Chương 35: Hai Anh Hùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cỗ xe dát vàng, được kéo bởi bốn con bạch mã trắng như tuyết cũng một đoàn tùy tùng hơn ba mươi người đang trên đường đến Libilya. Đoàn tùy tùng đó bao gồm các tu sĩ của Giáo Hội mặc bộ áo tu trắng và một đội lính Thánh Chiến, những binh sĩ riêng của Giáo Hội, trang bị những bộ giáp và vũ khí lộng lẫy nhất.

Khỏi nói cũng biết, người ngồi trong xe chính là Giáo Hoàng Xerud, người đứng đầu Giáo Hội, kẻ gián tiếp cai trị toàn bộ các quốc gia loài người.

Tuy nhiên, mấy ai đoán được rằng ngoài lão già kền kền ấy, bên trong chiếc xe còn có hai người khác. Hai người được mệnh danh là bất khả chiến bại, theo như truyền thuyết.

Đó là Anh hùng Ishimura và Nữ hiệp Alfreda, hai người hùng đã được triệu hồi đến thế giới này để giúp Nhân Giới đánh bại Quỷ Vương. Theo lời đồn thì họ đã bí mật đi luyện tập, nhưng họ đã quyết định cùng đến Libilya, vì nghe tin người hùng thứ ba đã bị giết dưới tay loài quỷ.

Tin này làm chấn động cả Liên Minh và Giáo Hội, khiến cho uy tín của các người hùng bị hạ thấp hơn bao giờ hết. Tuy nhiên thì hai người kia chẳng mặn mà gì lắm với cái chết của kẻ thứ ba. Chả ai ưa hắn cả. Bản thân Xerud còn thấy hắn khó chịu và phiền phức.

Ishimura, chàng trai điển trai với thân hình của dân thể thao, nói:

- Nghĩ tên Trung Quốc ấy đứng ngang hàng chúng ta khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy toàn thân. Cậu có nghĩ vậy không, Alfreda?

Alfreda đang trầm ngâm, đôi mắt xanh biếc của cô tập trung vào quyển sách trên tay và suối tóc vàng rực chảy dài xuống vai, đáp:

- Tôi đồng ý~. Thật vui hắn đã chết, phải không~?

Alfreda tít mắt mỉm cười với Ishimura, khiến cậu có cảm giác... run rẩy. Giọng của Alfreda rất ngọt và nhẹ nhàng, ngọt đến mức thấu xương và nhẹ nhàng tới mức khiến người ta có cảm giác cô nàng đang áp sát vào gáy mình, thì thầm vào tai từ phía sau. Và đặc biệt là nó luôn mang theo sát khí. Ishimura cho rằng cô nàng có một cá tính S ẩn giấu bên trong.

Ishimura ở thế giới trước khá nổi ở trường, và là dân bóng đá. Cậu có cá tính thân thiện và hòa đồng. Cậu cũng là gamer chuyên nghiệp nữa. Có vẻ như bản tính ham vui, thích khám phá đã giúp cậu chấp nhận việc trở thành anh hùng ở đây.

Alfreda là một cô gái khá là bí ẩn, và có máu S trong người, nhưng khi động vào sách là cô ấy chuyển ngay sang mode mọt sách. Cô là một người có ngoại hình xinh xắn, và một bản tính thân thiện(?) Ở thế giới này, Alfreda trông như một High Elf thứ thiệt, chỉ có đôi tai là không nhọn thôi. Cô rất thông minh (nếu không muốn nói là gian xảo), dù chưa bao giờ tự nhận như thế. Và Alfreda thường dành thời gian bận tâm đến da và tóc của mình. Dù là con nghiện light novel và manga, phim kinh dị, cô vẫn hiếm khi thức khuya, vì lý do bảo vệ da tóc. Lúc trước, cô đã từng từ chối một đề nghị làm người mẫu ảnh, vì muốn có thời gian đọc sách. Về giọng nói ngọt đến rợn người của cô, thì chỉ có một cách giải thích là cô nàng là S ngầm.

Dù có thân thiện kiểu nào, dường như nhắc tới gã người Trung Quốc là Ishimura và Alfreda đổi tông ngay.

Cùng xe với họ là Xerud, và gã đối xử với họ chỉ thua cách gã đối xử với thần linh của gã. Thậm chí Xerud còn hạ thấp mình, sử dụng lối xưng hô ngang hàng với hai người mà gã tin rằng sẽ trở thành cứu tinh của nhân loại. Xerud luôn nghĩ hai người là sự trợ giúp mà thần linh ban tặng.

Và quả thật, có thể nói là như vậy. Cả hai người đều có chỉ số bản thân cao gấp nhiều lần người bình thường, cũng như dễ dàng thành thạo các kỹ năng, tuyệt chiêu vốn dĩ phải mất nhiều năm để luyện tập.

Hiện tại, cả Ishimura lẫn Alfreda mới chỉ tầm level 60 - 70 (con số mà các du hành giả thường xếp vào cấp B), nhưng lực chiến của họ đã nằm ở cấp A+, và đang nhỉnh lên S. Họ chỉ đến đây chưa lâu, nhưng đã từ F lên A+ một cách nhanh chóng mặt.

Ishimura là một kiếm sĩ, và sử dụng song kiếm, trong khi Alfreda lại chọn trở thành một pháp sư. Vũ khí của cô là gì không rõ. Cả hai được Giáo Hội chu cấp cho những điều kiện tốt nhất để đi cày quái. Dĩ nhiên, để có thể tích trữ kinh nghiệm đúng cách, phát triển từ yếu lên mạnh, và học hỏi càng nhiều thứ có thể, họ không được chu cấp trang bị xịn, mà phải tự mua hoặc kiếm lấy. Ishimura đã hẹn với Alfreda khi cả hai lên level 100 sẽ hợp nhau, tìm thêm vài người khác, đi phá ngục tối kiếm trang bị.

Xerud biểu hiện ra một vẻ mặt nhún nhường mà gã chưa từng tỏ ra với ai, và trịnh trọng nói với cả Ishimura và Alfreda:

- Quả thật, có hai vị anh hùng đi cùng khiến tôi cảm thấy vừa hãnh diện vừa an tâm. Nghe nói Libilya bây giờ loạn lắm.

Alfreda ngẩng đầu khỏi quyển sách, mỉm cười đáp:

- Không~, đó là vinh dự của chúng tôi được tháp tùng ngài~.

Ishimura thì lại bảo:

- Tôi nghe nói có một người đã đánh đuổi rồng cổ đại. Tôi muốn gặp anh ta! Biết đâu sẽ học hỏi được gì đó thì sao.

Xerud thoáng làm mặt khinh thường và nói:

- Dù là ai, thì sức mạnh của hai vị vẫn sẽ vượt qua. Chỉ là chưa đến lúc thôi...

- Chính vì vậy bọn tôi mới cần học hỏi, phải không Alfreda.

Alfreda mỉm cười thay cho câu trả lời. Ishimura lại chợt cảm thấy rợn người, mặc dù nụ cười của Alfreda trông rất xinh.

Xerud dù miệng nói vậy, nhưng trong lòng vẫn không yên. Gã chưa từng nghe tới ai có thể đẩy lui một con rồng cổ đại. Trong kinh thánh của gã, rồng cổ đại chính là loài đã thách thức và chiến đấu với thần linh, là loài quái vật có sức mạnh ngang thần thánh. Dĩ nhiên là gã tin nó sái cổ. Một người đẩy lui rồng cổ đại, nếu có thật thì sẽ làm lung lay lòng tin của Xerud vào lời tiên tri "những người đến từ thế giới khác là mạnh nhất", và các khiến tín đồ của gã ngờ vực vào các Anh hùng nữa.

"Dù thế nào, thì cũng phải khiến kẻ đó trở thành Anh hùng dưới tay ta!", trong tâm Xerud đã quyết định như vậy. Nếu sỡ hữu trong tay ba kẻ mạnh nhất thiên hạ, thì tức là gã đã có trong mọi quyền lực trên thế giới này.

Một cách nào đó, thì có lẽ lời tiên tri của Xerud vẫn đúng, chỉ là gã không biết vậy thôi.

============================

Cuối cùng, họ cũng đã đến Libilya, dưới sự đón tiếp long trọng của dân chúng. Dù có vừa trải qua đại họa gì thì Xerud vẫn là Giáo Hoàng của họ. Ít ra thì với cư dân loài người thôi.

Trong khi Xerud đi thẳng đến cung điện thì Ishimura và Alfreda rời xe khi vào thành phố. Buổi tiệc chào đón diễn ra vào buổi tối nên họ muốn tranh thủ thời gian dạo quanh thành phố để tìm hiểu, khám phá. Sau thủ đô của Obrtia thì Libilya là thành phố lớn nhất mà họ từng đến, và nó hứa hẹn nhiều thứ mới lạ. Họ đã nghe nhiều về việc Aligira không phân biệt chủng tộc nặng như các nơi khác, nên muốn tìm hiểu thử xem. Thứ Ishimura và Alfreda muốn tìm là một quang cảnh người thú, elf, người lùn, loài người và các loài khác hòa đồng với nhau mà không có tranh chấp.

Họ tách nhau ra đi riêng, vì còn có những sở thích riêng khác mà họ cần quan tâm nữa. Và bài học từ gã gàn dở nào đó cho biết không nên to mồm rằng "Ta đây là Anh hùng, thằng Quỷ Vương đâu ra đây" giữa phố xá đông người được. Vì vậy, họ sẽ không cho ai biết thân phận anh hùng của mình.

Ishimura dạo quanh phố trang bị dành cho du hành giả để thăm thú, xem có món đồ nào thú vị hay không. Cậu thích nhất là kiếm và áo giáp, vì sự ngầu lòi của chúng. Những thanh kiếm cầu kỳ, lạ lùng hay những bộ giáp trang trí lộng lẫy thường bắt mắt cậu hơn là loại thường.

Chợt, khi đang vừa đi vừa mải mê nhìn ngắm một thanh liếm đang được rèn bởi một người lùn bên vệ đường thì Ishimura va phải một người đi đường, khiến cả cậu và người đó ngã phịch ra đất. Cậu vội nói:

- T, tôi xin lỗi! Có sao...

Một cẳng chân giơ ra ngay kế bên má cậu. Một cẳng chân thon dài, trắng muốt của một cô gái. Cô ta đỡ lấy một chiếc bình thủy tinh đựng một chất lỏng màu đỏ bằng bàn chân, và hất nhẹ chân khiến nó văng trở lại tầm bắt bằng tay của cô ấy, giúp cô bắt nó dễ dàng.

Ishimura chẳng để ý gì nhiều đến động tác của cô gái, mà chỉ biết rằng từ góc nhìn này, cậu có thể nhìn thấy một "thứ gì đó" màu trắng bên dưới váy của cô.

- Hên cho cậu là nó chưa vỡ đấy.

Cô gái ngồi dậy, phủi bụi khắp người và nói với Ishimura bằng một giọng có tí sát khí. Nhưng sau đó, cô cũng đưa tay đỡ cậu dậy.

Ishimura sững người khi nhìn thấy rõ mặt của cô. Một cô gái tuyệt đẹp với đôi mắt đen, tóc đen cột đuôi ngựa, quấn quanh cổ một chiếc khăn quàng cổ màu trắng thêu bằng một loại chỉ lấp lánh. Một tay cầm chiếc bình vừa bắt lại, và tay kia cầm một chiếc quạt sắt, cô nhìn cậu với một ánh mắt thể hiện sự dịu dàng, nhưng cũng chẳng kém phần mạnh mẽ. Vẻ đẹp của cô khiến Ishimura ngây ngất trong một hồi.

Ishimura đã từng nhìn thấy rất nhiều cô gái xinh xắn ở thế giới này (và được không ít cô theo đuổi), nhưng vì một lý do nào đó mà cô gái này lại khiến Ishimura trở nên... rung động. Phải chăng là vì cô ấy có vẻ gì đó giống với một người Nhật chăng? Nhưng các đường nét trên khuôn mặt cô trông cũng không hẳn là người Nhật một trăm phần trăm, mà như một con lai thì hơn.

- Cậu còn định ngồi đó ăn vạ sao?

Tiếng kêu của cô gái kéo Ishimura trở về với thực tại. Cậu nhìn thấy bàn tay chia ra của cô đang muốn giúp cậu đứng lên.

- Xin lỗi cô. Tôi mải suy nghĩ quá.

Ishimura ngượng ngùng xoa gáy nói khi nắm vào bàn tay thon thả và mềm mại của cô và để cô ấy kéo dậy. Bàn tay cô có vẻ hơi lạnh hơn bình thường, nhưng Ishimura đoán đó là lý do vì sao cô đeo khăn quàng.

Cô gái nói đằng sau tấm khăn quàng, khiến Ishimura không thể biết liệu cô đang cười hay đang thế nào:

- Không sao. Cũng không đổ vỡ gì cả. Vậy bây giờ, tôi xin phép...

- Kh... Khoan đã!

- Có chuyện gì sao?

Ishimura chỉ bất giác kêu lên. Cậu muốn được biết thêm về cô ấy. Cậu sẽ không thể để đây chỉ là một cuộc gặp mặt thoáng qua. Tuy nhiên, khi cô gái đứng lại thì Ishimura lại không biết phải nói gì. Vốn dĩ ở trường, cậu là tâm điểm thu hút con gái, nhưng chưa thực sự nói chuyện rõ ràng với cô nào được cả. Chợt, cậu để ý chiếc bình trên tay cô...

- A, bình thủy tinh đó của cô. Là máu tươi phải không?

Chất lỏng màu đỏ khá sệt đựng trong bình đó chắc chắn là máu, Ishimura chỉ đang tìm cách để có một cuộc nói chuyện.

- Phải. Hỗn hợp máu quái vật dùng để nghiên cứu, tôi mua nó ở cửa tiệm phép thuật.

- Cô là học giả hay gì à?

- Cũng không hẳn. Tôi là pháp sư, nhưng có vài thứ tôi đang cần nghiên cứu.

- Nghiên cứu... nghiên cứu sao? Tôi có một cô bạn cũng rất thích nghiên cứu phép thuật, nếu cô không phiền...

Chợt, cô gái dùng chiếc quạt trên tay kéo nhẹ khăn quàng xuống, để lộ ra đôi môi đang tủm tỉm cười. Động tác đơn giản nhưng đầy đáng yêu đó khiến Ishimhra đỏ mặt ngay lập tức. Cô gái nói:

- Thôi nào, cậu muốn mời tôi đi chơi thì cần phải thẳng thắn hơn thế đấy.

Như bị nhìn thấu tâm can, Ishimura lại càng đỏ mặt, và chỉ muốn tìm lỗ chui xuống đất trốn. Tuy nhiên, cô gái vẫn mỉm cười, vui vẻ nói:

- Nếu cậu thẳng thắn mời tôi lại lần nữa, thì có thể tôi sẽ đồng ý đấy.

Và một tia sáng như lóe lên, cứu rỗi tâm hồn vừa chìm vào bóng tối của Ishimura. Cậu lấy hết can đảm, cúi gập người trước mặt cô gái và nói:

- Hãy hẹn hò với tôi, nhé?

Đôi mày cô gái nhướng lên đôi chút trong khi Ishimura nín thở chờ câu trả lời của cô. Và rồi cô mỉm cười, một nụ cười khá khác so với những lần trước, và đáp:

- Kiểu mời ngộ quá nhỉ? Thường thì người ta sẽ muốn mời cô gái đi chơi trước... Nhưng mà, được thôi.

Một nụ cười toe toét nở lên trên gương mặt Ishimura. Và cô gái lại tiếp:

- Tôi tên là Izmara. Hẹn tối nay nhé.

- Đ... được! Tôi tên Ishimura. Hẹn cô tối nay nhé!

Đợi Ishimura dứt câu thì Izmara trao cho cậu một nụ cười tạm biệt, cùng một cái nháy mắt và vẫy tay. Ishimura lặng người dõi theo từng bước đi duyên dáng của cô. Và khi cô đã mất bóng, cậu mới sựt nhớ ra...

Cậu chưa hẹn gặp cô ấy ở đâu.

Và tối nay cậu phải dự tiệc chào mừng trong cung điện.

============================

Alfreda tìm được một quán rượu, điều hành bởi elf và các loài khác, điều mà cô chưa thấy bao giờ. Cô là một sinh viên đại học, và cơ bản là đủ tuổi uống rượu bia, nên có lẽ sẽ không sao nếu dùng một chút bia.

Cô ngồi xuống một chiếc bàn dành cho một người, thích thú quan sát khắp quán. Các bày trí của quán đem lại cho cô một cảm giác thoải mái, dễ chịu, cứ như cô đang ở trong một khu rừng huyền ảo vậy. Giọng hát của cô người chim thánh thót khiến tâm hồn Alfreda trở nên thư giãn. Cô nghĩ rằng lúc này đọc một quyển sách thì thật là hết xảy. Và dĩ nhiên là nó kiềm máu S trong người cô lại, và biến cô trở thành một thiên thần thật thụ.

Nghĩ là làm, sau khi gọi một chút rượu phấn hoa, Alfreda lấy quyển sách mà mình đang đọc dở ra. Đó là một quyển tiểu thuyết của một tác giả nổi tiếng thế giới này. Nó hơi mang hơi hướm truyện kiếm hiệp thần thoại của các tác giả thời trung cổ, và ngoài cốt truyện lôi cuốn, nó còn giúp Alfreda hiểu biết nhiều hơn về thế giới này. Ở đây, sách rất quý, nhưng Alfreda chỉ cần nói một tiếng với người bên Giáo Hội là có tất. Chợt, có một người lên tiếng với cô:

- "Cuộc phiêu lưu của Freray Munik" sao? Tôi không nghĩ là có người lại có một quyển của nó cơ đấy.

Một chàng trai khoảng hai lăm tuổi trong bộ áo choàng che kín người nhìn vào tựa quyển sách của Alfreda và trầm trồ. Anh ta có một mái tóc đen với một chỏm đuôi ngựa nhỏ ở đằng sau, và một khuôn mặt phong trần, mạnh mẽ. Đôi mắt anh rất sắc, nhưng nụ cười của anh thì rất đỗi thân thiện và chân thật.

Alfreda luôn tỏ ra hứng thú khi có ai đó đã đọc một quyển sách mà mình thích, và sẽ không ngại trò chuyện với họ để bàn tán về nó. Dĩ nhiên là, nếu họ đủ can đảm để nói chuyện và nhìn vào mắt cô. Nhất là khi quyển sách cô đang đọc là sách hiếm. Cô mỉm cười, nói:

- Nó thật sự là một quyển sách hay~. Anh đã đọc nó rồi sao~?

Chàng trai cười, đáp:

- Nó là quyển sách mà "cô giáo" của tôi đã dùng để dạy tôi đọc chữ đấy. Ngoài việc lối kể chuyện rất thú vị thì tôi cũng học được nhiều điều từ nó. Những con quái vật tôi chưa gặp bao giờ được miêu tả rất chi tiết ở trong đó. Không hổ danh tác giả là một du hành giả kỳ cựu.

Alfreda hơi ngạc nhiên. Không giống đại đa số những người khác, anh ta không hề tỏ ra một chút sợ hãi hay khó chịu gì khi nghe chất giọng đặc trưng của cô.

- Tôi cũng giống hệt anh vậy!

Alfreda reo lên như bắt trúng vàng. Trong phút chốc, phần S trong cô như biến mất tăm. Cô ấy thể hiện một gương mặt mừng rỡ và thích thú. Dù phản ứng này có hơi quá khích với một cô gái, nhưng Alfreda thường không để ý.

- Tôi ngồi được chứ?

Chàng trai lịch sự hỏi, Alfreda vui vẻ gật đầu và mời anh ta ngồi. Ngay từ lần đầu gặp mặt, cô đã có thiện cảm bởi vẻ phong trần mà thân thiện của anh. Cô tự nhủ rằng nhân vật nam trong fantasy phải như vậy mới chuẩn.

Cô phục vụ, một Wood Elf, đến bên bàn và nói với chàng trai:

- Cha, xem ra hôm nay anh không đến một mình nữa rồi nhỉ?

- May mắn thôi. Cho tôi như hôm qua nhé, Salavi.

- Có ngay.

Và khi cô phục vụ quay đi thì chàng trai mới nói:

- Xin thứ lỗi vì chưa giới thiệu sớm hơn. Tên tôi là Connor.

Xếp cuốn sách trên mặt bàn, Alfreda vui vẻ đáp:

- Tôi là Alfreda. Rất vui được gặp anh~.

Chợt, trong vài giây, Connor ngây người nhìn Alfreda. Nó không phải là ánh nhìn chằm chằm vào vẻ đẹp của cô, mà như là ánh nhìn kinh ngạc hơn. Trong phút chốc, Alfreda sợ thân phận anh hùng của mình đã bị lộ. Tuy nhiên, Connor mau chóng trở lại vẻ bình thường, và nói:

- Xin lỗi. Chỉ là... tôi nhận nhầm cô với một High Elf mà tôi quen. Có ai đã nói cô rất giống một High Elf chưa?

Alfreda mỉm cười một cách nhẹ nhõm và nói:

- Cũng không ít đâu nha~. Vì vậy, tôi cố gắng làm sao để lộ tai mình nhiều nhất có thể để không bị nhầm lẫn đó~.

- Nhưng đừng cột mái tóc ấy lên nhé. Cô xinh hơn khi xõa ra đấy.

Nhận được lời khen, Alfreda vui vẻ cám ơn Connor. Sau đó, họ dành cả nửa tiếng trò chuyện với nhau về quyển sách. Như hai người bạn tâm giao, họ nói chuyện rất thân thiết, dù chỉ là người lạ mới gặp. Với những tình tiết hấp dẫn, họ thảo luận, bàn tán một cách sôi nổi như một hội nghị vậy. Và máu S của Alfreda chỉ lộ ra một tí ở vài chỗ, khi cô thích thú thảo luận việc nhân vật chính đã giết những con quái vật thế nào. Khi động đến những vấn đề mình chưa đọc tới, Alfreda ngăn Connor lại và bảo:

- Đừng nói ra, tôi muốn tự mình đọc đoạn đó cơ~!

Rồi họ lại gạ qua tìm hiểu về nhau. Alfreda là người bắt đầu, cô ấy hỏi:

- Anh là một du hành giả?

- Ừ. Tôi là một kiếm sĩ thuộc một party nhỏ cấp B. Hôm nay mọi người đi luyện tập riêng nên tôi mới đi một mình. Còn cô? Nhìn bộ áo thì có vẻ là một pháp sư nhỉ?

- Vâng~. Tôi hiện đang ở cấp A+.

- Tôi không nhìn thấy gậy phép hay vũ khí phép của cô. Chẳng phải pháp sư luôn mang nó bên mình sao?

Alfreda nở một nụ cười bí ẩn, đáp:

- Hihi. Đó là một bí mật nha~.

Chợt Connor xin lỗi vì đã đến lúc anh ta phải đi. Anh nói sẽ không làm phiền Alfreda đọc sách nữa và tính tiền cho cả hai người.

- Coi như đền bù cho việc tôi đã làm phiền cô đọc sách.

Alfreda không phản đối việc đó và nói:

- Tôi muốn gặp lại anh, sau khi tôi đọc xong cả quyển. Liệu có được không vậy~?

Connor mỉm cười đáp:

- Thành thật mà nói, tôi thích quán này, nên sẽ đến thường xuyên. Có thể chúng ta sẽ gặp lại. Sớm thôi.

Nói rồi, Connor rời khỏi quán. Alfreda dõi theo bóng dáng anh bước ra cửa và nở một nụ cười xinh xắn. Sau đó, cô lại thả cho tâm hồn mình thư giãn, máu S hạ dần theo không khí êm dịu của quán và nhẹ nhàng giờ trang sách, tiếp tục với thú vui của mình.

Thật vui khi tìm được một người có cùng sở thích mà, phải không? Nhất là khi anh ta là một người dễ thương, lịch thiệp nữa.

"Quả là một người khéo đối xử với phụ nữ. Thật tiếc vì anh ta không phải M." Alfreda đã nhận xét về Connor như vậy đấy. Cơ mà, vì sao Alfreda có thể nhận định Conor không phải M thì vẫn còn là một bí ẩn. Có thể là do bản năng của S chăng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net