9. Chuyện kể trên đường đi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Con tàu này bắt buộc phải có vé mới mở cửa vào được. Cánh cửa toa sẽ luôn khoá cho đến khi người ta bỏ vé với đúng số chuyến số toa vào chiếc hộp kiểm tự động gắn bên cạnh cửa. Vậy nên trước đó vì quá mệt mỏi phải lội bộ tìm toa số 23, Huang RenJun đã muốn mở cửa toa 6, nơi Zhong Chenle đang đứng ở bên trong nhún nhảy như múa lân mừng năm mới, nhưng cửa vẫn cứ khoá im lìm.

Cuối cùng Na JaeMin phải xách hắn lội bộ xuống toa 23, mặc cho hắn vừa đi vừa chửi cái máy bán vé tự động, còn Zhong Chenle thì múa lân từ toa 6 xuống tận toa 23. Hoá ra chỉ cần vào được trong tàu là có thể đi đến toàn bộ các toa khác, muốn ngồi đâu thì ngồi. Nhưng, trời má, Huang RenJun lúc ngồi xuống ghế dài bọc nệm êm trong toa 23 rồi hắn vẫn còn cáu, thế thì khỏi phân toa cho rồi, người ta thích ngồi đâu thì để người ta ngồi chứ!

Thật ra vé của Zhong Chenle cũng là toa 23, trong toa chỉ có đúng ba người bọn họ. Na JaeMin cất túi đồ lên ngăn chứa phía trên, cậu hỏi, sao em lại đến đây?

"Phát sinh việc gấp." - Chenle trả lời, mở chai nước của mình ra mời Huang RenJun ngồi đối diện, nhưng Huang RenJun lắc đầu không uống - "Lúc hai người đi rồi thì có tin báo từ chỗ nhà nghỉ của chị họ em."

Na JaeMin trong lòng thầm nghĩ, Chenle xuất phát sau mà còn vào tàu trước thế này, không phải là vì cậu và Huang RenJun kì kèo nhau ở máy mua nước mất thì giờ hay sao?

"Nhà nghỉ gặp chuyện à?" - Na JaeMin ngồi xuống bên cạnh Huang RenJun, nhìn thấy hắn hằm hằm nắm vé tàu đã được xé đi một nửa trên tay, cứ như một giây sau hắn sẽ nhai nát bấy cái vé thay cho bữa ăn trưa vậy đó.

"Không phải nhà nghỉ." - Chenle nói, cậu ấy cũng đã thấy thái độ căm thù cái vé của Huang RenJun - "Nếu là nhà nghỉ thì chị em giải quyết cái một." - Cậu ấy dựa vào lưng ghế - "Là khu dân cư ở gần đó. Họ nói thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng động lạ, nhưng tiếng rất nhỏ, không rõ ràng lắm. Chỉ có điều từ khi việc này xuất hiện, họ luôn thấy bất an. Chị họ em cũng nói có quỷ khí khá mạnh, do đó muốn nhờ người từ Bài Quỷ Hội xuống xử lý."

Thính Đoàn của em cũng có ba đội hình đang ở gần đó, Chenle ngọ nguậy tìm thế ngồi cho thoải mái, nên em xuống họp đội luôn.

Trong lúc Chenle và Na JaeMin nói chuyện, Huang RenJun vẫn chưa hết cầm vé tàu mà nhìn nó chằm chằm. Thế nên Zhong Chenle khanh khách cười, đùa với hắn:

"Anh định nhìn thủng nó hay sao?"

"Ta phải nhìn xem con quỷ nào làm ra cái vé này." - Hắn nghiến răng - "Bọn chúng xứng đáng bị ga tàu cho thôi việc. Ta sẽ khiếu nại lên cấp cao hơn của chúng về vấn đề chất lượng dịch vụ quá đày đoạ khách hàng."

Hắn nghiêm túc đến buồn cười, Zhong Chenle bị hắn chọc cho nghiêng ngả trên ghế tàu, suýt thì lăn cả người xuống sàn. Na JaeMin khoanh tay kêu nè nè em giữ hình tượng của Nhĩ Vương chút xem nào, nhưng mỗi khi Chenle sắp sửa như sẽ lăn xuống sàn, Na JaeMin đều sẽ giơ tay ra để đỡ.

Huang RenJun cuối cùng cũng không hằm hằm nhìn muốn thủng cả vé tàu nữa, hắn co chân lên ghế, ngồi bó gối lại, hỏi chuyện mà Chenle và JaeMin vừa nói:

"Thính Đoàn là đội của cậu hả? " - Hắn hỏi Chenle - "Là những người có thính lực tốt à?"

"Đúng vậy." - Chenle đáp, lúc này tàu đã bắt đầu hú còi và di chuyển một cách chậm chạp - "Đặc trưng chủ yếu của Thính Đoàn là có thể phân tách các âm thanh bị trộn lẫn để tìm ra tiếng của quỷ."

Cậu ấy giải thích, trong môi trường bình thường, mọi thứ đều có thể mang lại âm thanh, người ta nói chuyện ra âm thanh, người ta bước đi ra âm thanh, người ta thở cũng đem đến âm thanh. Tiếng gió, tiếng cây, tiếng chim hót, tiếng tàu chạy, lúc nào cũng có rất rất nhiều thứ âm thanh bị trộn lẫn xung quanh mình. Một người bình thường có thể cùng lúc nghe thấy những hỗn hợp âm thanh như thế, nhưng liệu họ có nghe ra giữa vô vàn những tiếng động ấy, thì tiếng lào xào của lá đó là đến từ cây nào, tiếng bước chân đó là của người già hay người trẻ, tiếng thở đó là của đàn ông hay đàn bà? Phân biệt các âm thanh như vậy là những chuyện mà tất cả những thành viên của Thính Đoàn đều cần phải làm được trong những bài huấn luyện đầu tiên.

Tàu đã tăng tốc hơn, kéo cho những chiếc toa tháo chạy, kéo cho cả câu chuyện của Chenle được tiếp diễn. Cậu ấy nói, những chiến binh trong các đội hình có nhiệm vụ ra ngoài tìm kiếm quỷ của Thính Đoàn đều là những người nghe thấy được âm thanh khi chúng ăn trong những hỗn hợp tiếng động rối loạn, những hạ âm có tần số còn thấp hơn 16Hz, thấp hơn khả năng nghe của một người bình thường.

Đáng tiếc là bọn họ chỉ có thể nghe thấy tiếng quỷ khi chúng ở trong trạng thái hấp thụ năng lượng tiêu cực. Nếu chúng không ở trong trạng thái này, thì sẽ rất khó cho Thính Đoàn để nghe thấy chúng. Cậu ấy nói, nhưng anh là ngoại lệ đó, lần đầu tiên anh đến chỗ của bọn em, anh không ăn nhưng em vẫn nghe thấy tiếng.

"Ai bảo anh khóc ồn quá làm gì." - Chenle nhún vai - "Nhưng em biết anh vào phòng anh JaeMin rồi nên em cũng khỏi cần lo. Anh JaeMin xử quỷ cái một, nhỉ?" - Cậu ấy lại ha ha cười rất thoải mái - "Ngoài việc đó..." - Chenle cười lên sẽ nhìn thấy đường vân mèo hiện trên má cậu - "...thính lực tốt của Thính Đoàn cũng rất thích hợp để đi nghe trộm nữa."

Vậy nên bọn em thường sẽ chịu trách nhiệm nghe ngóng các thông tin, tìm kiếm các con quỷ đang dùng bữa, cậu ấy trông rất tự hào về đội của mình, thỉnh thoảng cũng dùng năng lực đi buôn dưa lê làng trên xóm dưới nữa.

Huang RenJun ôm đầu gối gật đầu, giỏi quá ha.

Zhong Chenle kiêu hãnh hết sức, chứ sao!

"Đội nào ở Bài Quỷ Hội cũng giỏi." - Cậu nhóc giơ ngón tay cái - "Nhưng với em thì đội em là số một!"

Na JaeMin nhìn Huang RenJun hào hứng cũng giơ ngón tay cái, cậu thử hỏi, nếu là cậu, cậu có muốn vào Thính Đoàn không?

"Đúng rồi đấy!" - Chenle cứ như bắt được vàng - "Nếu là anh, anh sẽ vào Thính Đoàn của em chứ? Thính Đoàn có em với chị Kim nữa đó, lúc nào cũng rôm rả, vui lắm."

Huang RenJun hỏi:

"Người như thế nào thì được xem là có tiềm năng cho Thính Đoàn?"

"Người có thính lực nhạy bén một chút là được. Nói một cách dễ hiểu, nếu anh có thể nghe được tiếng của những giọt mưa đầu tiên, có thể nghe ra các lớp âm thanh trong một bản nhạc, có thể nghe thấy những âm điệu khác lạ bên ngoài dù anh đang tập trung cho một cuộc gặp mặt đông người, như tiếng ai đó làm rơi một chiếc kính râm chẳng hạn, đó đều là những dấu hiệu cho thấy anh phù hợp với Thính Đoàn." - Chenle giải thích.

"Vào Thính Đoàn có cần làm kiểm tra năng lực định kì không?" - Huang RenJun gác cằm lên đầu gối.

"Có!" - Chenle vẫn chưa hết hào hứng, thế nhưng sự hào hứng của cậu ấy lại làm tắt mất sự hào hứng của Huang RenJun. Hắn nói, thế thì thôi, không vào.

"Ta không thích làm kiểm tra." - Huang RenJun cự tuyệt rất nhanh, dù vậy Chenle vẫn vui vẻ nói không sao không sao, em tin là nếu anh muốn, anh vẫn sẽ vượt qua bài kiểm tra dễ dàng, nhưng anh không thích cũng được, em okay lắm.

Em okay lắm cái gì không biết!

Chiếc vân mèo trên gò má của cậu ấy rất ngộ, vậy nên Huang RenJun bảo cậu ấy cười tươi thật tươi lên để hắn nhìn cho rõ. Hắn còn muốn chạm thử vào vết hằn vân mèo đó nữa.

"Mẹ em nói em có vết vân này giống cha." - Cậu ấy cười đến nhắm cả mắt chỉ để vết vân trở nên rõ ràng hơn, như vậy Huang RenJun có thể nhìn kĩ nó.

Na JaeMin cũng nhớ trong kí ức khi còn bé, cha Zhong cùng cha Na rất hay gặp gỡ, nhà họ Zhong vô cùng thân thiết với gia đình họ Na. Cha Zhong có vết vân mèo rất đậm khi cười, vết vân trên da ông ấy có khi còn đậm hơn so với Chenle rất nhiều. Ông ấy vui tính, thích cười đùa và là người luôn rạng rỡ, Chenle giống hệt ông ấy ở điểm này.

"Anh đến từ vùng miền Bắc nhỉ?" - Chenle hỏi Huang RenJun - "Ở đó cũng có Bài Quỷ Hội đúng không?"

Và Huang RenJun gật đầu, nghe nói Bài Quỷ Hội miền Bắc chơi hàng nóng đó, hắn co vai như sợ lắm, dùng súng hai tấc lận đó.

Chenle ha ha cười, nói đúng là như vậy.

"Dòng họ Zhong trước đây là một dòng họ có vị trí quan trọng trong hệ thống Bài Quỷ Hội ở miền Bắc, nhưng sau đó cách đây gần cả trăm năm, khi lũ quỷ dần di chuyển xuống miền Nam, nơi mà lúc này đã xuất hiện dấu vết của Quỷ Bảy Mặt, các ông cố bà cố của gia đình họ Zhong đã quyết định đến miền Nam để giúp đỡ Bài Quỷ Hội ở đây." - Cậu ấy kể, trong tiếng tàu hú còi kéo dài và tiếng bánh xe tàu ma sát rầm rập với đường ray - "Người miền Bắc thích cười đùa, lúc nào cũng vui tươi." - Chenle miêu tả - "Dù dòng họ em chuyển đến sống tại miền Nam từ rất lâu rồi, nhưng những đặc trưng của người miền Bắc vẫn không thay đổi. Ai cũng dạy con cháu mình cách sống một cuộc đời vui vẻ đến già."

Hơn nữa cha em nói, cậu rất vui khi nhắc về cha mình, thính lực muốn tốt thì không được tích trữ năng lượng tiêu cực. Mình nghe thấy là một chuyện, mình có tỉnh táo để phân tích thứ mình nghe hay không lại là một chuyện khác. Giữ cho tâm trí mình luôn sáng suốt, tuyệt đối không có phẫn nộ cực điểm, tuyệt đối không có thù hằn cuồng điên, đó mới là cách để mở rộng giới hạn của thính lực và đạt đến kết luận chính xác.

"Như vậy em mới có thể bảo vệ được Thính Đoàn, Bài Quỷ Hội và con người." - Chenle khi chỉ cong môi cười một cách yên bình, vân mèo sẽ không hiện lên nữa. Na JaeMin khi đó chợt nhận ra, Chenle sẽ không còn giống cha cậu ấy khi cậu ấy không để lộ ra vân mèo của mình. Khi đó, Chenle chỉ là Chenle thôi.

Huang RenJun ôm gối nhìn cậu nhóc, hắn không nói gì mà chỉ gật gật đầu. Trong một thoáng một chốc, Chenle tự dưng có cảm giác mình bị hắn nhìn đến thủng cả cõi lòng.

Lúc này Na JaeMin lấy đồ ăn ra đưa cho Chenle, cậu đặt trên chiếc bàn con ngăn cách giữa hai dãy ghế vài chiếc bánh mì ngọt có nhân mứt bên trong, món khoái khẩu của Chenle. Khi Chenle đang chống khuỷu tay trên bàn hí hửng mở bánh, cậu bỗng nghe thấy tiếng Huang RenJun cất lên:

"Cha cậu hẳn rất tự hào về cậu." - Hắn nói - "Sẽ tốt biết bao nếu như cậu cứ mãi vui vẻ như vậy." - Hắn đột nhiên đổi thế ngồi, đem người rướn về phía trước, một tay kê trên bàn con, một tay giơ đến, chạm lên đỉnh đầu Chenle - "Nhưng hỷ nộ ái ố là điều không thể thiếu của con người. Nên nếu một lúc nào đó cậu cảm nhận được cơn giận dữ đang đến với mình một cách mãnh liệt, cũng đừng lo sợ mà cự tuyệt nó hoàn toàn." - Hắn nhịp nhịp ngón trỏ trên đỉnh đầu cậu - "Cậu sẽ kiểm soát được nó. Khi đó, cậu sẽ biến nó trở thành cơn sóng lớn, thúc đẩy cậu đi về với chiến thắng của mình."

Cậu làm được mà, ta tin cậu.

Cha cậu ở trên trời cũng tin cậu.

"Cậu lợi hại hơn bản thân cậu nghĩ rất nhiều." - Huang RenJun nói khi đang làm động tác như thể hắn sẽ rút ra đau thương nào đó trong lòng cậu nhóc, nhưng Chenle nhận ra trong người không có gì bị rút đi cả.

Hắn đã nhìn thấy nỗi đau của cậu, khi cha cậu thua cả tính mạng dưới móng vuốt của Quỷ Bảy Mặt và trút hơi thở cuối cùng trong tay con trai mình, ông đã mắc lỗi vì nổi giận cuồng điên. Ngày hôm đó, Zhong Chenle đã nhìn thấy gương mặt thứ năm của quỷ, gương mặt hằn học đến méo mó, nhưng trong tiếng khóc gào của Chenle, hắn lại nở một nụ cười hả dạ - Thù Hằn.

Tiếng của Huang RenJun cất lên một lần nữa, hắn nói, hãy kiểm soát nó, cậu sẽ làm được.

Ta vẫn luôn tin cậu.

Cậu cũng nên vào chính mình, Nhĩ Vương Zhong Chenle.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net