7. Một ngày trước khi khởi hành.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thông tin về lộ trình được truyền về trong ba ngày qua cho thấy, hoàn toàn không có tai mắt nào của quỷ theo dõi trên lộ trình, và đúng như Na JaeMin và các Vương dự đoán, một số con quỷ có cùng lộ trình với bản chỉ dẫn của Huang RenJun.

"Xúc Đoàn đã xử lý những con chưa kịp lên tàu quỷ." - Park JiSung báo cáo - "Số còn lại sẽ bị phục kích ngay khi chúng xuống ga Nhũng Lạc."

"Thị Đoàn cũng đã theo dõi những con khởi hành sớm nhất, những con đã ra khỏi ga Nhũng Lạc, nhưng có vẻ như đi tìm Tiệm đồ cổ cũng là một loại thử thách cho chúng." - Anh Mark tiếp lời - "Rất nhiều con đã lang thang ở khu vực nằm trong chỉ dẫn suốt vài ngày mà không tìm được đích đến."

"Xem ra trò chơi này đúng là do Kiêu Ngạo thiết kế." - Lee Jeno nhận xét - "Hắn luôn cho rằng mình vô cùng sáng suốt, trò chơi không cần tai mắt vẫn có thể kiểm soát được." - Lâu lắm rồi các Vương mới nhìn thấy Tị Vương Lee Jeno hiền khô dễ tính có vẻ mặt hằm hằm rồi nhếch mép khinh bỉ một tên quỷ như vậy - "Hắn chắc không ngờ tới chúng ta lại có một Huang RenJun tự tìm đến cửa."

"Em đã lo xong nhà nghỉ cho hai người khi xuống ga Nhũng Lạc." - Chenle lên tiếng, rút ra một mảnh danh thiếp đặt đến trước mặt JaeMin - "Đây là nhà nghỉ của chị họ em. Chị họ sẽ cho xe đến đón hai người ngay tại ga Nhũng Lạc. Gia đình chị ấy cũng từng có mối liên hệ rất thân thiết với Bài Quỷ Hội, chị ấy cũng từng được huấn luyện như một chiến binh trước khi quyết định trở về lấy chồng, do đó mọi chuyện ở nhà nghỉ anh có thể yên tâm."

Na JaeMin gật đầu, nhận danh thiếp và nói cảm ơn Chenle.

"Các công tác chuẩn bị khác đã xong." - Lee DongHyuck tiếp tục cuộc họp - "Dấu ấn giả, mùi hương, quần áo, kể cả đồ hoá trang cũng đã chuẩn bị xong cho cậu. Sáng mai trước khi cậu lên đường, các đội hình sẽ giúp cậu hoá trang."

Na JaeMin tiếp nhận thông tin, nghe Jeno nói cậu ấy đã không còn ngửi thấy mùi con người trên người Na JaeMin nhiều nữa.

"Cả người cậu bây giờ toàn mùi của Huang RenJun." - Cậu ấy dặn - "Nhưng buổi sáng đi tìm Tiệm đồ cổ, cậu nhớ tiếp xúc với Huang RenJun gần thêm một chút. Hôm ấy cần nhiều mùi quỷ nhất ấy."

Na JaeMin gật đầu, bàn thêm một số chiến lược trong thời gian di chuyển, yêu cầu các đội hình tìm tiếp các lộ trình di chuyển khác của quỷ, có thêm thông tin gì thì phải thông báo ngay. Sau đó kết thúc cuộc họp trước giờ cơm trưa.

Nhưng khi rời Sảnh Danh Dự, cậu lại đến phòng của cha Na ngay lập tức. Cậu cần nhiều thông tin hơn về chiêu thức Quỷ Tha Ma Bắt.

"Nói thật..." - Cậu ngồi trong phòng của cha, giữa mùi gỗ ngọc am thơm nức, nhưng lòng cậu không có cách nào cùng mùi gỗ mà thả lỏng được - "...con vẫn không cảm nhận được gì về chiêu thức ấy. Con cảm thấy như dù con có luyện tập bao nhiêu thì không thể nắm bắt được cách để bắt đầu nó."

"JaeMin, Quỷ Tha Ma Bắt thực ra không phải là một chiêu thức chỉ có mỗi luyện tập là có được." - Cha Na nói, đám quỷ trong bình hôm nay kêu khóc không quá to - "Đúng là không thể không luyện tập thừa sống thiếu chết, nhưng ngoài ra, con cần thêm một điều nữa."

Cha, mặc dù vẫn mong con trở thành một Vương của các Vương trong tương lai, có thể thuần thục Quỷ Tha Ma Bắt để làm điểm tựa vững chắc cho Bài Quỷ Hội, ông nói, nhưng cha cũng đồng thời không muốn con nắm bắt được chiêu thức ấy.

"Người có thể sử dụng Quỷ Tha Ma Bắt là người có oán hận và đau đớn tột cùng." - Cha Na chống tay trên cây gậy đập đầu quỷ của mình - "Chẳng hạn như cha, đã phải chịu nỗi đau mất mẹ và em trai con cùng với sự căm thù Quỷ Bảy Mặt vào tận xương tuỷ. Khi đó, Quỷ Tha Ma Bắt mới đến với cha."

Bản chất của Quỷ Tha Ma Bắt vốn dĩ là một lời nguyền rủa cho lũ quỷ, rằng chúng sẽ mục rữa cả đời mình ở Địa Ngục mà không thể đầu thai, rằng chúng sẽ bị chính đồng loại huỷ hoại, đến mức tan thành mây khói. Rằng chúng không xứng đáng để được làm lại từ đầu, để được tha thứ cho những gì chúng đã gây ra.

"Hãy chết đi mà không một ai thương tiếc." - Cha Na nói - "Đó là lời nguyền rủa của chiêu thức này."

Nhưng trước khi con có thể nguyền rủa lũ quỷ, thì cuộc đời con cũng sẽ phải mất đi điều quý giá nào đó, mất đi vĩnh viễn cùng với con quỷ mà con giáng lời nguyền xuống đầu.

"Với tư cách là một người cha, chứ không phải là người đứng đầu Bài Quỷ Hội hay là Vương trong các Vương..." - Cha đặt tay lên vai Na JaeMin - "...cha mong con, sẽ không phải nguyền rủa bất kì con quỷ nào."

Sẽ tốt hơn nhiều chúng ta tìm ra Quỷ Bảy Mặt, và lời nguyền rủa giáng xuống đầu hắn, nên là nghĩa vụ của cha.

.

Trước ngày khởi hành, Huang RenJun vẫn chẳng có chút ý thức nào về việc hắn sắp lên đường. Bởi vì hắn quá bận để vẽ từng bức tranh cho từng người trong số các Vương. Hắn thậm chí còn không có thời gian để dỗi Na JaeMin. Vậy nên cậu, một cách bất đắc dĩ, được trải qua những giờ hiếm hoi ở cùng một chỗ với Huang RenJun trong yên bình.

Thời gian này cậu vẫn phải luyện tập, nhưng thầy nói sẽ cho cậu nghỉ ngơi tối nay để dưỡng sức trước khi lên đường. Giờ thì không chỉ đơn thuần là luyện tập các chiêu thức, cậu còn phải học cách để giác quan thứ sáu của mình trở nên nhạy bén hơn, còn phải ghé chỗ anh Mark để học cách nhìn được xa hơn, ghé chỗ Jeno để tập phân biệt những mùi hương khác biệt, ghé chỗ DongHyuck để biết làm thế nào nếu nếm ra trong thức ăn có hương vị kì lạ, ghé chỗ Chenle để học cách tập trung nghe và phân tách những âm thanh trộn lẫn, và cùng JiSung luyện tập cách sơ cứu cơ bản chỉ với hai bàn tay trắng.

Vốn dĩ những thứ này cậu đều được rèn luyện hàng ngày, nhưng trước khi khởi hành, các Vương dường như muốn nhét mọi thứ họ biết vào đầu cậu, mà nếu có cách nào đó, hẳn là họ sẽ không cần ngại đem toàn bộ sách vở ghi chép tám đời dốc sức xếp đầy trong từng thớ thịt của Na JaeMin, để chúng hoà vào máu cậu, trở thành xương cậu, tốt nhất là khiến cậu trở thành thư viện di động của Bài Quỷ Hội luôn.

Na JaeMin hiếm hoi được trở lại phòng nghỉ, cậu dựa vào tường, nhắm mắt, thở dài.

Mệt đến chết.

"Mệt đến chết." - Có người trong phòng cũng mệt đến chết như cậu.

Na JaeMin mở mắt ra, nhìn thấy Huang RenJun dang tay dang chân nằm giữa phòng, thở phì phò. Dưới đất la liệt tranh vẽ, là Lee Mark, là Lee DongHyuck, là Lee Jeno, là Zhong Chenle, là Park JiSung, là cả cha Na, chị Kim, DaReum, cả mấy anh chị vẫn thường ghé qua tặng Huang RenJun màu vẽ nữa. Huang RenJun đã vẽ cho mọi người.

Na JaeMin nhìn một lượt, thấy hơi chán nản. Không có tranh của mình.

"Dưỡng sức đi." - Cậu nói - "Ngày mai chúng ta phải lên đường rồi."

"Ò." - Huang RenJun kêu trong cổ họng, rồi hắn hỏi - "Luyện tập mệt lắm phải không?"

Mệt đến chết, Na JaeMin nghĩ vậy. Nhưng cậu chỉ nghĩ vậy thôi chứ không nói. Một Kế Nhiệm sẽ trở thành chỗ dựa cho cả một Bài Quỷ Hội trong tương lai, không thể nói rằng mình mệt đến chết được. Nếu mình mệt đến chết, thì ai sẽ chống đỡ và bảo vệ cho mọi người?

"Có gì đâu." - Huang RenJun nói - "Với mức độ luyện tập của cậu, là quỷ thì cũng mệt thôi." - Hắn lật người nằm sấp trở lại, bắt đầu đếm những bức tranh - "Cậu nói mệt cũng đâu có nghĩa là cậu sẽ bỏ cuộc. Chỉ là tự cậu đang thông báo cho chính cậu biết tình trạng thể chất của mình đã ở mức độ nào, và nếu mình muốn mạnh hơn, mình cần phải điều chỉnh những gì." - Hắn dường như rất am hiểu về chế độ luyện tập của Bài Quỷ Hội - "Kẻ mạnh là kẻ dám nhìn nhận mặt yếu của mình."

Hình như hắn đếm tranh đã xong, hắn đem tranh cất vào một góc. Na JaeMin nhìn hắn di chuyển loạn xạ trong phòng, cất tranh, cất màu, trong lúc đem màu đi cất, hắn còn mở hộp đựng, xếp lại toàn bộ màu theo một quy tắc nào đó, rồi mới yên tâm cất màu đi. Lúc đặt hộp màu xuống đất, hắn còn vỗ lên nắp hộp như vỗ đầu trẻ con, giống như ngợi khen sự đồng hành và nỗ lực của chúng suốt mấy ngày qua cùng với hắn vậy. Na JaeMin nhận ra đó là hộp màu cậu đã mang cho hắn như lời hứa hôm qua, cậu ấy liền phì cười, nghĩ mình đang nhìn thấy một đứa nhỏ lương thiện thanh thuần, xem mọi sự tồn tại xung quanh mình đều là bè bạn.

Nếu mọi đứa trẻ có thể lớn lên như thế thì tốt biết bao.

Ước chi Huang RenJun không phải là quỷ.

.

Buổi tối chị Kim cùng các chị ghé phòng nghỉ, mang tặng cho Huang RenJun một chiếc áo khoác mới. Vải áo được may bằng vải thô như đồng phục của các chiến binh, nhưng dùng màu vàng lông cáo để nhuộm, các chị nói vải này không bắt lửa, bên trong còn có lớp lót mặc rất mát, dù đi đường xá xa xôi cũng sẽ không sợ nóng.

Lúc các chị vào, các Vương cũng đều đang ở đây. Các chị chào hỏi các sếp mình vài câu rồi sà ngay xuống ngồi với Huang RenJun, giơ áo mới lên cho Huang RenJun nhìn.

"Có thích không bé?" - Các chị hỏi - "Mặc lên đẹp lắm nha."

Huang RenJun tròn mắt lật áo qua lại, sau đó toe toét cười với các chị, thích ạ. Dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng của hắn khiến các chị gái nảy sinh tình mẹ bao la, vội vội vàng vàng kêu hắn mau thử áo xem có vừa không.

Huang RenJun mặc thử áo khoác, cảm thấy mặc dù chất vải bên ngoài dày dặn cứng cáp, nhưng mặc lên lại vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, sau lưng áo còn có cả mũ nữa. Xung quanh hắn không chỉ có các chị vây quanh, đến các Vương cũng xem như phụ huynh dẫn con cái trong nhà đi mua quần sắm áo, nhất định phải quay hắn mấy vòng để nhìn trước ngắm sau. Đến khi quay chán chê, hắn bắt đầu vì chóng mặt mà cáu, các Vương mới chịu hê hê cười giơ lên ngón tay cái, nói với hắn, đẹp!

Các chị túm tụm nhau bàn luận về chiếc áo mới, các Vương cũng không đứng yên, chỉ cho Huang RenJun mấy mẹo vặt với chiếc áo, lúc trời lạnh thì nên cài khoá vào, lúc trời nóng thì cởi ra buộc quanh eo, lúc cần nghỉ ngơi thì gấp lại làm gối, nếu giữa đường mưa xuống thì nhớ đội áo lên đầu, cứ như vậy ồn ào một góc.

Na JaeMin ngồi bên tường nhìn mọi người nháo nhào náo nhiệt, cậu tưởng như căn phòng biến thành cái xóm trọ nho nhỏ, nơi rất nhiều người từ rất nhiều phương đến trú lại, có đứa nhỏ nào trong xóm cũng xem như em ruột trong nhà, sáng bảnh mắt đã thấy họ réo, ăn sáng không anh mua cho nè, tối chưa kịp mở đèn đã nghe họ gọi, đi chợ thấy cái áo này hợp với bé, xuống mặc thử xem có vừa không. Sau đó là những tháng ngày bình yên mà sống, mưu sinh dù vất vả, nhưng vẫn không tắt đi nụ cười.

Ước chi thế gian cứ bình đạm như vậy.

Huang RenJun loay hoay trong vòng tròn của các Vương, cậu thấy hắn cứ trong trẻo mà cười, lại thấy hắn sau đó nhìn về phía mình, nắm vạt áo cho mình mà hỏi, có đẹp không?

Na JaeMin mỉm cười nói đẹp, cậu chỉ vào vải áo bên phải của hắn, chỉnh lại chỗ này nè.

Nhưng Huang RenJun không hiểu, hắn nhìn cái áo lên xuống cũng không biết Na JaeMin muốn nói cái gì. Vạt áo của hắn bị lật vào trong, dường như trong lớp vải có ma thuật, Na JaeMin còn chẳng nhận ra mình đã đứng lên khỏi chỗ ngồi quen thuộc bên bức tường. Cậu tiến lại gần, mà Huang RenJun thấy cậu đứng dậy thì cũng tiến lại gần, hai người cách nhau chỉ có một bàn chân, Huang RenJun được Na JaeMin giơ tay chỉnh lại cổ áo cho mình.

"Vừa nãy ta không nghe thấy cậu nói." - Hẳn ngẩng đầu nhìn cậu - "Có đẹp không?"

Na JaeMin đứng rất gần hắn, trong mũi bỗng dưng ngửi thấy mùi hoa sực nức:

"Đẹp." - Cậu phủi cầu vai áo cho hắn - "Cậu đẹp."

"Trên đời này không có người nào đáng yêu như cậu." - Lee DongHyuck hùa vào. Và Na JaeMin cũng nói đúng vậy.

Huang RenJun ha ha cười, hắn có vẻ rất đồng ý, hắn ngửa mặt lên trời mà nói đúng vậy, ta là con quỷ đáng yêu nhất trong đám quỷ, sau đó lại giống như vô cùng xấu hổ vì lời nói của mình mà đem gương mặt úp vào bàn tay.

Na JaeMin nhìn mái đầu mềm với hai tai cáo đã cụp hết cả lại, cậu ấy chớp mắt, trong lòng cậu một lần nữa lại nói, đúng vậy.

Hắn là quỷ.

Các chị còn tặng Huang RenJun một chiếc chuông nhỏ trong suốt treo ở thắt lưng, họ nói đây là Chuông Cầu May, là vật may mắn của Thính Đoàn.

"Khi một thành viên Thính Đoàn quyết định rời khỏi Bài Quỷ Hội để trở lại cuộc sống bình thường, Thính Đoàn sẽ tặng họ một chiếc Chuông Cầu May." - Zhong Chenle vui vẻ nói - "Nó cũng là chiếc chuông hẹn gặp lại. Sau này trên đường đời rộng lớn ngoài kia, nếu nghe thấy tiếng chuông, chúng em đều sẽ biết đó đã từng là một thành viên của đội mình, và đối phương hiện tại đang sống rất bình an."

"Dù Huang RenJun không phải là thành viên của Thính Đoàn..." - Chị Kim nói - "...nhưng chiếc chuông vẫn sẽ là chuông cầu may mọi người muốn dành cho em, mong hành trình của em sẽ được suôn sẻ."

Mặc dù mong hành trình của quỷ được suôn sẻ nghe không hợp lý với Bài Quỷ Hội cho lắm, nhưng Huang RenJun không quan tâm, hắn rất sung sướng nhận chuông, đeo vào bên thắt lưng mình. Mỗi khi hắn cử động sẽ nghe tiếng chuông nhỏ xíu leng keng, thật sự vô cùng vui tai. Hắn cười tươi như thể ngày mai không phải là điểm khởi đầu cho một chuyến hành trình đi về phía quỷ, mà đối với góc nhìn của Bài Quỷ Hội thì đó là khởi đầu cho một trò chơi sinh tử đúng nghĩa của Quỷ Bảy Mặt dành cho những đồng loại có phân cấp thấp hơn mình, với đích đến là một cái vé một chiều chui thẳng vào bụng hắn, không cần trở lại.

Thật đáng buồn khi thấy hắn vui vẻ như thế.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net