Chương 58: Bộ mặt thứ hai đen tối của Biska

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chúng tôi dành một đêm ở pháo đài Trulus, dưới sự đón tiếp thân thiện của các Kỵ sĩ Thần thánh. Mặc dù vậy, vẫn có một số hạn chế đối với chúng tôi, như là không được đi vào một số nơi cấm kỵ bên trong pháo đài.

Căn phòng tôi và Tyr'elu ngủ không phải là một căn phòng trọ sang trọ gì, mà trông giống một phòng nghỉ dành cho quân lính hơn. Đồ ăn thì cũng khá đạm bạc so với tiêu chuẩn của tôi. Nhưng nhìn chung, mọi thứ đều ổn, và tôi không có gì phải phàn nàn cả.

Sáng tinh mơ, tôi thức dậy khi nghe thấy tiếng hô đầy khí thế của các Kỵ sĩ đang tập luyện.

Còn Tyr'elu thì đã thức từ lúc nào rồi. Giữa hai ngón tay của cô ấy kẹp một mảnh giấy, phe phẩy nó trước đôi mắt lim dim của tôi.

- Của Biska Lionhart đấy. Cô ta không muốn anh bỏ lỡ bài thi của Myrva, cũng như một số việc khác cần nói với anh.

Tôi cố gắng mở thật to đôi mắt nặng trĩu và đọc những gì trong giấy viết.

Cụ thể là, Biska muốn tôi có mặt đúng giờ nếu như muốn xem cuộc thi của Myrva, và đến trưa thì gặp cô ấy. Chẳng phải là hẹn hò thân mật gì đâu, mà chỉ đơn thuần là Biska muốn nhờ tôi một số thứ, mà cơ bản là vì cô ấy muốn xem thực lực của tôi. Vì vậy, cô đã yêu cầu tôi đi cùng các Kỵ sĩ Thần thánh trong một chuyến thanh trừng quái vật xung quanh pháo đài. Nó không nói rõ mục tiêu là gì, mà chỉ đơn thuần là một chuyến đi sẽ kéo dài ít nhất là ba ngày.

Thật ra thì tôi chẳng có lý do gì để mà từ chối cả. Nhưng nếu có thể, tôi chẳng dại gì mà tung ra hết sức cả.

Và thế là ngày của tôi bắt đầu bằng việc đến xem cuộc thi đầu tiên của Myrva. Tất nhiên, là sau khi làm vệ sinh sáng đàng hoàng.

========================================

Tôi và Tyr'elu đến bãi thao trường của pháo đài, là một khoảng sân cát rộng hình vuông. Nó không như những đấu trường với những khán đài bao quanh, mà chỉ đơn thuần có vài băng ghế gỗ để những người tập luyện có thể ngồi nghỉ hoặc quan sát. Nếu đông hơn thì sẽ phải đứng hoặc ngồi xuống cát.

Sở dĩ họ chọn cát làm mặt sân là vì muốn cọ xát khả năng chiến đấu ở địa hình bất lợi nhất có thể. Nhất là khi các Kỵ sĩ đều mang giáp full plate nặng nề, cộng với những cái khiên to đủ che kín người và trường kiếm nặng nề.

Đám Orc Quỷ Giới cũng làm điều tương tự, nhưng là với bùn. Từ khi Izmara lên nắm quyền điều hành quân đội, cô đã rèn luyện quân đội của tôi theo chế độ còn khủng khiếp hơn biệt kích Mỹ.

Trở lại với Trulus. Có thể nói rằng nếu như một Kỵ sĩ thuần thục việc chiến đấu trên cát, thì anh (cô) ta có thể thích nghi được với gần như mọi mặt sàn khác. Tôi nghe nói lâu lâu họ còn đổ nước để làm nhão cát.

Biska là người trực tiếp giám sát bài thi của Myrva, và cô đã có mặt từ lâu, ngồi khoanh tay, vắt một trên trên băng ghế gỗ. Vẫn chiếc áo măng tô khoác bên ngoài bộ quân phục sĩ quan. Cùng với cô là một số giám sát viên khác, và những giám khảo là người sẽ thử thách Myrva.

Sự có mặt của tôi chỉ được chào đón bởi Biska. Các Kỵ sĩ khác vẫn tập trung vào việc làm của mình và dường như không hề để ý tới sự hiện diện của tôi.

- Chào buổi sáng, Connor. Hẳn là anh đã nhận được tin nhắn của tôi?

- Vâng, cô Biska.

Tôi đáp lại câu hỏi của cô bằng cách mỉm cười và giơ lên tờ giấy tin nhắn.

- Vậy, chiều nay chúng ta đi chứ?

- Tất nhiên rồi. Tôi không có lý do gì để từ chối cả. A, cả Tyr'elu nữa chứ?

Tôi liếc qua cô nàng High Elf, người đang lườm tôi bằng một ánh mắt dao găm, như mọi lần.

- Đang hỏi nhảm cái gì thế? Tất nhiên là tôi sẽ đi rồi. Dù gì thì chúng ta cũng có nghĩa vụ phải bảo vệ quý cô đây không hóa quỷ mà, phải không?

Tyr'elu đáp lạnh như băng, nhưng lại nở một nụ cười có vẻ gì đó... hắc ám, khiến tôi không khỏi rùng mình.

Và Biska thì đặt một tay lên giáp ngực, nói một cách tự tin:

- Có thể trong mắt cô, tôi là một mối hiểm họa. Nhưng tôi tự tin rằng mình có thể tự kiềm chế được bản thân mà.

- Hừm... Tôi thật sự không biết cái gì nguy hiểm hơn... Một Quỷ Vương...

Cô nàng dừng lại, liếc về phía tôi cùng một nụ cười nham hiểm, và lại tiếp:

- Hay một con người ảo tưởng nhỉ?

Biska mặt tối sầm lại trước lời khiêu khích của Tyr'elu. Cho dù ý của cô elf là gì, thì tôi e là cô ấy đã đi quá xa rồi.

Tôi đứng ra giữa hai cô gái, và nói với Tyr'elu một cách nghiêm túc:

- Tôi biết là cô có mâu thuẫn với loài người. Nhưng việc này thực sự không hay đâu, Tyr'elu. Chúng ta không thể liều lĩnh mà khiến cho con quỷ của Biska chiếm lấy thể xác cô ấy được.

- Hô? Có thật là thế không? Chẳng phải cô ta vừa khẳng định là bản thân rất mạnh mẽ cơ mà?

Khi Tyr'elu vừa dứt câu, thì tôi nghe có rất nhiều tiếng rút vũ khí từ khắp mọi hướng. Chỉ nửa giây sau, những mũi kiếm của các kỵ sĩ đã hướng về phía Tyr'elu. Dù vậy, cô nàng vẫn giữ vững vẻ cao ngạo, bản tính của một giống loài cổ xưa.

Cung và kiếm cô ấy vẫn ở nguyên vị trí, nhưng tôi e là cô đủ khả năng cân ít nhất là hai mươi kỵ sĩ ở đây.

May mắn thay, Biska là người đã ra lệnh cho các kỵ sĩ lui xuống.

- Cô Tyr'elu, tôi thực sự không trách những nghi ngờ của cô. Quả thật, có rất nhiều trường hợp được ghi nhận là một đứa trẻ nửa người nửa quỷ sẽ khó mà giữ được phần người của mình...

Thực ra là vì đa số loài quỷ là những kẻ tôn trọng huyết thống còn hơn cả đám orc, và thường sẽ yểm lời nguyền lên đứa trẻ. Dù vậy, vẫn có trường hợp ngoại lệ. Không rõ Biska ở trường hợp nào.

- ... nhưng tôi đã làm được trong suốt nhiều năm nay. Tôi nghĩ là mình sẽ ổn thôi.

Để có thể giữ được cho không một đặc điểm nào của quỷ thể hiện ra bên ngoài thì quả thật cô gái này đúng là đáng nể. Một đứa trẻ nửa người nửa quỷ ít nhiều cũng sẽ có đặc điểm của quỷ (như sừng, đuôi, cánh,...). Nếu là con của những loài như succubus hay vampire (những loài chuyên trà trộn vào loài người) thì có thể giấu được chúng, nhưng cũng phải cố gắng rất nhiều.

Tuy vậy, Tyr'elu vẫn không chịu dẹp đi cái nụ cười khinh khỉnh của mình. Mặc dù, cô có cúi nhẹ đầu và nói:

- Thành thật xin lỗi, cô Biska. Tôi không rõ tình trạng của cô nghiêm trọng như thế nào, nhưng tôi hy vọng cô mong chóng vượt qua nó.

Và rồi, trước khi quay người bước đi, cô nhếch mép:

- Xét cho cùng thì... lòng tin là một thứ rất chi là mong manh đấy, Thủ lĩnh Kỵ sĩ Thần thánh ạ.

Tôi kêu lên ngăn lại khi nhận ra Tyr'elu sắp rời đi:

- Kh, khoan, chờ đã! Cô không tính ở lại xem Myrva thi đấu à?

Cô nàng chỉ nhún vai đáp tỉnh queo:

- Không hứng.

Và thong dong bước đi, tự nhiên như một con mèo.

Cô ta để tôi ở lại cùng Biska, người đang cúi gầm mặt, hai tay siết chặt, đặt trên đùi.

Tôi vừa định lên tiếng xin lỗi hộ thì một kỵ sĩ nắm lấy vai tôi, ngăn lại, và bảo:

- Tôi không nghĩ bây giờ là lúc thích hợp đâu, du hành giả. Tốt nhất là hãy để Thủ lĩnh ở một...

- Không, không cần thiết đâu. Tôi ổn.

Tiếng Biska vang lên, nhưng mặt cô ấy vẫn cúi gầm. Người kỵ sĩ nọ kêu lên phản đối:

- Thủ lĩnh! Cô không nên cố gắng thể hiện với con elf đó làm gì! Ả ta chỉ đang cố khiêu khích cô, để mà hạ thấp danh tiếng của Đội Kỵ sĩ Thần thánh chúng ta!

- Không. Tôi thật sự ổn mà.

Biska cố ngẩng mặt mình lên, nhưng vẻ thất thần của cô đã khiến các kỵ sĩ quanh đây thậm chí còn lo lắng hơn.

Chậc... cô đã gây nên họa gì thế này, Tyr'elu...

Vì cớ sự này mà mãi một lúc sau, Myrva mới có mặt để được thử thách, còn các kỵ sĩ thì sau đó luôn nhìn chúng tôi bằng một ánh mắt kỳ thị.

Tôi mừng vì Biska vẫn còn thiện cảm với tôi. Bằng không thì kế hoạch của chúng tôi ra tro cả.

Trở lại với bài thử thách của Myrva. Việc đầu tiên mà cô ấy cần làm là chiến đấu chống lại không chỉ một, mà là ba kỵ sĩ khác cùng một lúc. Mục đích của việc này là rèn luyện các kỵ sĩ trở thành một chất nhiều hơn lượng.

Myrva thường xuyên làm nhiệm vụ một mình, nên tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ ổn thôi.

Hoặc ít ra là tôi nghĩ như vậy.

Tất cả những đấu sĩ đều mặc giáp full plate và đội mũ trụ có giáp che kín mặt, nên khó có thể đoán được rằng Myrva đang thể hiện gương mặt gì phía sau lớp mặt nạ đó. Tuy nhiên, tướng đứng của cô rất vững vàng và bài bản, dù là ở trên cát.

Đối diện với cô là ba kỵ sĩ, nhưng chỉ có một người sử dụng kiếm. Hai người kia một người sử dụng một ngọn giáo, còn người còn lại thì là một cây kiếm dài hai tay. Mục đích là để tạo nên một đội hình công thủ gần như là toàn diện.

Với sự ra hiệu của Biska, trận đấu bắt đầu.

Một mình đối đầu với ba kỵ sĩ tinh nhuệ có vẻ hơi quá sức với Myrva. Ngay từ những đòn đầu tiên, cô đã bị áp đảo bởi những đòn tấn công phối hợp chặt chẽ, và chỉ có thể phòng thủ.

Tôi cố gắng đọc từng cử động và phân tich ra một chiên thuật đối phó hợp lý, nhưng không thể. Đó là vì nếu nói về cận chiến mà sử dụng các vũ khí kiểu này thì tôi không giỏi chút nào cả.

Thường thì tôi thắng địch thủ ở thế giới này bằng tốc độ vượt trội của mình, hạ thủ trước khi chúng kịp phản ứng.

Vậy nên, hy vọng là Myrva sẽ có cách.

Một tiếng choang nặng nề vang lên, khi thanh kiếm dài của một kỵ sĩ chạm lê tấm khiên của Myrva. Sức nặng của thanh kiếm, cộng với thể lực của một nam nhân khiến cho đầu gối cô khụy xuống một chút.

Nhưng, cô nhanh chóng bật ngược thanh kiếm ra, và phản công bằng một đường lia kiếm. Tuy nhiên, nó nhanh chóng bị cản lại bởi thanh trường kiếm của tay kỵ sĩ dùng khiên và kiếm.

Myrva vòng tay, giáng tấm khiên của mình xuống anh ta. Một đòn tấn công chậm, kể cả so với tiêu chuẩn bình thường, nhưng cũng buộc kỵ sĩ phải cản bằng chính chiếc khiên của mình.

Ngay sau đó, Myrva giơ cao chân và đạp thật mạnh vào đầu gối anh ta, trước khi lùi lại tránh kỵ sĩ dùng giáo ở phía sau tấn công.

Dường như cô ấy đã nhận ra điểm hở của đội hình này.

Giáo thủ, kiếm dài tấn công, trong khi khiên và kiếm mang lại sự đa dụng. Tuy nhiên, nếu như người đang đối đầu Myrva là kỵ sĩ dùng khiên và kiếm, thì chính tấm khiên và đòn tấn công tầm trung của anh ta sẽ ngăn cản hai người kia hỗ trợ từ phía sau. Ngọn giáo thì không là một mối hiểm họa lớn, bởi nó chỉ có tác dụng giữ cho Myrva không tiến lại quá gần. Thanh kiếm dài thì quá chậm.

Họ không sử dụng lối đánh theo kiểu bao vây, mà cho phép Myrva luôn quan sát được cả ba người một lúc. Có thể là từ ban đầu họ đã muốn như vậy. Nếu bao vây xung quanh Myrva, không tài nào cô ấy có thể chống đỡ nổi và trận chiến sẽ quá bất công.

Để thắng được đội hình này, cần có tốc độ.

Và, Myrva nhận ra điều đó.

Cô vứt bỏ tấm khiên của mình, và giao chiến với hai tay cầm kiếm.

Tuy nhiên, trước khi có bất kỳ động tác hay đòn tấn công nào...

- Tôi đã xem đủ rồi.

Biska đứng dậy và giơ cao tay. Các kỵ sĩ ngay lập tức thả lỏng vũ khí, để lại Myrva đứng như trời trồng.

Và đợi cho Myrva cởi bỏ mũ trụ, để lộ gương mặt đỏ au và ướt đẫm mồ hôi của cô, Biska nói:

- Thật ra thì đây là một trận đấu mà ta không mong cô có thể thắng, Myrva Staek. Việc chống cự được trong một khoảng thời gian như vậy đã là đủ rồi.

Tôi dừng như đã có thể nhìn thấy một nụ cười rạng rỡ trên mặt Myrva, bên dưới mái đầu đỏ hoe của cô. Và cô cúi rạp người, hô to:

- Xin cảm tạ, thưa Thủ lĩnh!

Biska phẩy tay, đáp:

- Khoan hãy vội đã. Cô vẫn còn một số thử thách khác cơ mà. Có cần nghỉ mệt không?

Myrva giậm mạnh một chân xuống đất trong khi đứng vào tư thế nghiêm, đáp:

- Tôi đã sẵn sàng, thưa Thủ lĩnh.

- Tốt. Vậy hãy thử chống lại những thứ này...

Biska búng tay cái *tách*, và ngay lập tức, hàng loạt những kỵ sĩ tập sự xuất hiện từ phía bên kia cổng thao trường, tạo thành một đội hơn năm mươi người. Một nửa trong số họ được trang bị một cây cung dài, một nửa còn lại là những cây nỏ.

Không cần đợi lệnh, họ đã giương sẵn cung nỏ, vào tư thế ngắm bắn.

Chậc, tôi biết chuyện này sẽ đi tới đâu rồi.

Với một cái phẩy tay lạnh lùng của Biska, các xạ thủ đồng loạt phóng tiễn. Myrva đã cố quay trở lại với tấm khiên của mình, nhưng không kịp. Cô chỉ kịp giơ thẳng thanh kiếm của mình lên cao và tạo nên một lá chắn phép bảo vệ.

Những mũi tên ngay lập tức bị bật ra khi va chạm với lớp lá chắn tạo bằng năng lượng ánh sáng, tuy nhiên, chúng đã thành công trong việc rút dần chút sức lực còn lại của Myrva.

Mười người trong số các xạ thủ không bắn, và canh cho Myrva không thể phá phép chắn mà với lấy tấm khiên.

Các mũi tên lại được kéo căng, mà không hề có hiệu lệnh dừng lại.

Một loạt mũi tên khác bắn ra, khiến bản thân tôi cũng phải nín thở.

May mắn thay, chúng lại được cản bởi lớp lá chắn phép.

Nhưng lần này, Myrva đã quỵ một chân trên đất. Dẫu vậy, thanh kiếm của cô vẫn giơ thẳng lên cao, tỏa ra nguồn năng lượng ánh sáng (thứ khiến tôi nhức mắt).

Mana cũng cô ấy vẫn còn nhiều, nhưng thể lực để duy trì nó thì có lẽ đã cạn.

Biska vẫn quan sát với một vẻ mặt không hề biến sắc.

Và một lượt cung tên nữa đã chuẩn bị. Khi chúng được bắn ra...

Tôi như muốn thét lên...

Lá chắn của Myrva cản được một nửa, nhưng một tiếng loảng xoảng như thủy tinh vỡ vang lên, và Myrva thì ngã quỵ trên mặt đất.

Ngay lúc đó, một lá chắn khác được dựng nên và chặn đứng những mũi tên còn lại.

Đó là Biska, đang giơ cao thanh kiếm của mình và bảo vệ cho Myrva. Tuy nhiên, vẫn có một mũi tên lọt qua, và nó găm xuyên qua kẽ áo giáp của Myrva, ngay dứng nách cô.

Ra hiệu ngừng bắn và hạ lớp bảo vệ, Biska nói:

- Myrva Staek, kỹ năng của cô thật sự là không thể phủ nhận. Tuy nhiên, đó là trên phương diện của... một du hành giả.

Biska lạnh lùng bước qua Myrva đang quỵ trên mặt đất. Cô dường như chẳng để tâm đến mũi tên đang cắm xuyên kẽ áo giáp, máu rỉ ra từng giọt, nhuốm đỏ cả mũi tên.

Biska nhặt tấm khiên của Myrva lên. Nó là một tấm khiên kim loại, nặng, nhưng cứng cáp và bền bỉ. Một tấm khiên tiêu chuẩn của một paladin, cũng như các Kỵ sĩ Thần thánh.

Gõ vài cái lên mặt tấm khiên để nó phát ra những tiếng coong coong ngân như chuông thép, Biska nói:

- Cô có một tấm khiên tốt đấy, cô Myrva.

Cô giơ cao tấm khiên, để ánh mặt trời rọi vào, làm ánh lên dòng chữ "STAEK" màu vàng kim trên nền một chữ thập.

Tôi được biết nó là tấm khiên đã được dùng để đưa xác cha Myrva trở về từ Quỷ Giới. Là tấm khiên của một chiến binh mà hầu như ai ở đây cũng kính trọng. Và tôi nghĩ rằng Biska biết điều đó.

- Cô có biết nhiệm vụ của chúng tôi là gì không, cô Myrva?

- Là những người bảo vệ cho Ánh Sáng và công lý. Là... là tấm khiên của kẻ yếu.

Tôi nghe thấy như có gì đó nghèn nghẹn trong lời nói của Myrva, khi cô nói tới "tấm khiên".

- Đúng vậy. Chúng ta là người che chở cho những người không thể tự bảo vệ mình. Và cô không thể làm điều đó nếu thiếu tấm khiên của mình. Ném nó đi trong chiến trận là điều ngu ngốc nhất mà một Kỵ sĩ Thần thánh có thể làm.

Ném tấm khiên xuống bên cạnh Myrva, Biska tiếp:

- Cứ cho là cô có thể dùng thân mình che chở cho kẻ khác đi. Nhưng sao đó thì sao? Hàng ngũ của chúng tôi là một khối đại đoàn kết, mất đi một người sẽ làm đứt một mắt xích của cả hệ thống. Vả lại, nếu cô bỏ mạng khi mà mối nguy hiểm vẫn còn đó, thì không chỉ cô, mà cả những người cô cố gắng bảo vệ cũng sẽ chết hết.

Và rồi, Biska quỳ một chân cho ngang tầm mắt với Myrva, giọng nói đanh thép chợt trở nên mềm mỏng và ân cần:

- Nói cho gọn, thì cô Myrva, đừng bao giờ vứt bỏ tấm khiên của mình như thế. Tôi không muốn bỏ lỡ một người tài năng và nhiệt huyết như cô. Vì vậy, tôi sẽ cho cô một cơ hội khác.

- T-thủ lĩnh...

- Bây giờ, đừng gọi tôi là Thủ lĩnh. Chưa thôi. Hãy nghỉ ngơi để chuẩn bị cho một thử thách khác.

Nói rồi, Biska gỡ mũ của Myrva và đặt nó xuống đất, và đứng lên, quay lưng bỏ đi. Điệu bộ của cô toát lên một vẻ gì đó thật ra dáng một chỉ huy thật sự. Nghiêm nghị mà mềm mỏng, cô quả là một người mà chính tôi cũng cảm thấy nể một phần.

Tôi muốn tới bên cạnh Myrva và hỏi han cô ấy, nhưng Biska đã ngoác tay ra hiệu cho tôi đi theo cô.

Tôi đến phòng làm việc của Biska, cùng với những Kỵ sĩ cận vệ của cô và một vài vị chỉ huy khác. Vẻ mặt ai nấy cũng đang rất... hình sự. Tôi cố gắng đoán chuyện gì đang xảy ra và có hàng loạt giả thuyết trong đầu. Rồi, Biska nói:

- Tin báo từ Đế Đô, Hoàng tử Lyan đã tuyên bố mình là Hoàng đế mới ngay khi trở về. Hắn ta từ chối và phủ nhận mọi quyết định khác của Giáo Hội và đe doạ sẽ chống đối lại thần linh, Giáo Hoàng và chúng ta.

Quả nhiên, đúng như dự đoán. Những người ở đây ai nấy cũng đều đã dự tính trước chuyện này, nên chả ai có vẻ là nhạc nhiên cả.

- Ai trong chúng ta cũng đồng ý rằng một kẻ như Lyan không thể là người lãnh đạo Đế Quốc. Và tôi thì không rõ tên báng bổ đó có thế lực nào chống lưng. Nhưng một điều chắc chắn là: những người dân vô tội chắc chắn sẽ bị liên luỵ ít nhiều. Và nhiệm vụ của chúng ta là ngăn chặn điều đó.

Vì một lý do nào đó, tôi có cảm giác như mình sắp bị nêu tên.

- Hôm qua, tôi đã nói với mọi người về ý định của anh Connor rồi, phải không? Rằng anh ấy đang thực thi một di nguyện của Hoàng đế Mirthas, tìm và đưa người cháu của Ngài lên ngôi.

Đấy, biết ngay mà.

- Anh Connor, toàn thể chúng tôi đều đồng ý với điều đó. Nhưng chúng tôi vẫn cần chờ chỉ thị của Giáo Hoàng...

- Về phía tôi mà nói, cô Biska, thì có lẽ giờ này người của tôi đã tìm ra cháu của Hoàng Đế rồi.

Tôi nói một cách quả quyết như vậy. Phần vì tôi tin tưởng vào khả năng của Izmara, phần vì tôi muốn khẳng định với các Kỵ sĩ rằng tôi sẽ thực thi kế hoạch, dù có nhận được trợ giúp từ họ hay không.

Mặt Biska không biến sắc. Cô chỉ tiến tới phía bàn mình, nhặt lấy một tờ giấy và nói:

- Tôi cũng nghĩ là anh, một du hành giả nổi tiếng manh động, tự tung tự tác, đã đi trước. Tuy nhiên, hiện tại thì chúng ta có một vấn đề rắc rối hơn đây.

Kh-khoan, khoan đã! Tôi manh động, tự tung tự tác hồi nào vậy? Những gì tôi làm chỉ là... đánh gã Lyan thôi mà?

Biska đưa tôi tờ giấy, đó là một bản viết tay, mô phỏng một tờ giấy nhiệm vụ thường thấy ở các hội quán du hành giả. Chỉ khác là chữ viết bay bướm hơn và giấy chất lượng tốt hơn.

Và không để tôi kịp đọc gì, Biska nói:

- Connor, tôi có việc muốn nhờ anh. Vì chưa rõ thái độ của anh thế nào, nên tôi sẽ làm theo cách mà các du hành giả vẫn làm.

Biska... nói sao nhỉ? Hơi bị quan trọng hoá vấn đề rồi?

Đúng là các du hành giả sẽ dùng tờ giấy nhiệm vụ, tuy nhiên...

Nó vô nghĩa nếu như chưa được hội xác nhận. Và cho dù tôi có đạt được chiến công gì thì cũng không được ghi nhận.

Tôi ngó xung quanh, và thấy một vài chỉ huy đang cố gắng che một nụ cười bằng cách quay mặt đi hoặc che miệng. Còn Biska thì vẫn chăm chăm nhìn tôi với một vẻ mặt rất ư là nghiêm túc.

Lẽ nào hình tượng chỉ huy Biska trong tôi đã trở thành một cô gái ngây ngô đáng yêu mất rồi?

Dù sao thì, cũng phải ngó qua cái đã.

Văn phong thì chẳng phù hợp tí nào. Quá trang trọng và màu mè.

Được cái chữ viết đẹp và chau chuốt, nhưng những chữ viết hoa thì lại được tô điểm quá mức cần thiết.

Còn nội dung, thì là như sau: toàn bộ dân cư của một ngôi làng được báo cáo là mất tích sau một đêm mà không hề để lại bất kỳ dấu vết nào. Có dấu hiệu của những ma pháp bị cấm đã được thi triển quanh làng. Và tôi được yêu cầu đi cùng các Kỵ sĩ để điều tra vụ việc.

Tiền công sẽ được thoả thuận sau.

Thông thường, đây không phải kiểu nhiệm vụ của một du hành giả. Nhưng mà, tôi không thấy lý do gì để mà từ chối cả.

Tôi đáp:

- Tôi sẽ nhận...

- TRẬT TỰ! Ngươi không có quyền lên tiếng ở đây!

Biska chợt quát lên một tiếng, lớn đến mức gần như bể giọng, khiến tôi giật thót người.

Mặt cô tối sầm lại, trở nên xanh xao, và cô đứng không vững, quỵ xuống, phải chống tay vào chiếc bàn của mình.

Ngay lập tức,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net