn bị món ngon cho người."

Tiêu Hề Hề nuốt nước bọt: "Ngươi có thể nấu hết món mà ngươi vừa nhắc cho ta nghe được không?"

Bảo Cầm: "Chỉ cần có đủ nguyên liệu, nô tỳ sẽ nấu cho người ăn."

Tiêu Hề Hề ngay lập tức tinh thần trở nên tràn đầy năng lượng.

Lấy thức ăn làm động lực, lần này nàng không còn lười biếng nữa mà bắt đầu tính vận mệnh của Thái Tử.

Kết quả là sau khi tính quẻ này, biểu cảm của nàng lập tức thay đổi.

Bảo Cầm thấy vậy, trong lòng nhảy dựng lên, vội vàng hỏi: "Có vấn đề gì không ạ?"

Tiêu Hề Hề cau mày nói: "Ta tính toán lần này Thái Tử ra ngoài sẽ gặp tử kiếp là quẻ đại hung, đây là điềm xấu."

Bảo Cần giật mình, lắp bắp nói: "Quẻ đại, đại hung?"

Tiêu Hề Hề không khỏi lại gãi gãi tóc, đau lòng nói: "Thực sự là quẻ đã biểu thị như vậy, chuyến đi này của Thái Tử sợ là lành ít dữ nhiều."

"Chúng ta nên làm thế nào? Hay là người đi thuyết phục Thái Tử không nên đi tới quận Trần Lưu đi?"

Không đợi Tiêu Hề Hề trả lời, Bảo Cầm lại chính mình phủ định đề nghị này.

"Không, Hoàng Thượng đã đáp ứng yêu cầu của Thái Tử rồi, mệnh lệnh của Hoàng Thượng không thể làm trái, Thái Tử lần này không đi cũng phải đi."

Tiêu Hề Hề ngồi khoanh chân trên giường, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.

Bảo Cầm lo lắng hỏi: "Làm thế nào để chuyến đi này có thể thuận buồm xuôi gió"

Tiêu Hề Hề thở dài: "Chuyến đi này chỉ có thể để ta đi cùng Thái Tử."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net