Chương 99: Tranh Giành Ngôi Vị Thái Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tấn Mặc nói không sai, nữ nhân này, nếu đặt ở triều đình, nhất định có thể hô mưa gọi gió rồi.

Quả nhiên, không quá hai ngày, vốn là Phượng thương cùng Hoàn Nhan Nghị đang ở thế cân bằng, lập tức biến thành Phượng thương rơi lại ở phía sau, Người ủng hộ Hoàn Nhan Nghị tăng thêm. Người trong kinh thành ủng hộ Hoàn Nhan Nghị cũng càng ngày càng nhiều, tất cả mọi người đều nói huyết thống hoàng thất không thể lẫn lộn, ngôi vị hoàng đế nhất định là của Nhị hoàng tử.

Hoàn Nhan Nghị biết tin tức này, mỗi ngày đầu rất mừng rỡ. Xem ra, ánh mắt quần chúng sáng như tuyết, mọi người đều biết Phượng thương chỉ là Vương gia khác họ, nếu hắn thừa kế ngôi vị hoàng đế, thì đó là danh bất chính, ngôn bất thuận.

Theo danh tiếng ngày càng cao của mình, Hoàn Nhan Nghị càng ngày càng lâng lâng, có cảm giác như mình đã hoàn toàn chiếm được ngôi vị hoàng rồi, bình thường nói chuyện hay làm việc, cũng dần thể hiện như thể là bề trên, hắn muốn huấn luyện bản thân trước, sao cho có tư thái của một thái tử.

Cuộc chiến gianh ngôi thái tử càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng Phượng Thương cùng Hoàn Nhan Nghị hai nhân vật nổi tiếng này lại có biểu hiện hoàn toàn khác nhau.

Một người thì trực tiếp đưa một phong thư báo bệnh cho Hoàn Nhan Liệt, nói là thân thể khó chịu, cần tu dưỡng, rồi mang theo Trấn quốc công chúa rời kinh thành gần một tháng nay, giống như hết thảy mọi việc ở kinh thành đều không liên quan đến mình. Còn người kia, thì không ngừng mà giao du, đi lại với các bá quan văn võ trong triều, tích cực tranh thủ cơ hội.

Trước sau hai người khác biệt vừa xem liền hiểu ngay, có người nói Phượng Thương nếu không trở lại thì ngôi vị hoàng đế sẽ bị đoạt đi, còn có người nói Phượng Thương vốn là muốn tranh giành nhưng lại e ngại, vì dù sao Hoàn Nhan Nghị cũng là huyết thống chân chính của hoàng thất , tóm lại, dư luận trực tiếp nghiêng về phía Hoàn Nhan Nghị, như thể là ngày mai hắn sẽ trở thành Vua của Bắc Chu quốc vậy.

Hoàng thái hậu Đông Phương Lam ở Cẩm Huyền Cung , sau khi biết tình hình ở ngoài cung, đối với hành động rời xa kinh thành của Phượng thương khen không dứt miệng, Bậy giờ chính là thời điểm mọi sóng gió đều lên đến đỉnh điểm, nếu đứng ở đầu nguồn mọi sóng gió, ngã xuống chỉ có tan xương nát thịt.

Mặc dù Đông Phương Lam rất muốn gọi Phượng Thương trở về, để cùng ngoại tôn thương lượng một chút về chuyện của Phượng Tà, nhưng lúc này ánh mắt mọi người trong kinh thành đang ngó chừng ngôi vị thái tử, cho dù Phượng Phương không có tâm tư này, ba người thành hổ, cũng sẽ khiến hắn rơi vào trung tâm vòng xoáy. Hắn và Mộ Dung Thất Thất rời xa chốn thị phi này chính là lựa chọn tốt nhất.

Chẳng qua là, Phượng thương không trở lại, Phượng Tà cũng không lộ diện, Những nghi ngờ trong lòng Đông Phương Lam chung quy vẫn chưa được tìm ra lời giải đáp, luôn có một vướng mắc ở trong lòng, khiến cho cuộc sống hàng ngày của bà đều rất bất an. Nếu lời Phượng Tà nói là thật thì thù của nữ nhi, bà không thể không báo!

"Tiểu thư, đã mang người đến rồi!" trong Phật đường, thanh cô đem Xuân hạnh mang tới đây. Chăm sóc hơn một tháng, Xuân hạnh rốt cục đã có thể xuống giường bước đi, mặc dù sắc mặt còn có chút tái nhợt, nhưng tinh thần thì rất tốt.

"Xin cảm tạ ơn cứu mạng của Thái hậu nương nương!" Xuân hạnh quỳ gối trước mặt Đông Phương Lam trực tiếp dập đầu. Nàng biết mệnh mình là do Thái hậu cứu, nếu không có Đông Phương Lam, nàng bây giờ có lẽ đã sớm thành cô hồn dã quỷ.

Thấy bộ dáng Xuân hạnh, Đông Phương Lam hơi gật đầu, mặc dù vẻ tức giận của bà vẫn như cũ, nhưng người còn sống thi so với cái gì cũng tốt hơn.

"Nha đầu, đứng lên đi! Miễn quỳ, cơ thể ngươi vẫn chưa hoàn toàn bình phục!"

Đông Phương Lam mặt mũi hiền lành, thanh âm từ ái, khiến cho Xuân Hạnh vốn dĩ có chút khẩn trương, thì tâm tình cũng dần dần bình thường lại, hành lễ với Đông Phương Lam lần nữa rồi mới đứng lên.

"Nha đầu, lúc trước ngươi nói, Nguyệt quý phi bị oan uổng, vậy ngươi đem chuyện đã xảy ra ở Trường Thu Cung cụ thể ngọn ngành nói cho ai gia, nếu như nàng ta thật sự bị hàm oan, ai gia nhất định giúp nàng ta rửa sạch oan khuất."

Lời hứa của hoàng thái hậu khiến cho Xuân hạnh yên tâm, lúc đang chuẩn bị nói, Xuân hạnh thấy trên tường có treo một bức họa. Khi nhìn rõ dung mạo của người trong bức tranh, Xuân hạnh không nhịn được kêu ra tiếng.

"Sao vậy?" Thanh cô không nhịn được nhìn về phía Xuân hạnh, chỉ thấy Xuân Hạnh giương cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt như rất bất ngờ khi nhìn bức họa mỹ nhân, trong miệng hỏi Thanh cô, "Cô cô, người trong tranh này là ai?"

"Là nữ nhi của ai gia, Bắc Chu quốc Minh Nguyệt công chúa!"

Lời giải thích của Đông Phương Lam, khiến cho Xuân hạnh ngây ngốc cả người, "Nhưng, nhưng công chúa và Nguyệt quý phi lớn lên thật giống nhau, giống tới bảy, tám phần!"

"A? Thật vậy sao?" Đông Phương Lam không nghĩ tới cõi đời này lại có người lớn lên có gương mặt tương tự như Hoàn Nhan Minh Nguyệt, Thanh cô vừa nghe, cũng phát hiện vấn đề này.

"Tiểu thư, người còn nhớ rõ không, vào đêm Nguyệt quý phi ám sát hoàng thượng, có nô tỳ của Trường Thu Cung nhìn thấy một nữ nhân trông khá giống công chúa, vừa định hỏi lai lịch của nàng, đã bị Kính Đức công công giết đi. Nô tỳ nhớ được, lúc ấy vị cô nương kia nói, là có người tìm để đến đảm đương vị trí của Hoàng quý phi!"

"Người kia đúng là Nguyệt quý phi?" Đông Phương Lam nhìn về phía Xuân hạnh.

"Không phải! Lúc sau, khi ta nhìn thi thể người kia, mặc dù khá giống với quý phi nương nương, nhưng nàng cũng không phải là Hoàng quý phi. Nô tỳ cũng không biết tại sao nàng lại xuất hiện ở Trường Thu Cung! Nô tỳ cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua người này!"

Hết bí mật này tới bí mật khác lần lượt quấy nhiễu đầu óc Đông Phương Lam, nếu như nói Nguyệt Lan chi lớn lên giống Hoàn Nhan Minh Nguyệt, thì thiếu nữ sau cùng tiến cung cũng có nét giống Hoàn Nhan Minh Nguyệt và nàng tiến cung là để làm Hoàng quý phi, chẳng lẽ cô gái tới sau kia là để thay thế bổ sung? Nguyệt Lan chi thật đã sớm chết?

Chẳng qua là, hoàng thượng tại sao muốn tìm nữ nhân có dung mạo tương tự Hoàn Nhan Minh Nguyệt để đảm đương cho vị trí Hoàng quý phi đây? Chẳng lẽ. . . . . . Nghĩ như vậy, Đông Phương Lam sắc mặt đại biến. Lại nghĩ tới trong kinh thành đang lưu truyền nhau, thái tử Hoàn Nhan Hồng cùng công chúa Hoàn Nhan Bảo Châu loạn luân, Đông Phương Lam đầu óc đột nhiên vỡ lẽ, không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.

"Tiểu thư, tiểu thư người làm sao vậy?"

Thanh cô thấy Đông Phương Lam sắc mặt không tốt, vội vàng tiến lên vỗ lưng nàng, qua một lúc lâu mới ổn định lại. Đông Phương Lam cũng không phải là nữ nhân tầm thường, cho dù khiếp sợ ý nghĩ của mình, nhưng nếu như không có chứng cớ xác thật, bà sẽ không vội đưa ra kết luận.

"Nha đầu, kể cho ai gia nghe chuyện của Trường Thu Cung một chút đi!"

Đề tài của Đông Phương Lam tiếp tục trở lại trên người Xuân hạnh, Xuân hạnh gật đầu, đem những chuyện mà nàng biết trong Trường Thu cung nói ra, kể hết đầu đuôi cho Đông Phương Lam nghe.

"Trước sau đổi chín vị Hoàng quý phi? Ai gia nhớ được, Thương Nhi cũng là thành hôn chín lần. . . . . . Ngươi nói, thời gian mỗi lần hoàng thượng cưng chiều Nguyệt quý phi rất dài, hơn nữa mỗi lần đều cho Kính Đức canh giữ ở ngoài cửa, không để cho ai đi vào?"

"Đúng vậy, Thái hậu nương nương! Nhưng mà, hôm xảy ra chuyện, Kính Đức công công không có đứng canh cửa, mà sau đó hắn lại đột nhiên bối rối đi ra ngoài, kêu hai người đi vào, tiếp theo đó là tin tức hoàng thượng bị tập kích truyền ra."

"Nhưng đêm hôm đó nô tỳ thấy vô cùng rõ ràng, quý phi nương nương căn bản là không có rời đi, suốt cả đêm đó, nô tỳ canh giữ ở ngoài điện không xa, không có bất kỳ người nào từ bên trong đi ra ngoài. Hơn nữa, hai người mà Kính Đức công công gọi đi vào cuối cùng cũng bị giết, bọn họ khẳng định nhìn thấy cái gì không nên nhìn, cho nên mới bị người ta diệt khẩu! Tất cả người ở trường Thu Cung, sau khi hoàng thượng tỉnh lại đều bị xử tử, trừ nô tỳ!" Xuân hạnh khóc lóc kể lể, khiến cho suy nghĩ của Đông Phương Lam càng ngày càng hỗn loạn, bên trong Trường Thu Cung rốt cuộc cất giấu bí mật gì? Hoàn Nhan Liệt rốt cuộc làm cái chuyện gì mà không thể để người khác biết? Chẳng lẽ hắn thật sự có ham mê không bình thường? Nếu những gì Phượng Tà cùng Xuân hạnh nói đều là thật, thì sự tình ở Nhạn Đãng sơn cũng không khó lý giải rồi, nhất định là Hoàn Nhan Liệt ở sau lưng giở trò quỷ!

"Xuân hạnh, đầu ai gia có chút đau, ngươi lui xuống đi! Chuyện này, ai gia nhất định sẽ tra ra manh mối, cho Nguyệt quý phi một cái công đạo!"

Xuân hạnh sau khi đi, Thanh cô đi tới bên cạnh Đông Phương Lam, xoa bóp huyệt Thái Dương cho bà, "Tiểu thư, nếu quả thật là hoàng thượng. . . . . . Người tính làm sao bây giờ?"

"Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền!"

Khi nói mười chữ này, ánh mắt Đông Phương lam mang hận ý lộ ra rõ ràng không thể nghi ngờ. Nhiều năm như vậy, bà lại không biết mình đang đối mặt với kẻ thù giết nữ nhi!

Mười sáu năm! Biết bao nhiêu ngày đêm, bà vì cái chết của Hoàn Nhan Minh Nguyệt mà chảy khô hết nước mắt, thật không nghĩ đến bà đau khổ tìm kiếm kẻ thù giết nữ nhi mà hắn lại đang ở ngay trước mắt! Nếu chuyện này thật sự là Hoàn Nhan Liệt làm, bà nhất định phải báo thù cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt!

"Minh Nguyệt, Nương thật xin lỗi ngươi! Nương ngươi đã già, ánh mắt cũng mù, ai là sói, ai là người, Nương phân không rõ. Nhưng mà ngươi yên tâm, lòng ta chưa có hồ đồ, chờ xác định chân tướng sự tình, Nương nhất định báo thù cho ngươi!"

Đông Phương Lam ở trước bức họa Hoàn Nhan Minh Nguyệt nói rất nhiều, qua thật lâu, Đông Phương Lam tâm tình bi thương mới dần dần khôi phục. Ổn định lại tâm tình, bà từ một từ mẫu luôn thương nhớ con, liền biến thành một Hoàng thái hậu uy nghi . Hôm nay Đông Phương Lam muốn, chính là bất động thần sắc, điều tra rõ chân tướng.

Chờ sau khi Đông Phương Lam cùng Thanh cô đi khỏi, một thân ảnh màu đen từ trên xà nhà nhảy xuống. Nếu Đông Phương Lam quay trở lại nhìn thấy người này nhất định sẽ giật mình, hắn chính là người mà tất cả mọi người cho là đã tự sát hi sinh cho tổ quốc, Phượng Tà.

Những lời mới vừa rồi mà Xuân hạnh nói ra, Phượng Tà đã nghe rõ ràng, thì ra là Trường Thu Cung còn có nhiều chuyện xấu xa như vậy!

Hiện tại Phượng Tà càng khẳng định, lần trước khi hắn đi vào cái gian phòng dưới đất kia, nhất định có nơi tương tự như địa cung (lăng mộ, cung điện dưới long đất). Có lẽ, có lẽ ở dưới đất có cái gì bí mật. Không được, hắn nhất định phải tìm cơ hội đi vào đó!

Nghĩ như vậy, Phượng Tà lập tức làm ngay.

Buổi tối hôm đó, thừa dịp bóng đêm, Phượng Tà lần nữa đi vào Trường Thu Cung, lần nữa trở lại gian phòng kia. Mặc dù đây là lần thứ hai, nhưng bởi vì trong này bài biện giống y như khuê phòng của Hoàn Nhan Minh Nguyệt, cho nên Phượng Tà đối với chỗ kia vô cùng quen thuộc, không đốt đèn, trực tiếp dựa vào ánh trăng, Phượng Tà bắt đầu ở trong phòng lục lọi.

Nếu quả thật có địa cung, như vậy nhất định sẽ có một cái chốt để mở cơ quan ở trong này. Phượng Tà cẩn thận lục lọi tìm kiếm, thì hắn lần mò được một vật thể giống như hắn đã nghĩ, khi hắn xoay nó thì, dưới đất đột nhiên sụp đổ, một lối đi xuất hiện ở trước mặt Phượng Tà.

"Quả nhiên có địa cung!" Phượng Tà vẻ mặt vui mừng, giẫm bậc thang đi xuống.

Con đường này rất dài, Phượng Tà đi rất cẩn thận. Đã trải qua quá nhiều biến cố, làm cho hắn phải cẩn thận đối với bất cứ chuyện gì, đi thẳng đến cuối đường, Phượng Tà rốt cục nhìn thấy Hoàn Nhan Minh Nguyệt.

"Minh Nguyệt!"

Lập tức, Phượng Tà đã lên tiếng , hắn lập tức xông qua, đi tới bên giường ngọc ấm, đôi môi cùng tay cũng bắt đầu run rẩy. Điều nay thật khó tưởng tượng nổi! Hoàn Nhan Minh Nguyệt còn sống! Người mà hắn ngày đêm mong nhớ, thê tử của hắn lại còn sống! Đối với Phượng Tà mà nói, điều này thật sự là quá mức kinh hãi!

"Minh Nguyệt, ta là Phượng Tà a! Minh Nguyệt, nàng mở mắt nhìn ta một chút đi! Minh Nguyệt, nàng tỉnh lại đi! Rốt cuộc nàng bị làm sao vậy?"

Được một lát, Phượng Tà liền phát hiện ra vấn đề. Mặc dù Hoàn Nhan Minh Nguyệt thân thể ấm áp, nhưng là nàng tựa như hoạt tử nhân hai mắt nhắm nghiền. Nếu không phải bởi vì kêu nàng lâu như vậy, Hoàn Nhan Minh Nguyệt cũng không có tỉnh lại, hắn còn tưởng rằng nàng chỉ là ngủ thiếp đi mà thôi.

Phượng Tà nắm tay Hoàn Nhan Minh Nguyệt bắt mạch cho nàng, mới phát hiện mạch đập của nàng rất chậm, gần như phát hiện không ra. Nhìn lại thì thấy Hoàn Nhan Minh Nguyệt đang ngủ trên chiếc giường Noãn ngọc (giường ấm, nóng), Phượng Tà rốt cục cũng hiểu vấn đề.

Thiết nghĩ, nếu không có giường Noãn Ngọc này che chở, Hoàn Nhan Minh Nguyệt đã sớm chết. Đây cũng là lý do mà bộ dáng của Hoàn Nhan Minh Nguyệt vẫn như mười năm trước, không một chút già yếu.

"Minh Nguyệt, ta là Phượng Tà!" Phượng Tà nắm Hoàn Nhan Minh Nguyệt tay, rơi xuống từ khuôn mặt già nua. Hắn chưa từng nghĩ tới, mình còn có thể lần nữa được nhìn thấy Hoàn Nhan Minh Nguyệt! Mặc dù Phượng Tà ở trong lòng luôn khấn cầu trời xanh đem Hoàn Nhan Minh Nguyệt trả lại cho hắn, nhưng hắn biết đây là chỉ hy vọng xa vời.

Hiện tại, hy vọng xa vời mặc dù biến thành thực tế, nhưng Hoàn Nhan Minh Nguyệt nhưng vẫn ngủ như vậy, khiến cho lòng Phượng Tà vốn dĩ đã lo lắng giờ thì lại càng trầm trọng thêm.

"Tất cả đều là do Hoàn Nhan Liệt làm, có đúng hay không? Minh Nguyệt, là ta không tốt, là ta đã quá lơ là! Nàng từng nhắc nhở ta gần vua như gần cọp, nhưng mà ta không tin, không nghĩ tới sự sơ suất của ta cuối cùng lại hại nàng, còn hại cả nữ nhi của chúng ta!"

"Hôm nay, Thất Thất đã tìm trở về đây rồi, hiện tại ta cũng đã tìm được nàng, nàng nói đi, đây là không phải là trời xanh ban ơn cho chúng ta hay sao, có nghĩa là một nhà chúng ta sắp được đoàn viên rồi phải không?"

Vui sướng cùng bi thương đồng thời quanh quẩn ở trong lòng Phượng Tà, có thể lần nữa nhìn thấy Hoàn Nhan Minh Nguyệt, hắn quả thực là vui mừng đến sắp điên rồi. Sau niềm vui gặp mặt, Phượng Tà lại càng muốn tìm cách để mang Hoàn Nhan Minh Nguyệt ra ngoài.

Vừa rồi, hắn kiểm tra chiếc giường Noãn Ngọc này, phát hiện Hoàn Nhan Minh Nguyệt có thể sống được như vậy, đều là nhờ công hiệu của giường Noãn Ngọc. Nếu cứ cố mang Hoàn Nhan Minh Nguyệt đi, không có giường Noãn Ngọc "che chở", Hoàn Nhan Minh Nguyệt nói không chừng sẽ chết.

Phượng Tà dù sao cũng không phải là đại phu, không cách nào kiểm tra ra Hoàn Nhan Minh Nguyệt rốt cuộc là bệnh gì, lại càng không dám cố gắng mang nàng rời đi. Đã mất đi quá nhiều rồi nhiều, hiện tại Phượng Tà đánh cuộc không nổi, lại không dám lấy tánh mạng của Hoàn Nhan Minh Nguyệt đem đi đánh cuộc.

Lần nữa hôn lên trán Hoàn Nhan Minh Nguyệt, Phượng Tà lưu luyến không muốn rời địa cung. Hắn đã không còn là thiếu niên hai mươi tuổi đầu rồi, những năm này, hắn đã phải tự rèn luyện bản thân rất nhiều, biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm.

Điều Phượng Tà muốn đầu tiên, chính là đi tìm tấn Mặc.

Tấn Mặc có danh xưng Tà y, y thuật đích thị là cao minh. Nếu Tấn Mặc không trị hết bệnh của Hoàn Nhan Minh Nguyệt, hắn phải đi tìm Quái Y Liên công tử. Vô luận như thế nào, hắn cũng muốn trị lành cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt! Hắn không thể, cũng không cách nào dễ dàng tha thứ cho bản thân nếu cứ để cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt ở dưới địa cung Trường Thu Cung đợi, chuyện này phải làm càng sớm làm càng tốt!

Trong thànhYên kinh , bởi vì thái tử bị phế, vấn đề chọn Tân thái tử thì đang sôi sục, mà lúc này, sứ đoàn của Nam Phượng quốc , Minh Nguyệt Thịnh đã trở thành Nam Phượng quốc tân hoàng đế dưới sự giúp đỡ của sứ đoàn tiến vào kinh thành.

Minh Nguyệt Thịnh tự mình tới đây để trình Quốc thư hữu hảo, bách tính vốn đang chú ý đến việc chọn thái tử liền dời lực chú ý tới trên người vị tân hoàng đế Nam Phượng quốc này.

Nghe nói, vị tân hoàng này từng làm con tin tại Tây kỳ quốc mười năm, nghe nói vị mẫu hậu tân hoàng này bởi vì chán ghét Thắng thuật mà bị xử tử, mà hắn sau khi lên ngôi chuyện đầu tiên hắn làm chính là điều tra rõ sự thực năm đó, trả lại cho mẫu hậu mình cùng cả gia tộc sự trong sạch, còn nghe nói, vị tân hoàng này lên ngôi, có người không phục, hắn máu nhuộm kinh thành, lợi dụng thủ đoạn sắt máu, khiến những ai không phục hắn này phải thuần phục.

Tóm lại, Nam Phượng quốc tân hoàng Minh Nguyệt Thịnh ở trong lòng bách tính Bắc Chu quốc, chính là một nhân vật truyền kỳ. Chí ít, thanh niên tài tuấn như vậy, hơn nữa thủ đoạn mạnh mẽ như thế, lại cứng rắn, tìm khắp trên đại lục, cũng không còn được mấy người.

Lần đầu tiên nhìn thấy Minh Nguyệt Thịnh, Hoàn Nhan Liệt không nhịn được than thở trong lòng, nếu như có thể sinh được một đứa con như Minh Nguyệt Thịnh này khí vũ phi phàm, cho dù hắn có phải lập tức nhắm mắt thì hắn cũng yên tâm.

Nam Phượng tân hoàng tự mình đến Bắc Chu, nguyện cùng Bắc Chu quốc ký kết hữu hảo hiệp nghị, sự việc này đối với Hoàn Nhan Liệt mà nói, là hai tay hoan nghênh.

Thủ đoạn của vị tân hoàng này, Hoàn Nhan Liệt cũng biết một chút, khi được nhìn thấy Minh Nguyệt Thịnh, Hoàn Nhan Liệt trong lòng có thưởng thức, cũng có cảm khái cùng áp lực.

Nam nhân này, không phải vật trong ao. Nam Phượng quốc khi hắn thống trị , nhất định sẽ phồn vinh thịnh vượng , nam nhân này, đích thị là đối thủ mạnh mẻ của Bắc Chu quốc, những đứa con kia của mình có đứa nào có thể sao sánh được với Minh Nguyệt Thịnh đây. Nghĩ đến đây, Hoàn Nhan Liệt bỗng nhiên có một loại cảm giác bi thương.

Nếu hắn có thể trẻ lại một nửa tuổi đời, thì chắc chắc có thể cùng Minh Nguyệt Thịnh phân cao thấp. Chẳng qua là bây giờ hắn già rồi, giang sơn ngày càng có nhiều người tài, thế giới này sau này là thiên hạ của những người trẻ tuổi rồi! Nam Phượng quốc có hoàng đế như vậy, các hoàng tử của hắn, nhưng mỗi người trong chúng có ai có thể đảm đương được trách nhiệm nặng nề này hay không đây!

Nam Phượng tân hoàng tới thành Yên kinh, hoàng tử Bắc Chu quốc dĩ nhiên là phải tiếp đón, hơn nữa tuổi bọn họ cũng tương đồng, nên nói chuyện phiếm với nhau cũng thoải mái hơn rất nhiều, mà Minh Nguyệt Thịnh mở miệng ra, là đã hỏi tới Mộ Dung Thất Thất.

"Hôm nay làm sao không thấy Nam Lân vương? Có phải là sau tân hôn yến, Phượng Thương có giai nhân bên cạnh , thì không muốn làm việc rồi?"

Lời của Minh Nguyệt Thịnh rõ ràng nói đùa, nghe lời của hắn, Hoàn Nhan Nghị nở nụ cười, "Bệ hạ có lẽ chưa biết, Hòa thân Chiêu Dương công chúa thật ra là muội muội ruột thịt của Nam Lân vương. Trong khoảng thời gian này, Phượng thương bệnh cũ tái phát, Trấn quốc công chúa đã đi theo hắn du ngoạn cho khuây khoả rồi!"

Vốn là chuyện đơn giản, từ trong miệng Hoàn Nhan Nghị nói ra, liền trở thành chuyện kỳ cục, phối hợp thêm vẻ mặt quái dị của hắn, những người đón tiếp sứ thần khác nghe xong cũng lộ ra nụ cười mập mờ, trừ Hoàn Nhan Khang.

Hoàn Nhan Khang biết nhị ca mình đối với ngôi vị hoàng đế thèm thuồng đã lâu, nhưng đó là chuyện của chính hắn, vì sao cái gì cũng kéo biểu ca vào? Hắn cũng là rất ủng hộ biểu ca cùng biểu tẩu, mặc dù biết rõ cùng Phượng Thương qua lại, sẽ khiến cho Hoàn Nhan Nghị cùng mẫu phi tức giận, nhưng Hoàn Nhan Khang chính là không thích thủ đoạn đùa bỡn người khác của bọn họ.

"Biểu ca ta thân thể vẫn không tốt lắm, lúc trước đi một chuyến Tây kỳ, sau khi về nước chưa được hai ngày, lại phải chạy tới Ung châu chủ trì cuộc thi tranh bá của tứ quốc. Vừa mới trở về, liền bận rộn lo việc đám cưới, căn bản cũng không có nghỉ ngơi tới, cho nên người bị bệnh, xin phụ hoàng cho nghỉ và đi ra ngoài dưỡng bệnh rồi."

Hoàn Nhan Khang giúp Phượng thương nói chuyện, khiến cho Hoàn Nhan Nghị không nhịn được trừng mắt liếc hắn một cái. Có đôi khi Hoàn Nhan Nghị có chút hoài nghi, đệ đệ này có phải do mẫu phi sinh hay không nữa, tại sao mỗi lần đều "lấy tay bắt cá" a! Giống như Phượng thương mới là thân huynh đệ của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net