Chương 99: Tranh Giành Ngôi Vị Thái Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!" lời nói của Hoàn Nhan Hồng đã thực sự kích thích Hoàn Nhan Liệt, hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ thái tử của mình sẽ nói ra những lời như vậy.

"Phụ hoàng, chẳng lẽ lời nhi thần nói chưa đủ rõ ràng sao? Nhi thần cho dù loạn luân, cũng là di truyền từ phụ hoàng ngài a --"

"Ba --"

Hoàn Nhan Hồng chưa nói xong, Hoàn Nhan Liệt đã giơ tay, hung hăng tát hắn một cái, cảm nhận được mùi vị máu tanh trong miệng, Hoàn Nhan Hồng cười "Ha hả" một tiếng, chà chà vết máu ở khóe miệng, rồi ánh mắt hắn nhìn Hoàn Nhan Liệt càng thêm khiêu khích.

"Nhi thần nói không đúng sao? Là ai cầm cái yếm của Hoàng cô* rồi làm những trò dơ bẩn? Là ai giấu nhiều nữ nhân có dung mạo giống với Hoàng cô ở Trường Thu Cung? Là ai đã lên kế hoạch cho sự tình ở Nhạn Đãng Sơn. . . . . . Những việc này, không cần nhi thần phải nói, trong lòng người hẳn là hiểu rõ nhất rồi chứ!"

"Khốn kiếp!"

Hoàn Nhan Liệt giận dữ, không nghĩ rằng sau khi nghe xong 2 chữ "khốn khiếp", Hoàn Nhan Hồng lại càng cười vui vẻ hơn, "Phụ hoàng, coi như người nói đúng! Một nam nhân đối với muội muội mình thèm thuồng như vậy, đúng thực là một kẻ khốn khiếp!"

Lời nói của Hoàn Nhan Hồng, khiến cho Kính Đức đứng ở bên cạnh không khỏi toát mồ hôi thay hắn. Tâm tư của hoàng thượng đối với Minh Nguyệt công chúa, vẫn luôn là chuyện ngài kiêng kỵ nhất. Đúng lúc này lại bị thái tử trực tiếp nói thẳng ra, đây chẳng phải là giáng thẳng một đòn vào mặt Hoàn Nhan Liệt hay sao!

Khắp thiên hạ này, cái mà nam nhân coi trọng nhất chính là thể diện, chưa kể đây còn là vua của một nước!

Minh Nguyệt công chúa là gì đây? Nói theo kiểu văn chương thì chính là nốt chu sa trên ngực của hoàng thượng (thực ra là nốt ruồi nhưng tác giả đang nói theo kiểu văn chương...^^...cho nên cứ gọi là nốt chu sa cho nó sang) Nếu mà ngài biết được chuyện này, thì ngài tốt nhất là nên bảo vệ bí mật ấy, cắn chặt răng lại cái gì cũng không nói, cố gắng làm cho thật tốt cương vị thái tử của mình, đó mới là cách thông minh nhất. Giờ đây, tất cả đều bị ngài nói toạc ra, đây rõ ràng là kích thích hoàng thượng mà!

Sau khi nghe lời Hoàn Nhan Hồng nói, vẻ mặt hoàng thượng do tức giận mà dần dần trở nên nguội lạnh, cuối cùng trở nên lạnh lẽo.

"Kính Đức, tuyên chỉ, thái tử vô đức, ngang bướng vô cùng, đã phụ kỳ vọng của trẫm, trẫm nhiều lần châm chước, nhưng nay quyết định phế truất thái tử, phong Bắc Tĩnh Vương, giam cầm Nam uyển, suốt đời không được đi ra ngoài. . . . . ."

Kính Đức dù sao cũng chỉ là nô tài, mặc dù trong lòng hắn thấy hình phạt này có hơi nghiêm khắc, nhưng hắn biết tính hoàng thượng. Đừng nói là hành vi cử chỉ của thái tử có chút không tốt, cho dù Hoàn Nhan Hồng được lòng dân chúng, có uy danh, nhưng hắn lại đem tình cảm của Hoàn Nhan Liệt đối với Hoàn Nhan Minh Nguyệt nói ra như vậy, quả thực là tự tìm đường chết.

Bị phế truất, điều này Hoàn Nhan Hồng đã lường trước được, nhưng khi nghe tới câu cuối "cầm tù suốt đời ở Nam Uyển", Hoàn Nhan Hồng cười lên ha hả. Giam cầm suốt đời? Hạn chế tự do của hắn? Vậy không bằng giết luôn hắn cho rồi!

"Phụ hoàng, nửa đêm tỉnh mộng, trong lòng của người có thấy thẹn không? Nhạn Đãng sơn, Bắc Chu quốc hai mươi vạn binh sĩ, chỉ bởi vì dục vọng cá nhân của người, mà toàn bộ bị chôn vùi tánh mạng, hai mươi vạn gia đình cửa nát nhà tan, hai mươi vạn cô hồn dã quỷ, phụ hoàng, trong lòng của người có thấy cắn rứt không, có sợ bọn họ đến lấy mạng người hay không? Đây chính là vị quân vương mà bọn họ 1 lòng trung thành, chính là hoàng thượng của bọn họ đó!"

"Điện hạ --" thấy Hoàn Nhan hồng rõ ràng là muốn chết, Kính Đức không nhịn được đã mở miệng, lại bị Hoàn Nhan Liệt ngăn lại, "Để cho hắn nói, trẫm trái lại lại muốn nghe cho rõ ràng, để xem rốt cuộc hắn muốn nói cái gì!"

"Ha ha ha!" Thấy hoàn nhan liệt vẫn ra vẻ đứng đắn trước mặt mình, Hoàn Nhan hồng lần nữa cười to, bật cười chảy nước mắt.

"Phụ hoàng, ngài sủng ái huynh muội Phượng gia như vậy, nếu như bọn họ biết được người là hung thủ sát hại cha mẹ họ, người nói xem, đao trong tay Phượng Thương có thể nào vì được người sủng ái bao năm qua, mà đối với người hạ thủ lưu tình? Còn có Phượng Thất Thất, nàng cùng Hoàng cô lớn lên giống nhau như vậy, có thật là người một chút ý nghĩ cũng không có?"

"Trẫm không có cái ý nghĩ xấu xa như ngươi." Hoàn Nhan Liệt chưa từng nghĩ chuyển tình cảm đó sang Mộ Dung Thất Thất. Người trong lòng hắn là Hoàn Nhan Minh Nguyệt, cho dù nội tâm của hắn méo mó như thế nào chăng nữa, vẫn có thể phân biệt rõ ràng muội muội cùng nữ nhi của muội muội (1) là khác nhau.

"Nhi thần có ý nghĩ xấu xa ư?"

Hoàn Nhan hồng ngưng cười to, khóe miệng lộ ra ý cười châm chọc, "Quả thực là nhi thần rất xấu xa. Nhưng nhi thần cũng là do người sinh, nhi thần còn không phải là được di truyền một nửa từ người sao-"

"Đủ rồi!"

Hoàn Nhan Liệt híp mắt, vẻ mặt thâm trầm trước nay chưa từng có, "Trẫm thừa nhận, trẫm thích hoàng muội của mình, cũng vì vậy đã làm rất nhiều chuyện sai. Nhưng trẫm chưa bao giờ hối hận qua! Hơn nữa, lỗi của trẫm không phải là để ngươi sống buông thả rồi lấy đó làm cớ cho sai lầm của mình! Hồng nhi, ngươi khiến trẫm quá thất vọng --"

Lưu lại những lời này, Hoàn Nhan Liệt cùng Kính Đức rời khỏi, nhìn cánh cửa nặng nề bị đóng lại, Hoàn Nhan hồng cười, chỉ là cười nhếch một bên mép, một bên khóe mắt đã rơi lệ.

Phụ hoàng, người biết không! Nhi thần đã từng sùng bái người biết bao nhiêu! Bắc Chu quốc ở trong tay người mà trở nên cường đại, người giống như một anh hùng, là thần tượng của nhi thần. Nhi thần đã hi vọng biết bao nhiêu mình có thể giống như người, đem cờ của Bắc Chu quốc, cắm trên khắp đại lục, để cho đại lục trở thành thiên hạ của Hoàn Nhan gia . . . . .

Cho đến khi, nhi thần nghe lén lời nói của người..., biết được bí mật nội tâm của người, hình tượng cao lớn của người trong lòng nhi thần tức khắc sụp đổ.

Phụ hoàng, nhi thần không phải là không muốn làm một thái tử tốt, nhi thần chẳng qua là không có cách nào, không cách nào tiếp nhận một phụ thân như người. . . . . .

Hoàn Nhan Liệt, hiển nhiên không hiểu ý nghĩ Hoàn Nhan Hồng. Điều mà bây giờ hắn đang nghĩ chính là tìm ra cách để đem chuyện này giải quyết một cánh nhanh gọn và sạch sẽ nhất.

Phượng thương cùng Mộ Dung Thất Thất không có ở kinh thành, đây là chuyện tốt. Hắn không muốn có bất cứ tin đồn gì truyền tới tai hai người họ. Khi ở trước mặt bọn họ, ít nhất là trước mặt Mộ Dung Thất Thất, hắn muốn sắm vai một nhân vật tốt. Mắc nợ Minh Nguyệt, hắn muốn bù đắp lại cho nữ nhi của nàng.

"Hoàng thượng, hai nữ nhân kia phải làm sao bây giờ?" Kính Đức đi theo sau Hoàn Nhan Liệt, nhờ hắn nhắc nhở mà Hoàn Nhan Liệt mới nhớ tới là còn có hai nữ nhân kia.

"Điều tra rõ thân phận chưa?"

Hoàn Nhan Liệt hỏi, Kính Đức biết hắn hỏi thân phận thật của Mộ Dung Tâm Liên cùng Mộ Dung Thanh Liên, lập tức đem kết quả tra xét được một cách đầy đủ và chính xác nói cho hoàng thượng biết.

"Nữ nhi của Mộ Dung gia?"

Nghe được hai chữ "Mộ Dung" này, trong mắt Hoàn Nhan Liệt như nổi lên hai ngọn lửa. Nếu không phải lần này âm mưu của Lý Thu Thủy bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, hắn có thể vĩnh viễn cũng không biết nữ nhi Hoàn Nhan Minh Nguyệt còn sống ở trên đời, cũng sẽ không khiến Mộ Dung Thất Thất ở Mộ Dung phủ chịu nhiều ủy khuất như vậy!

Hận ý của Hoàn Nhan Liệt đối với Lý Thu Thủy, đã trực tiếp lan sang Mộ Dung phủ.

Ngay từ lúc Mộ Dung Thất Thất tới đây hòa thân, hắn đã được nghe hết thảy về Mộ Dung gia. Tam tiểu thư không được thương yêu, thường bị người khác khi dễ. Lúc ấy Hoàn Nhan Liệt cũng không biết thân phận Mộ Dung Thất Thất, hôm nay, xác định Tam tiểu thư này là nữ nhi của Minh Nguyệt , hắn làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc nữ nhi của nàng bị người khác khi dễ như vậy!

"Dịch dung thành Bảo Châu người là người nào?"

"Là Mộ Dung Tâm Liên, nàng là nhị nữ nhi."

"Rút đầu lưỡi của nàng, chém tay chân của nàng, đem nàng ném đi làm quân kỹ! Mỗi ngày không tiếp đủ một trăm người, không để cho nàng ăn cơm!"

Lời nói của Hoàn Nhan Liệt..., khiến cho Kính Đức rùng mình một cái. Nàng kia hắn đã gặp qua, dù gì cũng là một mỹ nhân nhu nhược . Một cô gái xinh đẹp, mà bị chặt đi tứ chi, biến thành câm, mà được giữ lại khuôn mặt xinh đẹp, vứt xuống quân đội đi đối mặt với những thứ như lang như hổ kia, những nam nhân khát khao lâu ngày, không biết còn phải chịu bao nhiêu khổ đây! Một ngày một trăm người? Có thể sống quá mười ngày cũng là hay rồi!

"Về phần người còn lại, trẫm nhớ được hình như nàng được gọi là cái gì mà thiên tài thiếu nữ thì phải. Nếu đã là thiên tài, liền đánh gãy kinh mạch của nàng, làm cho nàng cả đời cũng không thể tập võ. Còn nữa, sai người mỗi ngày dùng da trâu thấm nước muối quất nàng một trăm roi. Liên tục đánh tới chết mới thôi!"

Kính Đức biết, Hoàn Nhan Liệt đã đem những mối thù khi xưa của Mộ Dung Thất Thất ghi hết lên trên người của hai người này rồi. Xem ra, ở trong lòng hoàng thượng, Minh Nguyệt công chúa vẫn là quan trọng nhất!

"Hoàng thượng, vậy Bảo Châu công chúa làm sao bây giờ?" "Bảo Châu. . . . . ." Hoàn Nhan Liệt trầm mặc một lúc lâu, dựa theo tình huống bây giờ, Hoàn Nhan Bảo Châu khẳng định đã sớm chết rồi, nếu không Mộ Dung Tâm Liên cũng sẽ không chỉ dùng một mặt nạ da người mà có thể lừa gạt được mọi người.

Hơn nữa, chuyện này Hoàn Nhan Hồng chắc chắn biết! Rõ ràng là biết muội muội mình đã chết, cũng không báo thù, vẫn cùng hung thủ giết muội muội thông đồng, Hoàn Nhan Liệt hiện tại rất là hoài nghi, Hoàn Nhan Bảo Châu chết đi là cùng Hoàn Nhan hồng có liên quan?

"Công bố chân tướng, Bảo Châu công chúa là bị Mộ Dung Tâm Liên sát hại đi!"

Chỉ một câu nói là đã có thể kết thúc mối quan hệ cha con một cách thật đơn giản. Nhìn bóng lưng vàng tịch liêu kia, Kính Đức lắc đầu. Vô tình nhất là gia đình đế vương, trong lòng vị đế vương này, chỉ có cái hắn để ý mới là quý giá nhất, những cái khác chẳng qua chỉ là nhất thời mà thôi!

Hoàng hậu Lý Băng ở trong cung khi nghe nói nhi tử bị phế truất, còn bị nhốt suốt đời, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ. Đám cung nữ Cảnh Đức Cung vội vàng tiến lên ấn vào huyệt nhân trung (huyệt vị giữa mũi và miệng) của nàng, qua một lúc lâu, Lý Băng mới dằng dặc tỉnh lại.

"Hoàng thượng, Bổn cung muốn gặp hoàng thượng!" Lý Băng vùng vẫy muốn đứng lên, lại bị Xuân Đào đỡ, "Nương nương, Kính Đức công công vừa rồi đến tuyên chỉ, nói rằng hoàng thượng thượng cảm thấy thân thể của người không tốt, cần phải tĩnh dưỡng, đặc chuẩn ngài ở Cảnh đức Cung nghỉ ngơi, nếu không được hoàng thượng tuyên triệu , ngài không thể đi ra ngoài!"

"Cái gì? Hoàng thượng đây là muốn giam cầm Bổn cung sao? Giam cầm thái tử, hiện tại lại muốn giam luôn Bổn cung, Bổn cung không phục! Thái tử rốt cuộc phạm phải sai lầm gì! Bổn cung rốt cuộc phạm phải sai lầm gì!"

Lý Băng dù thế nào đi nữa cũng không nghĩ rằng Hoàn Nhan Liệt lại có thể đối xử với mình như vậy, bọn họ là phu thê kết tóc (2), có câu là Một ngày chồng vợ ân nghĩa trăm năm(3), khi Hoàn Nhan Liệt còn chưa làm hoàng thượng, nàng vẫn luôn ở bên cạnh hắn, hai người đã cung nhau trải biết bao mưa gió như vậy, thật vất vả mới có được địa vị như ngày hôm nay.

Mặc dù hậu cung nữ nhân đông đảo, bất luận là ai được sủng ái, cũng không có ảnh hưởng đến địa vị của nàng. Vậy mà giờ đây, Hoàn Nhan Liệt giam giữ nàng, hơn nữa lại dễ dàng phế truất ngôi vị thái tử của Hoàn Nhan hồng như vậy, chẳng lẽ, một khắc sau hắn chính là muốn phế hậu?

Lý Băng không hiểu, nàng không biết mình làm sai chỗ nào nữa, cũng không biết Hoàn Nhan Hồng đã làm sai cái gì. Không phải là chuyện Dư Thi Thi chết, Hoàn Nhan Hồng qua lại với mấy người phụ nữ chứ! Ngoài kia đều loan truyền rằng Hoàn Nhan Hồng ngủ với Hoàn Nhan Bảo Châu, chuyện này Lý Băng tuyệt đối không tin.

Nhi tử là nàng sinh, nàng tất nhiên hiểu rõ. Hoàn Nhan Hồng có làm càn như thế nào đi nữa, cũng không thể cùng Hoàng muội mình loạn luân(4) được, hắn vẫn còn biết cách phân biệt phải trái mà.

"Xuân Đào, ngươi đi Cẩm Huyền Cung cầu xin Thái hậu! Xin lão nhân gia người đại phát từ bi! Lời nói của thái hậu..., hoàng thượng sẽ không thể không không nghe!"

Đến lúc này rồi mà hoàng hậu vẫn còn như vậy, Xuân Đào thở dài, "Nương nương, hoàng thượng hạ chỉ, không cho bất cứ kẻ nào của Cảnh đức Cung, lấy bất kỳ lý do gì để đi ra ngoài, nếu không sẽ dùng trượng đánh chết tại chỗ ."

"Cái gì!" Lý Băng ngây ngốc hiểu ra, "Hắn là muốn tuyệt đường sống của bổn cung mà!"

Lý Băng gặp nạn, người vui sướng nhất chính là Đức Phi Lâm Khả Tâm. "Bổn cung đang thắc mắc không biết vì sao mà buổi sáng lại nghe thấy Hỉ Thước ở đầu cành hót! Quả nhiên là Hỉ Thước báo tin mừng!"

"Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương!" Dư ma ma chúc mừng Lâm Khả Tâm, "Thái tử đã bị lật đổ, ngôi vị hoàng đế này chắc chắn thuộc về Nhị điện hạ !"

"Ma ma, đừng có nói mau như vậy, để cho người ta nghe thấy thì không tốt! Hoàng thượng a, chỉ là phế truất thái tử, vẫn chưa có lập Tân thái tử đâu!"

Lâm Khả Tâm ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt cười nở hoa. Dư ma ma còn không tõ nội tâm Đức Phi hay sao, cho nên liền ở bên cạnh không e dè mà thổi phồng Hoàn Nhan Nghị lên, đem vị Nhị hoàng tử này thổi phồng lên thành người trên trời hiếm có dưới đất hiếm gặp, chọc cho Lâm Khả Tâm "Khanh khách" cười ra tiếng.

Trừ Nghị nhi của nàng ra, không ai có tư cách ngồi vào vị trí kia, thiên hạ này sớm muộn gì củng là của Hoàn Nhan Nghị! Bất luận là kẻ nào, nếu cản trở con đường làm hoàng đế của nhi tử nàng, nàng nhất định sẽ thần cản giết thần, phật ngăn giết phật!

Trong lúc này, trong đầu Lâm Khả Tâm đột nhiên hiện lên thân ảnh Hoàn Nhan Khang cùng Mộ Dung Thất Thất. Nghĩ đến thái độ đối xử của Mộ Dung Thất Thất đối với Hoàn Nhan Khang ở trong cung ngày đó, Lâm Khả Tâm nhíu mi.

Nếu Mộ Dung Thất Thất có thể gả cho Hoàn Nhan Nghị, thì Hoàn Nhan Nghị có thể an ổn mà ngồi yên trên ngôi vị thái tử rồi, mà cho dù hoàng thượng không sắc phong hắn làm thái tử, ngôi vị hoàng đế kia cũng sớm muộn gì cũng là của hắn. Mặc dù Hoàn Nhan Nghị lúc trước từng hoài nghi quan hệ của Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng thương, nhưng bọn họ là huynh muội ruột thịt, có như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không làm ra chuyện loạn luân như vậy để tự hủy danh dự của mình.

Cái mà Lâm Khả Tâm lo lắng nhất chính là Hoàn Nhan Khang cứ như là mìn nổ chậm vậy. Ngày đó nàng muốn vì Mộ Dung Thất Thất cùng Hoàn Nhan Nghị xe chỉ luồn kim (kết duyên), không ngờ Mộ Dung Thất Thất như là "nhìn trúng" Hoàn Nhan Khang hơn! Hoàn Nhan Khang thường ngày cẩu thả, tuỳ tiện, vậy mà nhìn không ra tâm tư của hắn thâm sâu. --

Bây giờ, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất không có ở kinh thành, cho dù nàng có muốn tác cho hợp Mộ Dung Thất Thất cùng Hoàn Nhan Nghị, thì chuyện này cũng chẳng dễ dàng. Nên làm như thế nào cho tốt đây! Đây là vấn đề khiến cho Lâm Khả Tâm phải đau đầu.

Thái tử bị phế, cũng là chuyện nằm trong dự đoán của rất nhiều người bên ngoài, nghĩ lại thì thấy cũng hợp tình hợp lý. Tiếng tăm của Hoàn Nhan Hồng bình thường đã không tốt, cho nên việc hắn bị phế truất, cũng không có ảnh hưởng nhiều đến tâm tình của mọi người. Cái mà mọi người chú ý nhất vào lúc này, chính là người nào sẽ trở thành Tân thái tử đây.

Cuối cùng người có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế này, rốt cuộc là người có danh hiền đức Nhị hoàng tử Hoàn Nhan Nghị, hay là được người được hoàng thượng coi trọng Nam Lân Vương Phượng Thương đây? Sự lựa chọn này đã dẫn đến nhiều tranh chấp, bàn cãi. Có người tận dụng cơ hội này ở sòng bạc đánh cuộc, kết quả là số người đánh cuộc đã chia làm hai nửa để đặt cược.

Một nửa người ủng hộ Nam Lân vương Phượng thương, bọn họ cảm thấy, Phượng thương từ nhỏ đã được sủng ái, đây là điều mà tất cả mọi người đều rõ, hơn nữa Hoàn Nhan Liệt trước đây mấy lần đều có ý nghĩ đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Phượng Thương, bây giờ, Phượng thương lại nắm giữ quân quyền của Bắc Chu quốc, nếu Hoàn Nhan Nghị thật sự làm hoàng thượng, cũng phải xem vị trí này hắn có thể ngồi vững vàng hay không.

Người ủng hộ Hoàn Nhan Nghị thì lại cho rằng Hoàng thượng sẽ truyền vị lại cho nhi tử, đây là chuyện thường tình ở đời. Dù có thích đứa cháu này như thế nào, thì đó cũng không phải là huyết mạch của mình, thế nào cũng có sự ngăn cách. Hơn nữa trong số các hoàng tử của Hoàn Nhan Liệt, thì Hoàn Nhan Nghị có biểu hiện tốt nhất, chắc chắn sau này hắn sẽ là một vị vua tốt.

Về phần quân quyền, nếu Hoàn Nhan Nghị thật làm hoàng thượng, giữa hắn và Phượng Thương nhất định sẽ có một tràng ác chiến. Phượng thương hoặc là trả lại quân quyền, hoặc là đoạt vị. Trừ phi, tại thời điểm Hoàn Nhan Liệt tại vị (đang làm vua) có thể giải quyết tốt vấn đề lúc này.

Người ủng hộ Hoàn Nhan Nghị, còn có một cách nghĩ khác, chính là Phượng thương đến nay vẫn chưa có con nối dòng, với bản lĩnh khắc vợ của hắn, đời này chắc không lấy được vợ, sợ rằng con nối dòng là một vấn đề lớn, sau này ngôi vị hoàng đế sẽ truyền thừa như thế nào? Chỉ với điểm nhỏ này thôi thì Hoàn Nhan Nghị đã hơn hẳn rồi, với việc kéo dài các thế hệ vương triều mà nói, cũng làm cho rất nhiều người ủng hộ Hoàn Nhan Nghị.

Trong trấn nhỏ, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, vẫn trải qua cuộc sống ngăn cách với bên ngoài, chỉ là mỗi ngày đều có bồ câu Phật sinh môn cùng Ma Vực đưa tin từ kinh thành tới đây, mặc dù hai người này không ở Hoàng Thành, nhưng Yên kinh trong thành xảy ra chuyện gì bọn họ cũng đều biết nhất thanh nhị sở.

"Rốt cuộc là tên khốn nào đem ngươi ra cá cược ? Đúng là vô lại mà!"

Lúc biết sòng bạc lấy Phượng Thương ra đánh cuộc, Mộ Dung Thất Thất đã phát cáu lên. Chuyện này rõ ràng là có người thao túng mà, bọn họ vội vã như vậy đẩy Phượng Thương vào thế đối lập với Hoàn Nhan Nghị, chẳng lẽ muốn khiến cho hắn trở thành cái đích để cho mọi người chỉ trích sao? Phượng thương đối với ngôi vị hoàng đế vốn dĩ không có bất kỳ ý nghĩ gì, nếu như hắn muốn, ngôi vị hoàng đế kia đã sớm bị hắn đoạt rồi!

"Khanh Khanh, đừng vì những kẻ nhàm chán mà lãng phí tâm tình." Phượng thương đối với chuyện này phản ứng không kịch liệt như Mộ Dung Thất Thất, hắn cũng rất thoả mãn với cuộc sống bây giờ, mỗi ngày cùng Mộ Dung Thất Thất bên nhau, không có chuyện gì khác quấy rầy, thật thanh tĩnh thong dong.

Khoảng thời gian hưởng tuần trăng mật này, khiến cho Phượng Thương suy tư rất nhiều chuyện, thay vì ở trong triều tranh đấu, lục đục với nhau, không bằng cùng Mộ Dung Thất Thất thoả lòng du ngoạn giang hồ, làm một đôi thần tiên quyến lữ. "Ta sao có thể không lo lắng! Chúng ta muốn được yên ổn, người khác không nên kéo chúng ta vào trong thị phi, thái tử đã rơi đài, thì đánh cuộc liền xảy ra, người sáng suốt đều có thể nhìn ra đây là có người đang ở phía sau châm dầu vào lửa mà!"

Thấy Mộ Dung Thất Thất giận tới đỏ mặt, Phượng thương cười khẽ, nâng cằm của nàng lên, miệng nhẹ nhàng bật ra hai tiếng "chậc", "Khanh Khanh tức giận mà cũng đẹp như vậy!"

"Thương, ta đang nói chuyện đứng đắn với chàng!" Mộ Dung Thất Thất tựa vào ngực Phượng Phương, tay nhỏ bé đùa nghịch tóc hắn, "Nói về sòng bạc kia cũng có vố liếng của ta trong đó, hay là chúng ta cùng ra tay, chàng thấy thế nào?"

"Làm như thế nào?"

"Dĩ nhiên là nâng Nhị hoàng tử lên rồi! Nếu như ta đoán không sai, người bày ra trò đánh cuộc này, chính là Hoàn Nhan Nghị. Hắn chắc là khẩn cấp muốn cùng chàng đấu lắm rồi, nếu đã như vậy, thì cứ theo như tâm nguyện của hắn, để cho mộng làm hoàng đế của hắn ngày càng lớn, chàng thấy có tốt không?"

"Tiểu tinh quái!" ý của Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương lập tức hiểu ngay. Nâng Hoàn Nhan Nghị lên, để hắn cho là lòng dân hướng tới Nhị hoàng tử hắn, khi mà dục vọng trong lòng hắn kịch liệt bành trướng, không chừng sẽ làm ra cái chuyện "Kinh thế hãi tục" gì đây.

Xem ra,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net