Chương 59: Phần mộ của sâu (bốn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ cửa động có rất nhiều bùn đất rơi xuống, dính vào mặt và đầu của chúng tôi. Bạch Dực là người ở trên nên hứng trọn, toàn bộ cơ thể ngã xuống, tay tôi chẳng còn chút sức lực, có thể thấy rất nhiều đá xen lẫn giữa đống đất. Bạch Dực hoảng hồn ôm lấy thắt lưng tôi, bám vào chỗ lỗm của các bức bích họa. Một tay anh cắm chặt dao vào tường, tay còn lại ôm chặt lấy tôi, chân dẫm lên chỗ gồ ghề bên dưới. Tay tôi nắm chặt dây thừng, cả người cũng dán vào vách động. Lúc này tôi thầm rùng mình, tình huống đúng là ngàn đường tử không có một lối sinh. Tay Bạch Dực nắm chặt chuôi đao đến mức lộ rõ từng đốt tay, tôi còn thấy một tảng đá đang rơi xuống, còn đập trúng anh. Bạch Dực kêu lên đầy đau đớn, nặng nề đẩy tôi áp vào thành động.

Mặt tôi như sắp va vào cửa động, mặt nạ bảo hộ không biết đã rơi từ lúc nào, cả gương mặt đều lộ ra bên ngoài, thảo nào tôi lại cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. May mà trên người tôi có bột vẽ, nếu không đàn sâu đã ùa đến đây. Qua chừng hai phút, phía trên không còn tiếng rơi nào nữa, điều này làm tôi thở ra đầy nhẹ nhõm. Tay Bạch Dực cũng thả lỏng một chút, tôi thấy hơi lo lắng cho anh, Bạch Dực nhất định đã bị tảng đá kia rơi trúng. Chắc chắc sẽ bị thương, nhưng tôi đưa lưng về phía anh nên chẳng thể quay đầu để nhìn. Tôi vội vàng lên tiếng hỏi: “Bạch Dực, anh không sao chứ?”

Hơi thở Bạch Dực có hơi dồn dập, anh trả lời đứt quãng: “Không sao…. Tảng đá…. Tảng đá không đập vào nơi hiểm yếu….Mau! Thừa dịp leo lên đi.”

Chúng tôi vội vàng chỉnh lại tư thế, tôi kéo Bạch Dực lên trên, anh vô cùng cẩn thận nhích lên từng chút một. Tôi vừa chạm vào lưng của Bạch Dực liền nghe anh thở rút một hơi. Mắt lại thấy một đống bùn khác rơi xuống, nhưng lần này lại không chút may mắn, hứng trọn cả thứ đang đổ ập xuống. Tôi giữ chặt dây thừng kéo Bạch Dực lên, sau đó dùng cả hai tay hai chân bò lên trên. Vì trong lòng chúng tôi biết rõ, nếu bùn đất rơi thêm một lần nữa thì hai chúng tôi sẽ bị chôn vùi trong động.

Cuối cùng, chúng tôi cũng thấy được ánh sáng, điên cuồng bò về phía đó. Khi đầu chúng tôi vừa ló ra khỏi động thì cũng là lúc cảm nhận được một làn gió mát lạnh thổi đến. Bạch Dực vội vàng cùng tôi rời khỏi miệng hang, được một khoảng thì cả hai đều ngồi thở phì phò, tôi tham lam hít lấy không khí ban đêm trong núi rừng, cho đến khi bị sặc ho lên mới thôi.

Chẳng biết qua bao lâu thì hang động bắt đầu sụp đổ, không biết có phải do tôi tưởng tượng hay không, nhưng tôi nghe mấy một tiếng phụ nữ đang cười. Trong tình huống này, tiếng cười ấy lại lạnh đến thấu xương. Tôi nhìn Bạch Dực, chắc anh cũng nghe thấy, nhưng chúng tôi chẳng còn chút sức lực để nghĩ nó là thứ gì, vì toàn thân chúng tôi đều rã rời.

Cuối cùng trái tim đang đập điên cuồng cũng bình ổn trở lại, giờ tôi mới phát hiện Chu Đào đã biến mất. Tôi cố sức đứng lên, khập khểnh đi tìm xung quanh, nhưng chẳng thấy được bóng dáng của bọn họ đâu cả. Lòng tôi bỗng dâng lên một dự cảm vô cùng xấu. Bạch Dực cũng đang nhìn bốn phía, anh nói với tôi: “Đồ mang theo đều ở đây, nhưng người lại biến mất.”

Tôi vội chạy đến, quả nhiên ba lô của Lục Tử vẫn còn, tôi hướng vào trong rừng gọi to vài tiếng nhưng chẳng có âm thanh đáp lại. Quay đầu nhìn Bạch Dực, anh đang ngồi xổm nhìn mộ phần nhíu mày.

Lúc tôi đặt chân vào đã biết thôn này không hề bình thường chút nào, bây giờ Lục Tử cũng đã mất tích, tôi lại không thể bỏ mặc sống chết của cậu ta, nên không từ bỏ ý định mà gọi lớn hơn, gần như là rống lên. Bạch Dực kéo tôi lại nói: “Đừng gào lên như thế, xung quanh đây có rất nhiều dã thú.” Tôi nắm lấy tay của Bạch Dực hỏi: “Bọn họ sẽ không vào đó chứ? Có khi nào bọn họ xảy ra chuyện gì không!”

Anh lắc lắc đầu, tôi chán nản buông tay anh ra. Bạch Dực bảo tôi đốt lửa lên trước, nếu bọn họ ở gần đây, khi thấy ánh lửa sẽ tìm đến, thú dữ cũng không dám đến gần. Chúng tôi nhanh chóng tìm một ít cây khô, rồi dùng bình nguyên liệu còn dư châm lửa đốt củi. Bốn phía liền sáng lên, chúng tôi ngồi cạnh ngôi mộ lại không dám đi quá xa. Tôi có chút đứng ngồi không yên, cứ nhìn xung quanh rồi đi tới đi lui. Lúc quay đầu lại thì thấy Bạch Dực đang xem xét quan tài trong ngôi mộ.

Mặt anh vô cùng kinh ngạc nói: “Quan tài này đã bị đóng lại nhiều lần!”

Tôi nghe xong, cũng ngồi xuống, quả nhiên trên quan tài có rất nhiều dấu vết bị cạy lên, số đinh cũng nhiều hơn bình thường như đang lập đi lập lại việc đóng nắp rồi nạy nắp quan tài. Bỗng nhiên trong đầu tôi xuất hiện một ý nghĩ cổ quái, tôi ngẩng đầu nhìn Bạch Dực, thái độ của anh cũng vô cùng hoang mang. Xác nữ trong động không phải người cổ đại, nắp quan tài bị mở ra nhiều lần …… và cái chết của bọn trộm mộ.

Một cơn gió lạnh thổi, tóc tôi như dựng ngược về phía sau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tôi liền ý thức: “Chu Đào có vấn đề!”

Một trận rùng mình, đến giờ tôi mới phát hiện sự khác thường của hắn! Thứ nhất, hắn nói đã báo cáo với chính phủ. Nếu thật như vậy, chẳng bao giờ họ sẽ bỏ mặc tình hình dịch bệnh mà không phái chuyên gia xuống. Hắn là thầy thuốc định kỳ ở đây vào ba tháng trước, mà dân trộm mộ đã ở đây từ rất lâu. Một người chỉ ở đây ba tháng làm sao biết được các hoạt động bí mật của dân trộm mộ? Thái độ của hắn lại bình thường, dễ dàng dẫn chúng tôi đến ngôi mộ, mọi chuyện đều thật thuận lợi.

Bạch Dực lắc đầu nói: “Người này nếu đã dẫn chúng ta đến đây, nhất định là có mục đích của hắn. Giờ cũng đã khuya, chúng ta không thể tìm người, chỉ còn cách chờ đến bình minh thôi.”

Tôi cúi đầu tự hỏi mãi cũng không ra, thật ra Bạch Dực rất cẩn thận, hầu như anh chẳng mở miệng nói chuyện cũng không xen ngang. Điều này cho thấy ngay từ đầu anh đã chú ý đến Chu Đào có nhiều điểm khả nghi. Còn tôi lại chủ động bắt chuyện, nên chưa từng suy nghĩ những chỗ không hợp lý trong lời nói của Chu Đào, không một chút đề phòng. Nếu lúc nãy nghe lời Bạch Dực ở trên này thì đã không lạc mất Lục Tử. Thế nhưng, nếu để một mình Bạch Dực ở dưới thì lại không yên tâm. Tôi cũng không biết nên làm sao, đầu cứ quay cuồng tưởng điên lên được.

Tôi thầm ân hận mình quá sơ suất, gặp chuyện gì cũng không bao giờ suy xét cản thận. Nhưng người đang ngồi bên cạnh tôi chính là Gia Cát Lượng chuyển thế, mấy chuyện thắc mắc hay tự trách mình thật …..chẳng có chút ý nghĩa. Có thể bây giờ anh đang nghỉ cách ứng phó, nếu Lục Tử có mệnh hệ gì tôi sẽ trách mình suốt đời.

Ngay lúc đó thì chúng tôi thấy một đôi mắt sáng quắc ở trong rừng nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Không ai chuẩn bị gì, cả hai đều bị giật mình, các dây thần kinh lại căng lên nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia. Đôi mắt đó có chút kiêng dè ánh lửa, tựa như bóng ma ẩn mình trong bóng tối. Nhưng chúng tôi vẫn thấy nó đứng ở đó, không hề bị dọa lui. Bạch Dực ra dấu bảo tôi cầm trang bị lên. Tôi vội vàng đeo ba lô của Lục Tử lên lưng, còn cái của Bạch Dực thì ôm trước ngực.

Ánh mắt kia nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, bỗng nhiên chúng tôi nghe thấy một tiếng kêu kỳ lạ. Một bóng đen xẹt qua đầu chúng tôi, tôi và Bạch Dực liền tránh né. Bóng đen kia vồ phải khoảng không, lúc này tôi mới biết nó có ý định dập tắt ngọn lửa trên tay Bạch Dực. Xem ra thứ này cũng khá thông minh! Chúng tôi lại rơi vào thế bị động, bóng đen nhanh chóng quay lại, lần này nó chẳng hề nhường nhịn nữa, nhảy về phía mặt của tôi đánh tới tấp. Lòng tôi bỗng nhiên trở nên ác độc, cầm dao đâm xuống. Bóng đen kia hét lên một tiếng rồi chui vào trong khu rừng tối tăm phía trước. Tôi ngửi được mùi máu trên dao, là một mùi hôi thối như được lấy ra từ dưới cống nước, tôi thật không biết đó là quái vật gì. Tôi cẩn thận đến gần Bạch Dực, hỏi anh có bị thương không. Anh chỉ lắc lắc đầu nói: “Đây là khỉ Macaque, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nói không chừng đàn khỉ này đã bị sâu ký sinh trong thân thể …”

Bạch Dực còn chưa nói xong, liền phát hiện trong bóng đêm xuất hiện rất nhiều chấm sáng, chắc chúngnó thấy chúng tôi đánh đồng bạn của mình nên mới đến đây. Tình huống này có chút không ổn, lòng tôi thầm nghĩ có khi nào Lục Tử vì thứ này mới chạy trốn không? Nhưng chưa kịp nghỉ ngợi thì mấy bóng đen ở giữa kêu to một tiếng, những con khỉ Macaque khác từng bước tiến lên như hành quân, dáng vẽ vô cùng mạnh bạo. Lúc này tôi cũng thấy rõ hình dáng của bọn chúng, trên thân phủ đầy lông, xương đầu gãy nát nghiêm trọng, miệng bị thối rửa chỉ còn lại một hàm răng đen thui. Dù vậy, bọn chúng vẫn như quỷ dữ bao vây chúng tôi.

Bạch Dực kéo tôi lại gần đồng lửa, bọn chúng vẫn có chút kiêng kị với lửa, nên không tiến thêm bước nào. Tôi nhờ vào ánh sáng mới phát hiện trên móng vuốt của một con khỉ đang treo lủng lẳng một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ. Đó là của Lục Tử, lúc chúng tôi đang đối phó với Cửu Ngọc Trùng, có thể Lục Tử đã rơi vào tay bọn chúng.

Tôi quét mắt dựa vào ánh sáng xung quanh để xác định số lượng của bọn chúng, tận trong rừng không biết có bao nhiêu con khỉ đang bao vây chúng tôi. Trong nhất thời tôi có một suy nghĩ kỳ lạ, chắc kiếp trước bản thân tôi giết không ít họ hàng nhà chúng nó, nên kiếp này mới kéo đến đây rửa thù trả hận. Tôi không dám rời khỏi Bạch Dực, trên người anh có vết thương nên động tác chậm chạp hơn rất nhiều. Tay tôi cầm dao, thầm nghĩ cách chạy trốn. Hang động ban này đã sụp đổ hoàn toàn, muốn trốn vào đó là chuyện không thể.

Bạch Dực thì thầm bên tai tôi: “Đàn khỉ này không bình thường, chúng nó như đang canh chừng mộ phần ở đây. Chúng ta không thể đứng ở chỗ này được nữa, từ từ lùi về sau đi.”

Tôi liếm liếm môi, gật đầu làm theo lời Bạch Dực. Anh đi trước còn tôi ở phía sâu cầm đuốc, quả nhiên bọn chúng không đuổi theo. Dần dần chúng tôi đã lùi hơn mười bước, đàn khỉ chỉ nhe răng rít gào chứ không hề xông lên. Ngược lại, đó như một loại uy hiếp cùng cảnh cáo.

Đến khi lùi được hơn hai mươi bước, tôi biết đàn khỉ này không thể tấn công chúng tôi liền kéo Bạch Dực chạy đi, mãi cho đến khi rời khỏi chốn quái quỷ kia mới dừng lại. Bạch Dực vịnh eo, sắc mặt vô cùng khó coi, tôi vội vén lớp áp cách ly của anh lên. Sau lưng anh bầm đen một mảnh, thoạt nhìn bị thương không nhẹ, có thể đã đụng đến xương. Tôi lập tức lấy một gói bột thuốc Vân Nam ra trút vào băng vải, xử lý sơ cho anh.

Anh khoát khoát tay nói còn chịu được, sau đó mặc lại đồ bảo hộ vào. Tôi nhìn xung quanh, nơi này có thể nhìn thấy ánh lửa của sơn thôn, trong đầu đã gần như khẳng định bọn Lục Tử đã gặp phải đàn khỉ Macaque. Mà bọn chúng như bị yếm bùa, cứ nhằm vào những thứ xung quanh mà tấn công. Mấy chuyện như thế này là lần đầu tiên tôi gặp phải, từ xác nữ che bức bích họa cho đến đàn khỉ vừa rồi.

Trang bị trên người chúng tôi hư hại gần hết, nhưng vẫn chưa tìm được Lục Tử, nếu bọn họ bị tấn công thì có thể chạy đi bao xa. Chúng tôi chỉ tìm kiếm xung quanh một lúc thì thấy Lục Tử nhào tới, tay cầm dao vẻ mặt đầy hoảng sợ. Cậu ta nhìn thấy chúng tôi thì thở nhẹ một hơi. Tôi nhìn về phía sau cậu ta nhưng không thấy Chu Đào đâu, liền hỏi: “Chu Đào đâu? Các cậu cũng gặp phải đàn khỉ Macaque đúng không?”

Cậu ta ngây người một chút rồi nói: “Khỉ gì? Không có chuyện này! Chu Đào vốn không phải là người! Chúng ta đã bị hắn lừa!”

Quả nhiên Chu Đào không đơn giản như thế. Đàn khỉ kia cũng chỉ tấn công những thứ đến gần phần mộ theo bản năng mà thôi. Nhưng vì sao chúng lại buông tha cho chúng tôi? Chẳng lẽ nó muốn tấn công thứ khác?

Bạch Dực tựa vào người tôi, thở hổn hển hỏi: “Hai người đã xảy ra chuyện gì?”

Lục Tử nhìn nhìn, sau đó kéo chúng tôi đến một góc sáng hơn rồi nói: “Vì Chu Đào thật sự đã chết, sau khi hai người xuống dưới, tôi bắt đầu thả dây xuống nhưng hắn chỉ đứng bên cạnh nhìn. Khi thấy hai người đã đến đích, tôi mới buông dây. Lúc này tôi mới chú ý đến tấm bia của cửu nhân nhà Thanh, hắn cũng họ Chu tên Vinh, tự Khải Hàn. Tôi thấy trùng hợp nên nhìn thoáng qua Chu Đào, phát hiện mắt hắn có chút lạnh lùng, tôi mới vờ trêu hắn nói, chắc đây là tổ tiên gì đó của anh, rồi cúi đầu đọc những dòng ghi chú tiếp theo. Bỗng nhiên tôi chú ý đến một điểm! Trên đó có ghi người cử nhân này bị mất một ngón tay út, nên tay người nọ nhỏ hơn rất nhiều. Tôi nhìn sang Chu Đào thấy tay hắn cũng rất nhỏ, tuy năm ngón đầy đủ nhưng vừa nhìn đã biết không phải thật. Tôi tiếp tục xem, có vẻ đây là bản tường thuật về người cử nhân. Năm đó đại hạn, mọi người đi tìm ngọn nguồn gây ra hạn hán, ai nấy đều cho rằng do ngôi mộ này gây ra, vì có xác chết thể hiện điều đó. Thế là Huyện lệnh sai người phá bỏ cổ cương thi này. Cũng từ đó xảy ra rất nhiều chuyện quỷ quái, cuối cùng bọn họ phải thay đổi ý định, để hắn vào trong quan tài chôn lại. Từ đó về sau, trên bia không còn ghi thêm gì nữa.”

Tôi cắt ngang lời cậu ta, chen vào: “Ý cậu nói….Chu Đào chính là người cử nhân trong ngôi mộ? Chu Vinh?” Tôi đem chuyện trong chuyện xác nữ trong hầm mộ cho cậu ta biết. Lục Tử nghe xong cũng hoảng hốt, run run nói: “Việc này có quỷ thật rồi! Tuy hắn ta không để lộ nhiều sơ hở, nhưng khi tớ phát hiện ngón út hắn có vấn đề nên cẩn thận đề phòng.

Hai người đoán cuối cùng xảy ra chuyện gì? Hắn ta còn muốn đẩy tớ xuống mộ. May mắn tớ có đề phòng, ngay lúc hắn chuẩn bị đẩy thì nghiêng người tránh đi. Nếu ngã xuống dưới thì chỉ có con đường chết. Xem ra! Hắn muốn giết cả ba chúng ta!”

Tôi cau mày hỏi: “Rồi sau đó? Sau đó cậu bỏ chạy?”

Cậu ta hừ một tiếng nói: “Đương nhiên rồi, không chạy ở lại để hắn ta giết tớ sao? Cái đồng hồ Thụy Sĩ cũng vì vậy mà rơi mất. Con mẹ nó, cái đó tốn cả đống tiền của tớ!”

Tôi không nghĩ sẽ nói cho cậu ta biết, cái đồng hồ kia đang ở trên tay của một con khỉ nào đó. Nên quay sang hỏi Bạch Dực: “Anh nghĩ hắn có phải là người cử nhân trong mộ không?”

Bạch Dực vừa băng bó vết thương vừa nói: “Tôi không chắc lắm, vì cương thi không thể hoạt động linh hoạt như vậy được. Còn nếu là xác sống thì đây là lần đầu gặp mặt chúng ta đã nhận ra. Hắn ta đi đứng rất tự nhiên, một chút cũng không giống cương thi. Bất quá, ngay từ đầu hắn đã có sự dè chừng với chúng ta. Lời nói cũng có rất nhiều sơ hở.”

Tôi vội vàng chú ý đến một chuyện nói: “Bạch Dực, anh còn nhớ chuyện nắp quan tài bị đóng đi đóng lại nhiều lần không. Tôi cảm thấy….”

Bạch Dực vẫn tiếp tục công việc trong tay, gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng không có gì có thể chứng mình được. Trong tay chúng ta có không ít thuốc bột, không cần phải sợ đám sâu kia, cũng đã tìm được Lục tử, chúng ta phải lập tức trở về thôn trang. Lục Tử cậu mau thu xếp người dẫn đường đi.”

Nói xong Bạch Dực mạnh mẽ chống tay đứng dậy, tôi sợ anh đụng đến miệng vết thương liền chạy đến dìu anh. Tôi cúi đầu nói: “Dựa vào người tôi đi, vết thương trên lưng anh phải lập tức đến bệnh viện xử lý mới được. Nếu không sẽ tổn hại đến xương cốt.”

Anh cũng không khách sao mà trực tiếp ngã lên người tôi, trong lòng tôi thầm nghĩ người này không biết ngần ngại là gì. Người tôi như đang vác theo một cái bao tải to, bỗng nhiên Lục Tử nói: “Phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này, ở đây có lũ khỉ điên mà Bạch Dực lại đang bị thương. Chúng ta phải cố gắng, tuyệt đối không thể nhắm mắt chờ chết được.”

Bạch Dực ghé vào tai tôi nói nhỏ: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không để cậu có chuyện gì đâu, tôi cũng không muốn mất vợ sớm.”

Tôi nghe anh nói xong thì mặt không tự chủ đỏ lên, rồi cố tỏ vẻ chẳng có việc gì, liếc anh một cái, nhỏ giọng nói: “Đừng nói bậy, nhìn anh còn sức sống như vậy, chắc không chết được đâu. Để tôi dìu anh, về tới đó …. anh sẽ không sao….” Nói xong tôi liền hét lên, thúc giục Lục Tử đi nhanh hơn.

Lục Tử quay người lại nhìn chúng tôi cười gian xảo, nhưng tay và lưng vẫn nhanh nhẹn cầm lấy ba lô. Chúng tôi đi men theo đường mòn, lúc sắp đến gần thôn thì thấy lửa cháy ngất trời. Chúng tôi lập tức nhớ đến căn nhà của Kiều Nhị Du lúc nãy, có khi nào không cẩn thận làm nó cháy lan sang nơi khác không, trong lòng thầm giật mình, đừng nói là do chúng tôi gây ra nhé! Tôi không muốn làm tội phạm phóng hỏa đâu, nếu nhà nước truy ra, chắc chắn sẽ ngồi nhà đá suốt đời!

Chúng tôi vội vàng lao xuống núi, lúc này có rất nhiều người đang đứng cùng nhau dập lửa, chúng tôi không nói nhiều lập tức chạy đến hỗ trợ. Rất may lửa không cháy lan ra khu rừng bên cạnh. Tôi kéo một đứa nhóc đang chạy ngang qua hỏi: “Tại sao lại có lửa? Là ai phóng hỏa?!” Thật ra, tôi cũng có chút chột dạ, nhưng cũng phải hỏi một tiếng, biết đâu sẽ được giảm nhẹ tội.

Đứa nhóc kia nói: “Thì là do quái nhân kia đốt chứ ai! Đêm hôm khuya khoắt mà mấy mấy người gõ cửa nhà hắn làm gì?”

Lòng tôi chùng xuống, nhưng thật tốt khi đám lửa này không phải do chúng tôi gây ra, nếu không sẽ rất phiền phức. Tôi hỏi: “Hắn ta không phải là bác sĩ ở đây sao? Sao lại gọi hắn là quái nhân?”

Thằng nhóc kia nhìn chúng tôi đầy vẻ khinh thường nói: “Ông nói bác sĩ Trình hả, đã mấy ngày không thấy cô ấy rồi, người đó đâu phải là bác sĩ của tụi tui đâu.”

Tôi như rơi vào mơ hồ, thằng bé kia đẩy tôi ra nghiêm túc chạy đến cứu hỏa. Lúc này tôi mới ý thức được chuyện mình thật sự bị lừa. Vốn dĩ không có người bác sĩ nào tên Chu Đào cả, xác nữ trong thạch động mới là bác sĩ thật sự. Tôi còn chưa kịp hỏi thì Lục Tử đã đưa cho tôi một cái chậu nhỏ nói: “Mau cứu lửa! Chuyện khác khoan hãy tính!”

Tôi vội vàng cầm lấy, nói thật tôi cũng không biết giúp như thế nào, bởi vì tôi không biết nguồn nước nằm ở đâu. Nhìn mấy gương mặt hối hả lướt qua người tôi, rất nhanh thế lửa đã được khống chế. Bọn họ điều biết: Hỏa hoạn sẽ gây ra tổn hại khủng khiếp như thế nào đối với núi rừng. Nên ở phương diện này bọn họ đã được giáo dục một cách nghiêm khác, kỹ năng phản xạ so với dân thành phố như chúng tôi cũng mạnh hơn nhiều.

Cuối cùng, tôi và Lục Tử đành lánh sang một góc nhìn bọn họ, lúc này lại không thấy Bạch Dực ở đâu, anh đang bị thương vốn chẳng thể nào tham gia cứu lửa được. Tôi nhờ người xung quanh tìm giúp, phát hiện Bạch Dực đang đứng trong một con hẻm nhỏ. Bên cạnh anh là một người, dáng vẻ có chút giống Chu Đào. Hắn bước đến gần Bạch Dực, anh cảnh giác lùi về một góc sáng, tôi vội quăng chậu nhỏ xuống chạy về phía anh. Bây giờ trên người còn có vết thương như vậy rất nguy hiểm. Nhưng vừa chạy đến nửa đường liền đứng lại, tôi nhìn Chu Đào nói gì đó rồi quỳ xuống trước mặt Bạch Dực. Trông hắn rất quái dị, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi quỳ rạp xuống mặt đất. Không hiểu sao tôi lại không đến gần mà chỉ đứng xa xa quan sát động tĩnh của bọn họ.

Chu Đào như bị tâm thần cứ điên cuồng dập đầu trước Bạch Dực, nhưng anh lại chẳng thèm động đậy. Tôi thấy rõ thái độ của anh chỉ cảm thấy kỳ quái. Tình cảnh tiếp theo làm tôi xém hét lên, không biết tại sao mà Chu Đào ói ra rất nhiều sâu, thứ này nhìn giống như chất lỏng mà Cửu Ngọc Trùng phân rã thành.

Vì mọi người đang vội vàng cứu hỏa xung quanh rất ồn ào, tôi chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng Chu Đào la hét gì đó, hắn nói hắn không cố ý , hắn cũng vì đã hết cách mà thôi. Tôi muốn nghe rõ hơn nên cố ý đến gần, mắt tập trung nhìn về phía trước mà quên mất dưới chân. Không biết từ đâu xuất hiện một cái ấm đồng, vấp chân té xuống đất. Lúc này bọn họ liền nhìn sang tôi, Bạch Dực hoảng hồn kêu lên rồi vội vàng chạy đến đỡ tôi dậy. Vừa đứng lên được một lúc lại đạp phải ấm nước rồi lại ngã nhào xuống đất, cuối cùng anh phải dùng hết sức kéo cả người tôi mới dậy nổi.

Tôi vừa đứng vững liền hỏi ngay: “Xảy ra chuyện gì?”

Anh thở dài một hơi: “Như cậu đã thấy.”

Tôi im lặng một lúc lâu mới thấy anh nhíu mày nói: “Chu Đào đã về thôn trước chúng ta, hắn không ngờ chúng ta vẫn còn sống sót, hắn muốn lấy bột phấn trên bức họa. Thứ quỳ trước mặt chúng ta vốn không phải người, phải gọi hắn là Cửu Ngọc Trùng mới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net