Chương 117: Trong cung gièm pha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc mặt Sở Văn Hạo càng khó coi, không kiềm chế được lửa giận trong lòng, quát lạnh: "Yến Kỳ, ngươi khinh người quá đáng."

Bị người ta nói thẳng vào mặt không được, còn bị chế nhạo, sao hắn có thể nhẫn được. Thậm chí hắn còn nghĩ có khi nào bây giờ Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm biết chuyện của hắn, ngày mai cả Lương Thành sẽ biết chuyện. Trong lòng Sở Văn Hạo phát điên, nhưng hắn không thể tranh cãi, không thể nói cho người khác, người không được là đương kim hoàng thượng.

Trên điện, khuôn mặt tuấn mỹ ung dung của Yến quận vương hiện lên vẻ khó hiểu, nhanh chóng nhìn hoàng thượng: "Hoàng thượng thần có khinh người sao? Thần chỉ quan tâm đến thế tử Cẩm thân vương, hắn làm sao vậy?"

Sắc mặt hoàng thượng lạnh lùng lướt qua Sở Văn Hạo, hắn lập tức dập lửa, cái nhìn của hoàng đế mang tính cảnh cáo, nếu hắn còn gây chuyện, chỉ sợ người sẽ phát hỏa.

Sở Văn Hạo nghẹn khuất, nhưng không dám nói gì, cuối cùng lộ ra khuôn mặt hết trắng lại đỏ.

Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ nhìn thấy hắn uất ức, tâm trạng tự dưng tốt lên.

Hoàng đế hỏi Vân Nhiễm: "Quận chúa Trường Bình, ngươi xem bệnh của thế tử có thể chữa không?"

"Bẩm hoàng thượng, thần nữ chưa từng nghe đến y thuật này, nên không biết cách chữa."

Vân Nhiễm nói xong, sắc mặt hoàng thượng trầm xuống, bàn tay nắm chặt lại. Hi vọng vừa đang lên đã tắt ngấm, cảm thấy cả người mềm nhũn.

Vân Nhiễm cũng không vì vậy mà buông tha cho hắn nói nhanh: "Hoàng thượng, loại bệnh này rất khó chữa, thái y trong cung người nào người nấy y thuật đều cao minh, nhưng cũng bó tay trước bệnh của thế tử. Thần nữ nghĩ loại bệnh này vốn không có cách chữa."

Sắc mặt hoàng đế cùng Sở Văn Hạo đen kịt.

Yến Kỳ nói nhanh: "Nếu không thể chữa, vậy thế tử Cẩm thân vương không phải sẽ?"

Yến Kỳ liếc Sở Văn Hạo, làm ra vẻ ngươi thật đáng thương.

Sở Văn Hạo thât đấm một quyền phá tan vẻ mặt sung sướng khi người khác gặp họa trên mặt tên này.

"Chỉ sợ cả đời này thế tử chỉ có thể như vậy, nam nhân mắc phải bệnh này cả đời bị hủy không cần phải nghi ngờ. Cho dù kim tôn ngọc quý, phú quý ngập trời, cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng."

Vân Nhiễm bình tĩnh nói, hoàng thượng cảm thấy ngũ tạng như thiêu đốt, nghĩ tới mình có giang sơn vạn dặm, kết quả thành công dã tràng, hắn nổi điên muốn giết người. Cuối cùng không kiềm chế được lửa giận, cuồng bạo đập nát bàn trà, thái giám cùng cung nữ hoảng sợ, Sở Văn Hạo nhanh chóng quỳ xuống: "Hoàng thượng."

Yến Kỳ nhanh chóng nhìn hoàng đế, vẻ mặt mờ mịt: "Hoàng thượng, người làm sao vậy?"

Hắn vừa dứt lời, lại nhìn Vân Nhiễm: "Trường Bình, kiểm tra cho hoàng thượng một chút, sắc mặt người không tốt lắm, giống như bị bệnh."

Yến Kỳ vừa nói xong, Sở Dật Kỳ tỉnh lại, tuy rằng hắn không lên được, nhưng tuyệt đối không thể để lộ chuyện này ra ngoài. Triều thần Đại Tuyên sẽ nghĩ thế nào, dân chúng sẽ nghĩ thế nào, một hoàng đế có bệnh không chữa được, còn không có hoàng tử, chuyện này truyền ra sẽ nổi lên phong ba.

Sở Dật Kỳ quyết tâm kiềm chế lửa giận, phất tay nói: "Trẫm không sao, chỉ đau lòng cho thế tử Cẩm thân vương."

Trong lòng Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ cười lanh, thật đúng là một hoàng đế tốt, nếu thật sự thế tử Cẩm thân vương mắc bệnh này, chỉ sợ một câu quan tâm hắn cũng không thèm hỏi.

Sở Văn Hạo dĩ nhiên biết vì sao hoàng thượng phát giận, bởi vì bị Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ kích thích.

Sở Văn Hạo nhanh chóng nhìn hoàng thượng nói.

"Hoàng thượng, thiên hạ vô hạn, bệnh gì cũng có cách chữa, quận chúa Trường Bình nói không thể vì y thuật của nàng chưa tinh. Không thể nói bệnh này cả đời không thể, thần nhớ tới có một người có thể chữa được bệnh này."

Ánh mắt hoàng đế sáng lên, nói nhanh: "Ai."

"Lãm Nguyệt công tử, Lãm Y Cốc. Người này tính tình tuy cổ quái, nhưng y thuật cực kỳ cao siêu, nghe nói rất nhiều quan to trong triều mắc bệnh nan y sau khi mời hắn đến chữa trị, đều tốt lên."

Sở Văn Hạo dứt lời, Vân Nhiễm nhếch mép, không thèm nhìn Sở Văn Hạo, nàng chính là Lãm Nguyệt công tử, hắn nói vậy nàng sẽ chữa sao.

Vân Nhiễm lạnh lùng tiếp lời: "Nghe nói Lãm Nguyệt công tử chữa bệnh cho kẻ có tiền đều cần vạn lượng vàng, thế tử Cẩm thân vương chuẩn bị đủ sao?"

"Vì bệnh tật, thần nguyện ý bỏ ra vạn lượn vàng."

Sở Văn Hạo nói nhanh, hoàng đế động tâm, nhìn Sở Văn Hạo: "Thế tử Cẩm thân vương, ngươi đi liên hệ với Lãm Nguyệt công tử, chỉ cần hắn nguyện ý ra tay, trẫm sẽ thay người xuất ra vạn lượng hoàng kim. Ngươi thân là triều thần Đại Tuyên, là cánh tay của trẫm, có lí nào trẫm lại ngồi yên."

Sở Văn Hạo nhếch mép, chuyện gì đây, rõ ràng là chuyện của hoàng thượng, nhưng lại thành của hắn. Tuy trong lòng hiểu rõ, nhưng Sở Văn Hạo vẫn cung kính lĩnh chỉ.

"Vi thần tuân chỉ, lập tức đi làm chuyện này."

Vân Nhiễm bĩu môi, nàng để ý đến bọn họ mới là lạ, để cho hoàng đế từ từ chịu dày vò đi.

Trong đại điện, mọi người cáo lui ra về, có điều trước khi ra khỏi điện, hoàng đế gọi bọn họ lại.

"Yến quận vương, trẫm không hi vọng chuyện của thế tử bị lộ ra ngoài."

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm hơi tối mắt lại, hoàng đế thật hiểu bọn họ. Vốn đang định lan truyền chuyện này ra ngoài, không ngờ lại bị nhìn thấu. Nếu hoàng đế đã lên tiếng, bọn họ cũng không có cách tiết lộ ra ngoài.

Yến Kỳ lĩnh mệnh: "Thần tuân chỉ."

Mọi người cùng rời khỏi điện, ra đến cửa, Yến Kỳ ra vẻ thương hại nhìn Sở Văn Hạo, giọng nói ôn hòa như nước vang lên: "Thế tử, về sau làm một nam nhân bình thường cũng không được, chẳng phải đau khổ đến chết, ngươi trăm ngàn lần đừng nghĩ quẩn, làm ra việc ngu ngốc."

"Yến Kỳ, ngươi đừng khắp nơi châm chọc khiêu khích ta, bản thế tử rất tốt."

"Yến Kỳ, chàng cũng đừng kích thích thế tử nữa, hắn vẫn cố gắng chống lại, chàng còn nói nữa nếu hắn chịu không nổi sẽ hỏng mất. Không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó tự thương tổn chính mình."

"Ngươi, các ngươi?"

Sở Văn Hạo lộ ra khuôn mặt cực kì khó coi, tức giận mà không có chỗ phát tác, có chuyện không thể nói, cuối cùng vung tay áo nhanh chóng rời đi, không thèm quan tâm đến Yến Kỳ và Vân Nhiễm.

Hai người nhìn nhau cười, lên xe ngựa xuất cung.

Yến Kỳ tới phủ Tĩnh Xuyên hầu thăm dò tin tức của Mai tướng quân, Vân Nhiễm về phủ.

Nàng vừa về tới phủ, Long Nhị đã bẩm báo: "Quận chúa, quả nhiên đúng như người đoán, Tú Nương có dụng tâm kín đáo, nàng biết võ công, hơn nữa thân thủ không tệ. Vừa rồi nàng đến phòng quận chúa tìm kiếm đồ gì đó, bị Lệ Chi phát hiện. Không ngờ nàng ta đánh Lệ Chi bị thương, thuộc hạ đã bắt lại"

Sắc mặt Vân Nhiễm tối sầm lại, quanh thân phủ sương, quả nhiên Tú Nương có vấn đề. Nàng vốn định tin Nghiễm Nguyên Tử cùng Tú Nương, nhưng Yến Kỳ nhắc nhở nàng, con của bọn họ cò nằm trong tay kẻ đứng sau. Người kia có khả năng lợi dụng để uy hiếp bọn họ làm việc. Vân Nhiễm nghĩ tới có khả năng này, cha mẹ khắp thiên hạ đều yêu quý con mình, cho nên hai người bọn họ rất có khả năng vì con mà đáp ứng yêu cầu của đối phương.

Nàng âm thầm để cho Lệ Chi nhìn chằm chằm Tú Nương, lại phái Long Nhị âm thầm theo dõi, không ngờ nữ nhân này không kiềm chế được ra tay.

Vân Nhiễm vung tay lên dẫn theo đám người Dữu Tử, Long Nhị về viện Như Hương.

Tú Nương bị Long Nhị bắt nhốt vào phòng chứa củi viện Như Hương. Lúc này nghe thấy động tĩnh trước cửa, nàng ta nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên, thấy sắc mặt Vân Nhiễm âm trầm nhìn mình.

Tú Nương cúi đầu không dám nhìn Vân Nhiễm.

Sơn Trà mang ghế tới cho quận chúa ngồi. Vân Nhiễm ngồi xuống nhìn Tú Nương.

"Xem ra tất cả đều do vợ chồng các ngươi sắp xếp, thuận lợi để cho chúng ta tìm ra, mang ngươi về phủ Vân vương, nói đi, rốt cuộc ngươi tới phủ Vân vương tìm thứ gì?"

Con ngươi đen nhánh của Vân Nhiễm nặng nề hàn khí.

Tú Nương cúi đầu không nói lời nào, Vân Nhiễm cười lạnh: "Xem ra ngươi không muốn nói, ngươi sợ hãi kẻ đứng sau đối phó với con ngươi. Nhưng ngươi có tin không, nếu ta tìm ra kẻ đó, người đầu tin ta xử lý chính là con ngươi, có tin ta băm hắn ra làm trăm mảnh.

Vân Nhiễm dứt lời, Tú Nương nổi da gà, sợ hãi ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm. Nàng ta có thể thấy sự nghiêm túc trong mắt nàng, càng thêm khủng hoảng theo phản xạ hét lên: "Không, không liên quan đến con ra, ngươi đừng giết hắn."

"Không giết hắn, vợ chồng các ngươi lại dám tính kế trên đầu bản quận chúa, ta không giết hắn thì giết ai? Nói đi, vợ chồng các ngươi ẩn ấp vào phủ Vân vương là vì tìm thứ gì?"

Vân Nhiễm lạnh lẽo quát hỏi, Tú Nương đau khổ lắc đầu: "Ta không biết, ta không biết."

Vân Nhiễm châm chọc lên tiếng: "Ngươi không nói đúng không, được bản quận chúa giết ngươi trước, sau đó giết chết Nghiễm Nguyên Tử, cuối cùng giết con các ngươi. Các ngươi sợ người đứng sau không sợ ta đúng không? Bản quận chúa sẽ cho các ngươi biết ta độc ác tuyệt đối không kém kẻ đứng sau?"

Vân Nhiễm chỉ cần nghĩ tới chuyện sư phụ đang nằm trong tay kẻ kia, liền căm tức vạn phần, đem lửa giận trút lên người Tú Nương. Nàng có lòng tốt cứu người, không ngờ cuối cùng lại phát hiện đây là một cái bẫy, sao nàng có thể không tức giận cơ chứ.

Vân Nhiễm đứng dậy, chuẩn bị rời đi, dặn dò Long Nhất: "Giết nữ nhân này đi, sau đó vào cung ám sát nam nhân của nàng."

Lời nói dứt khoát tàn nhẫn, khiến người ta vừa nhìn đã hiểu, nữ nhân này độc ác tàn nhẫn khác thường, tuyệt đối không nương tay.

Tú Nương la lên: "Không, quận chúa Trường Bình, cầu xin ngươi đừng giết bọn họ."

Tú Nương khóc rống lên, Vân Nhiễm dừng bước nhìn nàng ta: "Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng để mở miệng."

"Nói đi, rốt cuộc người kia sai các ngươi làm gì, khai ra người đứng đứng sau, ta sẽ bỏ qua cho ngươi cùng Nghiễm Nguyên Tử."

Hai mắt Tú Nương đẫm lệ mơ hồ lên tiếng: "Chúng ta không lừa các ngươi, chúng ta thật sự không biết người sau lưng là ai, võ công bọn họ rất lợi hại, mặc áo choàng, trước đó bọn họ bắt con ta uy hiếp ta cùng trượng phu. Sau đó lại thả ta ra, để ta trà trộn vào phủ Vân vương tìm đồ."

"Sao ngươi lại biết võ công?" Vân Nhiễm nheo mắt lại.

Theo lý mà nói, Tú Nương không nên biết võ công.

Tú Nương nói nhanh: "Là ta học trộm của bọn họ. Bọn họ có một tổ chức, ta bị bắt giam trong phòng nhỏ, ngoại trừ lúc ăn cơm mới được ra ngoài. Có một lần ta phát hiện trong phòng có một lỗ hổng, nhìn sang bên kia có người đang học võ, ta học theo họ, cho nên biết chút võ công."

Vân Nhiễm chau mày, hỏi tiếp: "Vậy bọn họ bảo ngươi tới phủ Vân vương tìm thứ gì?"

"Bọn họ không nói cho ta biết, chỉ nói ta tới phủ Vân vương tìm một phần bản vẽ giống như bản đồ, bọn họ đưa cho ta xem một bản mẫu bảo tìm thứ giống như vậy."

Tú Nương nói xong, lòng Vân Nhiễm trầm xuống, hiển nhiên mục đích người đứng sau sai Vân Nương đến phủ Vân vương là vì bản đồ bảo tàng. Hơn nữa có người bảo nàng ta tới đây, chứng minh phản đồ Lưu Hoa Đường là người đứng sau chuyện này, bây giờ chính mình đang rất nguy hiểm, bị người theo dõi.

Người kia nhất định nghĩ bản đồ ở trên người nàng, cho nên mới sai Tú Nương trà trộn vào trong phủ, nhưng thực tế bản đồ bảo tàng cũng không có trên người nàng.

Vân Nhiễm suy nghĩ, rốt cuộc là ai tiết lộ bí mật của mình. Chuyện nàng là quận chúa Trường Bình Đại Tuyên ngoại trừ sư phụ cùng sư huynh Tần Lưu Phong, còn có sư tử Tử Huyên biết. Nàng ta vô tình nghe thấy.

Không ngờ giờ khắc này nàng ta lại khai mình ra, ngoại trừ nàng, sư phụ cùng sư huynh sẽ không bán đứng mình. Bây giờ nàng đang bị kẻ đứng sau theo dõi.

Vân Nhiễm bình tĩnh thong thả đi lại trong phòng, Tú Nương khẩn trương hét lên: "Quận chúa Trường Bình, thật sự la không biết kẻ đứng sau là ai, bọn họ đều mặc áo choàng, khăn bịt mặt, làm việc rất thần bí, chưa bao giờ để lộ mặt. Nhưng ta biết bọn họ có một thủ lĩnh, rất cung kính đối với người này, hắn rất ít khi xuất hiện. Bình thường đều do một người tên là Mang Tước chỉ huy."

"Mang Tước."

Vân Nhiễm nhướng mày nghĩ, chưa từng nghe qua người như vậy.

Vân Nhiễm nhìn Tú Nương: "Ngươi vẫn bị bọn họ nhốt lại, chẳng lẽ không biết bọn họ ở chỗ nào sao?"

"Bẩm quận chúa, ta không biết bọn họ ở đâu."

Tú Nương lắc đầu, thấy sắc mặt Vân Nhiễm có chút ám lại, nàng ta cố gắng suy nghĩ, cuối cùng nói nhanh: "Nhưng ta có thể khẳng định, nơi đó là đồi núi, động đó chắc hẳn ở trong một ngọn núi lớn, hàng năm không thấy mặt trời. Ta đoán chắc là sơn động trong lòng đất."

Vân Nhiễm nắm chặt tay lại, tin tức này lại có ích, sơn động trong lòng đất

Tú Nương nhìn Vân Nhiễm xoay người đi ra ngoài, nhanh chóng hét lớn: "Quận chúa, người cứ giết ta đi, đừng động tới phu quân cùng con ta."

Vân Nhiễm không để ý tới nàng, lập tức đi ra ngoài, dặn dò Lệ Chi: "Trước nhốt nàng ta lại."

"Ân, quận chúa."

Vân Nhiễm trở về phòng, đứng ngồi không yên, tuy rằng không biết người sau lưng là ai, nhưng có thêm một ít thông tin. Sư phụ thật sự bị bọn họ bắt đi, người cầm đầu tên là Mang Tước. Mặt khác bọn họ là một tổ chức cao thủ, số lượng không nhỏ. Một tổ chức lớn như vậy cần không ít tiền tài để nuôi dương, cho nên thủ lĩnh tuyệt đối không phải người bình thường. Vân Nhiễm ở trong phòng suy nghĩ, làm thế nào để tìm ra người đứng sau.

Đột nhiên mắt nàng sáng rực lên, bây giờ có thể dựa vào Nghiễm Nguyên Tử báo cho người đứng sau, Tú Nương đã thất thủ.

Nếu người sau lương biết tin này, nhất định sẽ nghĩ ra ý tưởng khác, lấy bất biến ứng vạn biến, chỉ cần kẻ kia ra tay, nàng sẽ ngồi chờ bọn họ.

Vân Nhiễm vừa nghĩ tới đây, ra lệnh cho Long Nhị: "Đi tìm Yến quận vương, nói ta có chuyện cần thương lượng."

Trong cung.

Ngự thư phòng, sắc mặt Sở Dật Kỳ hung ác nham hiểm nhìn đại tương quân Mai Sơn phủ Tĩnh Xuyên hầu, Mai Sơn nhìn sắc mặt hoàng thượng âm trầm, trong lòng có chút bất an. Hoàng thượng làm sao vậy, đang yên lành giận thành như vậy, mình là cậu của hắn, dù có tự tiện rời biên quan, hắn cũng không nên tức giận như vậy.

Mai Sơn có trăm suy nghĩ không thể giãi bày, nhanh chóng xin tội.

"Thần đáng chết, tự tiện rời khỏi biên quan, xin hoàng thượng giáng tội."

"Ngươi còn biết tội, thân là tướng thủ thành, nhưng lại rời thành, ngươi có biết nếu có kẻ thừa cơ tấn công, sẽ tổn thất bao nhiêu binh lính?"

Sở Dật Kỳ phát hỏ, Mai Sơn nhìn hoàng thượng, trong lòng âm thầm cảm thấy không tốt. Vì sao hắn có cảm giác, hoàng thượng nhằm vào Mai gia bọn họ. Trước đó Yến quận vương đế phủ Mai gia bắt người chắc hẳn là chủ ý của hoàng thượng. Mình là cậu hắn, nếu hắn không muốn động đến mình, chỉ cần phái thái giám đến truyền gọi vào cung răn dạy vài câu là được, cần gì phải gióng trống khua chiêng để cho Yến Kỳ bắt vào cung.

Mai Sơn cảm thấy việc này có chút không ổn.

Hắn càng cung kính cẩn thận đáp lời: "Thần đáng chết, nhận được thư nhà nói mẫu thân bệnh nặng, muốn gặp lão thần một lần, cho nên thần mới rời thành quay về Lương Thành."

"Nếu muốn trở về, vì sao không truyền tin xin chỉ, nếu trẫm biết chuyện này, nhất định sẽ phái người canh giữ biên quan. Ngươi trốn về như vậy, sẽ khiến cho người khác thừa cơ, triều thần biết được, sẽ nói ngươi thế nào, nói trẫm thế nào."

Sở Dật Kỳ dứt lời, Mai Sơn có thể khẳng định, hoàng thượng thật sự tính thu thập Mai gia.

Vì sao, Mai Sơn không nghĩ rã, ngày đó sở dĩ hoàng thượng có thể đăng cơ đều nhờ công lao của Mai gia bọn họ, không có lý nào giờ lại muốn giết người Mai gia.

"Thần đáng chết, xin hoàng thượng giáng tội," Mai Sơn chỉ có thể xin tội. Hoàng thượng bỗng nhiên nhằm vào Mai gia khiến hắn trở tay không kịp. Hắn hoàn toàn không nghĩ đến chuyện hoàng thượng sẽ trách phạt mình. Thật sự không nghĩ ra.

Yến Kỳ đứng trong ngự thư phòng, lạnh nhạt thờ ơ nhìn hoàng đế cùng Mai đại tướng quân trình diễn tiết mục chó cắn chó, hắn thích, để cho bọn họ đấu đi."

Sở Dật Kỳ đang muốn nói chuyện, bên ngoài ngự thư phòng đột nhiên có thái giám chạy vào, bẩm báo: "Hoàng thượng, không xong, thành Liên Dương cấp tốc đưa tin từ trăm dặm, nói có địch tấn công biên quan, không có chủ soái chủ trì đại cuộc, loạn thành một đoàn. Có vài phó tướng đứng ra lãnh đạo, đánh một trận, cuối cùng tất cả đều bị thương, binh lính thủ thành vì không có người duy trì trật tự, nên bị thương không ít."

Thái giám nhanh chóng đưa lên một phong thư, sắc mặt hoàng đế đen kịt, phủ mưa rền gió dữ, nhanh chóng xem thư.

Mai Sơn ngay cả chết cũng nghĩ, sao có thể trùng hợp như vậy. Hắn vừa rời khỏi thành đã xảy ra chuyện. Việc này thật sự quá kì lạ, hắn trấn thủ thành Liên Dương, bao nhiêu năm chưa từng xảy ra tình trạng như vậy. Trước kia không phải hắn chưa từng lén lút rời khỏi thành về kinh, sao lần này lại xảy ra chuyện.

Mai Sơn nhanh chóng lên tiếng: "Hoàng thượng, vi thần lập tức trở về biên quan chủ trì đại cục."

Sở Dật Kỳ cười lạnh, nhìn Mai Sơn: "Mai đại tướng quân, ngươi nghĩ cũng thật đơn giản, hiện tại ngươi rời quan, xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi cho rằng có thể thoải mái trở lại biên quan sao?"

"Ngươi đâu."

Sở Dật Kỳ nhìn ra ngoài quát lạnh.

Thị vệ vội vàng chạy vào, Sở Dật Kỳ ra lệnh: "Kéo Mai đại tướng quân xuống chém."

Thị vệ đồng loạt xông lên, kéo Mai Sơn ra ngoài, hắn kinh ngạc, hoàn toàn ngây người, quên cả phản kháng. Hoàng thượng lại muốn chém hắn, hoàng thượng muốn chém hắn, vì sao đây.

Yến Kỳ híp mắt lại, không ngờ hoàng thượng lại tàn nhẫn như vậy, đây là có chuyện gì?

Vẻ mặt Yến Kỳ khó hiểu, đồng thời nghĩ tới chuyện lão thái thái bị bệnh, sau đó Mai đại tướng quân về kinh, tiếp đến là gặp chuyện không may. Chẳng lẽ chuyện này đều do hoàng thượng ra tay, nếu sự thật như vậy, hoàng đế chắc hẳn rất hận Mai gia. Hắn không nghĩ ra vì sao hoàng thượng lại hận người Mai gia.

Sở Dật Kỳ đã muốn ra lệnh: "Truyền ý chỉ của trẫm, phó tướng Trầm Thụy thành đại tướng quân thủ thành Liên Dương, chủ trì đại cuộc."

Hoàng đế vừa ra lệnh, thái giám còn chưa lui ra ngoài, từ ngoài đã truyền tới một tiếng hét lớn: "Hoàng thượng."

Lúc này thái hậu lại chạy tới đây, ánh mắt Yến Kỳ thâm thúy, khóe môi cười nhợt nhạt, có náo nhiệt để xem, hắn thấy chắc là thái hậu chọc hoàng thượng. Nếu không sao hoàng đế lại ra tay đối phó với người phủ Tĩnh Xuyên hầu.

Thái hậu đi vào, sắc mặt hoàng đế u ám, nhưng vẫn chậm rãi đứng dậy cung kính hành lễ: "Nhi thần gặp qua mẫu hậu."

"Trong mắt ngươi vẫn còn có mẫu hậu như ta sao?"

Thái hậu phát hỏa, trợn mắt nhìn hoàng đế, trầm giọng ra lệnh: "Lập tức thả cậu ngươi về thành Liên Dương."

Nếu Mai Sơn bị cách chức, hai mươi vạn binh quyền Mai gia có khả năng rơi vào tay người khác. Thái hậu tuyệt đối không để xảy ra chuyện như vậy.

Hoàng đế trầm ổn lên tiếng: "Mẫu hậu, cậu tự ý rời khỏi vị trí, khiến thành Liên Dương loạn thành một đoàn, còn tổn thất nhiều binh lính. Nếu bây giờ để cho cậu về thành Liên Dương, các đại thần sẽ nói như nào, dân chúng sẽ Đại Tuyên sẽ bàn tán như thế nào."

Thái hậu đen mặt: "Ai gia lặp lại lần nữa, lập tức thả cậu ngươi về thành Liên Dương chủ trì đại cục."

Hoàng đế còn muốn nói gì đó, thái hậu đã vung tay lên, ra lệnh cho người trong ngự thư phòng: "Lập tức lui xuống."

Yến Kỳ ung dung cáo lui với hoàng thượng, lui ra ngoài. Nhưng cũng có chút đồng cảm với hoàng đế, thái hậu quá mạnh mẽ, còn không hiểu đạo lí, đây không phải là chuyện tốt. Thái hậu đã quên, bà tuy là thái hậu, nhưng Mai đại tướng quân thật sự phạm sai lầm, khiến biên quan xảy ra chuyện. Nếu hoàng đế thả Mai Sơn về Liên Dương, triều thần nhất định sẽ khởi tấu, Mai gia sẽ trở thành đối tượng bị mọi người công kích.

Ánh mắt thái hậu âm trầm, nhìn chằm chằm hoàng thượng, chậm rãi nở nụ cười, gằn từng chữ: "Hoàng thượng, ngươi thả hay không, có tin ai gia lập tức công bố chuyện của ngươi, khiến ngươi ngay cả hoàng đế cũng không làm được."

Sở Dật Kỳ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net