Chương 42: Yến Kỳ Ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh sơn điệp thúy, lục mộc thành ấm.

Ngọn đèn tinh xảo bao trùm sân viện như một làn khói mờ ảo, lúc này một đôi nam nữ đang đứng nhìn nhau, thời gian như ngừng trôi, Yến Kỳ hít thật sâu, kiềm chế nhịp tim đập mãnh liệt. Tuy rằng biết nàng vẫn bình an, nhưng hắn vẫn lo lắng sợ hãi, tới tận thời khắc nhìn thấy nàng, hắn mới dám thả lỏng.

Yến Kỳ xoay người nhanh như gió, kéo chặt nữ tử vào lòng mình, âm thầm tuyên thệ, kể từ giờ không bao giờ xa nàng nửa bước, bất kể đi tới đâu, hắn đều dẫn nàng theo, bất kể là giang sơn vạn dặm, hay lê dân bách tính, hắn chưa từng muốn nhiều như vậy. Hắn tình nguyện đổi tất cả chỉ để đời này có nàng bên cạnh.

Vân Nhiễm nằm trong lòng hắn, cảm nhận hơi thở của hắn như đám mình trong biển cả, tâm hồn nàng tìm được bến đỗ bình yên, cả người trầm tĩnh lại, nàn biết ở bên cạnh hắn, hắn sẽ bảo vệ nàng, bảo vệ đứa nhỏ.

"Yến Kỳ!"

Vân Nhiễm khẽ gọi, Yến Kỳ nhanh chóng cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên mắt môi, chỉ phảng phất như lông chim, nhưng lại khiến người khác cảm nhận được hắn trân trọng tới nhường nào. Hắn cầm chặt tay Vân Nhiễm trịnh trọng nói: "Nhiễm Nhi, sau này chúng ta không bao giờ tách ra nữa, không bao giờ xa nhau, trước đó trong kinh truyền ra tin nàng mắc đậu mùa, dọa chết ta, cảm ơn nàng đã bình an vô sự."

Cảm ơn ông trời đã để nàng còn sống, Yến Kỳ lại mạnh mẽ ôm lấy Vân Nhiễm hận không thể khảm nàng vào xương tủy mình mới đành lòng.

Vân Nhiễm ngọt ngào, tất cả những ủy khuất đều tan thành mây khói, mặt mày nàng ôn nhu như nước, ngẩng đầu nhìn đối phương. Yến Kỳ gầy đi rất nhiều, tuy rằng nàng không tận mắt chứng kiến, nhưng lại hiểu rất rõ, Yến Kỳ biết tin nàng mắc bệnh đã tạ thế nhất định sẽ điên cuồng."

"Chúng ta sẽ sống tốt," Vân Nhiễm thì thầm

Hai người ôm chặt lấy nhau, hoàn toàn bỏ quên người khác, trong màn đêm một bóng người tuấn lãng nhanh chóng xông tới, tách bọn họ ra, Tiêu Hoài Cận ra vẻ trừng mắt tức giận với Vân Nhiễm: "Tiểu Nhiễm Nhi, sao nàng có thể dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy, tên khốn này không bảo vệ được nàng, sau này nàng vẫn nên ở cạnh ta, để ta bảo vệ mẹ con nàng."

Tiêu Hoài Cận giang tay ra muốn ôm Vân Nhiễm thật chặt, có trời mới biết lúc nhìn Yến Kỳ ôm Vân Nhiễm hắn hâm mộ tới mức nào, ghen tị tới đâu, hắn cũng muốn ôm nàng một cái, trước kia ở Lãm Y Cốc hắn vẫn luôn thích cuốn lấy nàng.

Nhưng vòng tay của Tiêu Hoài Cận lại rơi vào khoảng không, bởi vì Yến Kỳ đã nhanh tay kéo Vân Nhiễm về phía mình, Tiêu Hoài Cận nhéo mắt: "Ngươi làm gì?"

"Nàng là nữ nhân của ta, muốn ôm thì đi tìm nữ nhân của mình mà ôm."

"Ta muốn ôm nàng, dựa vào đâu chỉ mình ngươi được phép ôm." Tiêu Hoài Cận đen mặt, không cam lòng chỉ vào Yến Kỳ nói, sau đó không chờ Yến Kỳ lên tiếng, hắn đã muốn đào góc tường: "Tiểu Nhiễm Nhi, nếu ở bên cạnh hắn nàng cảm thấy không an toàn, nàng có thể tới với ta, ta sẽ bảo vệ nàng."

Hắn mở rộng vòng tay, trường bào bay trong gió, khuôn mặt rất nghiêm túc, dù giọng điệu vui đùa, nhưng lại khiến người khác cảm nhận được hắn đang nghiêm túc. Nếu như có một ngày Yến Kỳ đối xử không tốt với Vân Nhiễm, hắn không ngại bảo vệ nàng, đây là hắn đang cảnh báo Yến Kỳ.

Vân Nhiễm cười rộ lên, đánh giá Tiêu Hoài Cận, tràn đầy tán thưởng: "Tiểu Cảnh, ngươi ngày càng có tư thế của thái tử, không tệ, có điều ngay cả sư phụ cũng không gọi, có phải muốn ta trục xuất ra khỏi sư môn."

Tiêu Hoài Cận khẽ cười, nhanh chóng nhìn xung quanh trầm giọng: "Chúng ta đi nhanh đi, Măc Đàn viện không thiếu thuộc hạ, nếu bị phát hiện sẽ có phiền phức."

"Được."

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm không phản đối, hắn ôm nàng dùng khinh công rời khỏi biệt viện. Tiêu Hoài Cận theo sát phía sau.

,,,,,

Xuân Nhạn lâu là thanh lâu nổi danh nhất Tây Tuyết, cô nương ở đây dù chỉ là nha hoàn vẩy nước đều mi thanh mục tú, chứ đừng nói tới tới tứ đại mỹ nữ. Cho nên Xuân Nhạn lâu rất có tiếng ở kinh thành, mỗi đêm tới khách khứa chật kín, không những thế còn phải đặt lịch trước.

Lúc này trong một căn phòng tao nhã xa hoa, vài năm nhân đang ngồi uống rượu trò chuyện, ai cũng có mỹ nữ ngồi bên cạnh, có người ngồi trên đùi, có người nằm trong lòng, vài người đang nói về chuyện xảy ra trước cửa phủ thái tử.

"Không ngờ thái tử điện hạ ra tay ngoan như vậy, không tiếc tự đâm mình một đao, vì chứng minh vô can tới vụ cướp lương thảo."

"Vốn đang nghĩ gây ra sóng gió lớn, khong ngờ hắn vừa ra tay đã đập tan đám dân chúng đó, chuyện này chứng minh thái tử rất có mưu kế."

"Đúng vậy, hóa ra chúng ta chỉ coi hắn là một thiếu niên chưa hiểu chuyện, ai ngờ hắn cũng rất ngoan độc, không những tàn nhẫn với người khác, mà còn tàn nhẫn với chính mình, người như vậy mới đáng sợ."

Vài người đang ngồi, nam nhân tuấn mỹ tà mị ngồi giữa khẽ cười: "Như vậy không phải rất thú vị sao? Nếu hắn không có thực lực, sẽ khiến người ta cảm thấy vô vị."

Tiêu Bắc Dã khẽ nâng chén rượu lên nhấp một ngụm, chén ngọc lưu ly làm nổi bật lên sắc môi đỏ mọng dụ hoặc, vài phụ nhân nhìn mà nuốt nước bọt, nếu được nam nhân như vậy nhìn trúng, các nàng chết cũng cam lòng, đáng tiếc thế tử chưa bao giờ để ý tới bọn họ.

Có người đau lòng cúi đầu, che dấu sự thất thố.

Ngồi ở đây đều là tâm phúc của Tiêu Bắc Dã, trong đó có hai người đại tướng nguyên là thuộc hạ của phụ thân hắn, một là Đàm tướng quân, hai là Lâm tướng quân, Tiêu Bắc Dã vì mượn sức bọn họ, không tiếc thân cưới hai nữ nhi của bọn họ về làm phu nhân.

Đàm tướng quân cùng Lâm tướng quân nhìn Tiêu Bắc Dã, trầm ổn lên tiếng: "Thế tử gia, tiếp theo chúng ta phải làm gì? Vốn nghĩ có thể nhờ chuyện này khiến thái tử bị thương nặng, không ngờ hắn có thể hóa giải."

Tiêu Bắc Dã cười nhạo: "Các ngươi có vẻ rất xem trọng hắn, trước giờ hắn chỉ là một kẻ ngốc, dù đã khỏe lại, năng lực có thể tới đâu, chẳng qua có chút tàn nhẫn thôi, yên tâm đi, bản thế tử sẽ nghĩ cách thu thập hắn."

Một gã khác lên tiếng: "Thế tử gia, còn hoàng thượng...?"

Người này còn chưa lên tiếng, Tiêu Bắc Dã đã phất tay cho tất cả nữ nhân lui xuống, tuy rằng Xuân Nhạn lâu là địa bàn của hắn, những nữ nhân này cũng là thuộc luyện do hắn huấn luyện, nhưng vẫn có một số chuyện không thể để cho các nàng biết.

Đợi vài nữ tử đi rồi, Tiêu Bắc Dã nhìn nam tử kia: "Nói đi, thế nào?"

"Trước đó thần cùng ngự y viện đã chẩn đoán cho hoàng thượng, chỉ sợ rất nhanh sẽ không qua khỏi, thế tử cần phải nắm chắc thời cơ, nếu để thái tử đăng cơ, thế tử gia muốn lấy được lại có ý nghĩa hoàn toàn khác."

Người này vừa nói xong, những người khác đều gật đầu, tốt nhất là lúc hoàng đế qua đời, thế tử đoạt ngôi vị như vậy mới có nghĩa, nếu đế cho thái tử đăng cơ, bọn họ lại thành cướp ngôi, chỉ sợ dân chúng Tây Tuyết sẽ mắng thái tử là hôn quân.

Vẻ mặt Tiêu Bắc Dã trầm tư, ánh mắt sâu như biển, bắt đầu nổi sóng ngầm: "Chuyện này, bản thế tử sẽ sắp xếp cẩn thận."

Mọi người đang muốn nói chuyện, đột nhiên bên ngoài có người tiến vào: "Thế tử gia."

Tiêu Bắc Dã nhướng mày: "Xảy ra chuyện gì?"

"Bẩm thế tử, vừa rồi Lâm phu nhân cùng Đàm phu nhân tới Mặc Đàn viện, muốn gặp Vân phu nhân, thuộc hạ đã mời bọn họ trở về, nhưng Vân phu nhất biến mất."

"Biến mất?"

Tiêu Bắc Dã đen mặt, đứng bật dậy đi ra ngoài, trực tiếp bỏ lại đám người phía sau, túm cổ vạt áo thị vệ: "Ngươi nói, nàng biến mất, cả đám các ngươi là lũ bất tài sao?"

"Bẩm thế tử gia tất cả thuộc vệ phụ trách bảo vệ Vân phu nhân đều bị đánh ngất, lúc chúng thuộc hạ phát hiện ra thì người đã biến mất."

Tiêu Bắc Dã hung hăng hất tay thuộc hạ ra, đi đi lại lại cực kỳ lo lắng: "Ai đã dẫn nàng đi."

Nói xong, hắn lập tức xoay người đi ra ngoài, bỏ lại đám người trong phòng, dẫn thuộc hạ quay về Mặc Đàn viện.

Các triều thần trong Xuân Nhạn lâu đưa mắt nhìn nhau, suy đoán: "Không phải bên cạnh thế tử chỉ có Đàm phu nhân cùng Lâm phu nhân sao, từ lúc nào lại mọc ra một Vân phu nhân."

"Hơn nữa, thế tử thực sự rất lo lắng cho nàng, chẳng lẽ đó là nữ nhâ thế tử thích."

Vì nữ nhân kia, không tiếc bỏ rơi bọn họ, không phải là người yêu thì là ai.

Sắc mặt Đàm tướng quân, Lâm tướng quân hơi tối lại, tâm trạng có chút không vui. Sở dĩ bọn họ đi theo thế tử là vì xem trọng tiền đồ của hắn, tương lai có thể trở thành hoàng đế, bọn họ dính lên người hắn, sau này nếu hắn đăng cơ, hai nhà cũng thành quyền thế. Thế tử vì muốn mượn sức bọn họ, đồng ý cưới nữ nhi hai nhà, tuy chỉ là phu nhân, nhưng bọn họ vẫn nghĩ vị trí thế tử phi nhất định từ một trong hai mà ra, ai sinh ra con nối dòng trước sẽ là thế tử phi, tương lai chính là hoàng hậu, nhưng bây giờ tự dưng mọc ra một nữ nhân thế tử thích, bọn họ không biết sẽ thế nào.

Đàm tướng quân cùng Lâm tướng quân uống rượu giải sầu, căn phòng thiếu đi Tiêu Bắc Dã, hứng thú cũng tiêu tan, đám người ngồi uống rượu một lát rồi tự giải tán về phủ.

....

Trong phủ thái tử Đông cung một mảnh an nhàn, yên tính, đa số thuộc hạ đều ẩn nấp trong tối để bảo vệ chủ tử, nhưng ai cũng thông minh cách xa nơi ở của hoàng hậu cùng hoàng thượng một chút. Hai người bọn họ gặp mặt nhất định có rất nhiều lời muốn nói, bọn họ không cần làm bóng đèn chọc hoàng thượng mất hứng, sẽ tức giận trừng phạt bọn họ.

Trong phòng cổ kính tinh xảo, vang lên thanh âm nhỏ nhẹ.

'Yến Kỳ, chàng gầy!"

Vân Nhiễm đau lòng vuốt ve khuôn mặt Yến Kỳ, dù gầy cũng không khó coi, ngũ quan càng thêm sắc bén, thâm thúy, nhưng nàng không muốn hắn gầy như vậy, xem ra lúc mình khổ sở, hắn cũng không tốt.

Giờ khắc này Yến Kỳ tràn đầy vui sướng, cầm tay Vân Nhiễm cúi đầu đặt một nụ hôn dịu dàng, Nhiễm Nhi không sao, thật sự quá tốt rồi.

Yến Kỳ ôm Vân Nhiễm vào lòng: "Nhiễm Nhi, chúng ta hứa hẹn đi, sau này bất kể thế nào cũng không xa nhau, không bao giờ tách ra nữa được không?"

Trước đó nghe tin nàng mắc bệnh đậu mùa đã tạ thế, hắn cảm thấy mất hết ba hồn bảy vía, như một xác chết di động, hắn không dám nghĩ nếu nàng thật sự xảy ra chuyện, hắn phải đối diện như thế nào, hắn không dám tin.

"Chúng ta ở cùng một chỗ, vĩnh vĩnh không rời xa."

"Nhưng mà? Vân Nhiễm muốn nói, hai người bọn họ cần có một người ở lại lo liệu triều chính Đại Tuyên, Yến Kỳ cúi đầu hôn nàng, khiến im lặng, hắn thở dài: "Đừng quan tâm tới vạn dặm giang sơn, lê dân bách tính, ta chỉ có một mong ước nàng cùng con được bình an, chỉ cần mẹ con nàng tốt, ta mới tốt, tất cả những thứ khác đều không quan trọng, Nhiễm Nhi!"

Vân Nhiễm cảm nhận được sự thâm tình của hắn, tưởng tượng tới nỗi bất an sợ hãi của hắn, cuối cùng đồng ý.

"Được, ta đồng ý với chàng, sau này chúng ta không bao giờ tách ra, vĩnh viễn cùng một chỗ."

Yến Kỳ cao hứng, ôm Vân Nhiễm, hai người lẳng lặng dựa vào nhau, bọn họ cảm thấy cứ vậy thật thốt, giống như thời gian tươi đẹp trước kia.

Yến Kỳ ôm Vân Nhiễm hỏi chuyện xảy ra trong cung.

"Nhiễm Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lão yêu bà kia đã làm gì nàng?"

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Vân Nhiễm lại khó coi, nàng nhớ màn chém giết kia, nếu không phải Tần Dục Thành cố ý đâm nàng, chỉ sợ nàng đã quy thiên. Nàng không muốn để Yến Kỳ biết, khiến hắn phải đau lòng.

"Cũng là do ta sơ ý, trước đó bà ta bị bệnh, tối hôm đó có người tới báo, nói thái hoàng thái hậu bệnh nặng chỉ sợ không qua khỏi, chàng không có trong cung, dĩ nhiên ta phải chủ trì đại cụ, nên dẫn nha hoàn tới, không ngờ chờ mình là một màn giết hại."

Hai chữ giết hại vừa bật ra, sắc mặt Yến Kỳ khó coi, bàn tay nắm chặt lại, phẫn độ đập vào thành giường, thị huyết quát lạnh: "Lần này về kinh, nhất định không tha cho lão yêu bà, cả chuyện của mẫu thân cũng tính luôn một thể."

Bà ta đã động tới mẫu thân, khiến người sớm hương tiêu ngọc vãn, lại khiến phụ hoàng buồn mất sớm, vậy mà còn chưa tỉnh ngộ, vươn móng vuốt nhằm vào người thân của hắn, nhất là Nhiễm Nhi còn đang mang thai, bà ta cũng nỡ xuống tay được.

"Lần này, Tần gia đừng ai mong được sống."

Yến Kỳ như thoát ra từ địa ngục âm trầm lên tiếng.

Vân Nhiễm chỉ cần nghĩ tới lão yêu bà kia muốn giết mình, ngực đã bốc hỏa, nàng tức giận không phải vì mình mà vì đứa nhỏ, nàng còn đang mang thai, một xác hai mạng, sao lão yêu bà có thể tàn nhẫn như vậy.

"Khi nào chúng ta về Đại Tuyên?"

Vân Nhiễm hỏi, ánh mắt Yến Kỳ nheo lại, chậm rãi nói: "Chờ thêm vài ngày nữa, Tiêu Bắc Dã dám đánh chủ ý lên người nàng, rõ ràng là tìm chết, lần này ta sẽ không tha cho hắn, nếu không sau này có khi hắn lại muốn tính kế chúng ta. Kẻ này không thể giữ, chính là tai họa ngầm."

Vân Nhiễm không phản đối, Tiểu Cảnh là thái tử Tây Tuyết, Tiêu Bắc Dã là đối thủ lớn nhất của hắn, nếu có thể giúp hắn một chút, nàng cũng mừng.

"Được! Vậy chúng ta ở lại thêm vài ngày."

Vân Nhiễm gật đầu, ánh mắt Yến Kỳ dừng trên bụng Vân Nhiễm, đã hơn năm tháng bụng đã hiện rõ, nhớ tới cảnh nàng mang thai bôn ba khắp lơi, Yến Kỳ lại khó chịu, cúi đầu dán thì thầm với đứa bé.

"Con! Ta là phụ hoàng, phụ hoàng khiến mẫu hậu phải khổ, sau này sẽ không thế nữa, con nhất định phải ngoan nha."

Vân Nhiễm cười rộ lên, kéo tay Yến Kỳ, Yến Kỳ ngẩng đầu hôn nàng, mái nóng như lửa, càng ngày càng đậm như lửa cháy lan trên đồng cỏ.

Trong phòng nóng lên, tiếng ngâm nga triền miên liên tục, mãi tới tận nửa đêm.

Nửa đêm, phủ thái tử náo loạn, thị vệ hô có thích khách, nhất thời cả phủ bị kinh động, nhưng không bắt được người, tới lúc trời gần sáng, tin tức này truyền ra ngoài.

Đêm qua phủ thái tử có thích khách đột nhập, thái tử bị thương nặng.

Tây Tuyết lại nổi lên đủ lời bàn tán, trước đó Tiêu Hoài Cận tự đâm một đao, khiến nhiều dân chúng tin tưởng hắn không liên quan tới chuyện cướp lương thảo. Thậm chí có người còn hoài nghi có khi kẻ cướp là thế tử gia, trước nay hai cha con họ bất hòa, nghe nói vương gia có sáu mươi vạn đại quân, sau này lại chia đôi một phần nhập vào thế tử.

Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, trong phủ một mảnh hài hòa ấm áp, Tiêu Hoài Cận, Yến Kỳ, cùng Vân Nhiễm đang ngồi bên bàn ăn. Hai nam nhân ngồi hai bên, Yến Kỳ chăm sóc Vân Nhiễm rất cẩn thận, Tiêu Hoài Cận nhìn mà ghen tị, thỉnh thoảng tranh gắp đồ ăn cho Vân Nhiễm, nàng liếc hắn một cái: "Ngươi tự ăn nhiều một chút, vết thương còn chưa lành đâu."

Không ngờ tiểu tử này đủ tàn nhẫn, vì khiến dân chúng tin tưởng, không tiếc đâm mình. Hơn nữa hắn ngày càng trưởng thành, qua thời gian sẽ trở thành một yêu nghiệt gây loạn lòng nú nhân. Vân Nhiễm cười cười, Tiêu Hoài Cận trợn mắt nhướng mày, nhìn nàng tâm trạng thật tốt, ghé sát mặt lại.

"Tiểu Nhiễm Nhi, nàng nói xem có phải gần đây là ngày càng đẹp hơn?"

Sư phụ chính là một kẻ háo sắc, hắn biết điểm này.

Vân Nhiễm đang muốn nói chuyện, Yến Kỳ đã vươn tay bá đạo xoay nàng lại nhìn mình hắn.

"Tiểu tử thối có gì đáng xem đâu, muốn nhìn thì nhìn ta này, thành thục có mị lực, tao nhã không ai sánh bằng."

Tiêu Hoài Cận lạnh lùng lườm Yến Kỳ, Yến Kỳ không để ý tới hắn, tiểu tử thối, rảnh rỗi đừng nhớ thương nữ nhân của mình, bảo bối của mình.

Vân Nhiễm buồn cười, kiêu ngạo nói: "Đúng vậy, vẫn là Kỳ nhà ta dễ nhìn, muốn diện mạo có diện mạo, muốn dáng người có dáng cười, một nam tử thập toàn thập mỹ."

Yến Kỳ sung sướng, mặt mày như họa, thần thái càng thêm sinh động.

Tiêu Hoài Cận ở kéo tay Vân Nhiễm: "Tiểu Nhiễm Nhi, ta cũng thuộc loại muốn diện mạo có diện mạo, muốn dáng người có dáng người, có cần kiểm tra không."

Hắn ta làm động tác như muốn cởi áo, Yến Kỳ lườm, hắn ta dám cởi, hắn lập tức đánh, đánh tới mức cha mẹ hắn không nhận ra, có thể phát điên, nhưng đừng điên trước mặt nữ nhân của hắn.

Vân Nhiễm nhìn hai bọn họ bắt đầu nổi sóng ngầm, đối chọi gay gắt, liền nói lảng sang chuyện khác: "Tiểu Cảnh, nghe nói nửa đêm có thích khách, là thật sao?"

Tiêu Hoài Cận khẽ cười gật đầu: "Quả thật có người, nhưng không phải thích khách, chỉ là tới do thám, ta đoán là người của Tiêu Bắc Dã, hắn nghi ngờ ta dẫn nàng đi, nên phái người tới tìm, ta đã sớm đề phòng, nên sắp xếp rất nhiều thuộc hạ, bọn họ vừa tới đã bị phát hiện."

Vân Nhiễm thâm thúy nhìn Tiêu Hoài Cận: "Tiểu Cảnh, ngươi thật sự trưởng thành, xem ra không cần ta quan tâm nữa."

Tiêu Hoài Cận rầu rĩ: "Tiểu Nhiễm Nhi, thật ra ta muốn nàng quan tâm ta, ta?"

Yến Kỳ hừ lạnh, lườm Tiêu Hoài Cận: "Nghĩ ngươi cũng đừng mơ, sau này Nhiễm Nhi chỉ quan tâm ta, quan tâm đứa nhỏ trong bụng, ngươi tự lo cho mình đi."

"Yến Kỳ, ngươi?"

Tiêu Hoài Cận tức giận chỉ vào Yến Kỳ, hắn lạnh lùng nhìn lại: "Sao? Ngươi muốn đánh nhau với trẫm, ngươi tưởng mình thắng được sao?"

Yến Kỳ khiến Tiêu Hoài Cận giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không có cách nào, đúng vậy, hắn đánh không lại Yến Kỳ. Nhưng sư phụ của hắn, Tiểu Nhiễm Nhi của hắn sẽ không bao giờ thuộc về hắn, hắn thật đau buồn.

Vì thế gian này vốn không có gì thuộc về hắn, Tiêu Hoài Cận thương cảm.

Vân Nhiễm thấy hai người sắp động thủ, nhanh chóng nói" "Được rồi, các người đừng náo loạn, trước mắt còn có chuyện quan trọng cần phải làm."

Cuối cùng hai nam nhân cũng chịu an phận, ngồi xuống nhìn nàng, Vân Nhiễm nhìn Tiêu Hoài Cận: "Tiểu Cảnh, bọn ta ở lại giúp ngươi."

"Được." Hắn cao hứng vì có thể ở gần sư phụ thêm một lúc, nếu nàng đi rồi, sau này sẽ khó gặp lại, hắn sẽ nhớ nàng

Yến Kỳ lại nghiêm khắc thanh minh: "Giúp có thể, nhưng người nào đó đừng hơi tý động nữ nhân của ta, làm nũng đùa giỡn nữ nhân của người khác là chuyện đáng xấu hổ."

"Ta khinh" Tiêu Hoài Cận tối sầm mặt muốn phát tác, Vân Nhiễm nhanh chóng bảo hắn im miệng, lại liếc Yến Kỳ một cái, Yến hoàng đế mới an phận, Vân Nhiễm nhìn Tiêu Hoài Cận.

"Tiểu Cảnh, sở dĩ trước đó Tiêu Bắc Dã tung tin đồn là muốn hủy diệt ngươi, không có thái tử, phụ hoàng ngươi xảy ra chuyện, hắn có thể thuận lý thành chương đăng lên đế vị. Sau này ngươi sẽ rất nguy hiểm, trăm ngàn lần đừng để trúng kế, ta và Yến Kỳ sẽ âm thầm bảo vệ."

"Các người yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận."

Tiêu Hoài Cận vừa nói xong, bên ngoài có người đi vào, cung kính bẩm báo: "Thái tử điện hạ, Cung thân vương gia tới."

"Cung thân vương gia?" Ba người ngẩn ra, không phải Tiêu Chiến đã chết rồi sao? Nhưng rất nhanh lại hoàn hồn, Tiêu Chiến đã chết, Tiêu Bắc Dã kế thừa tước vị của phụ thân, tự nhiên thành Cung thân vương gia, Tiêu Hoài Cận nhìn bọn họ: "Trước đó, có người khởi tấu sắc phong Tiêu Bắc Dã làm tân Cung thân vương, bị phụ hoàng đè xuống, xem ra hôm nay lâm triều bọn họ lại khởi tấu, phụ hoàng vì áp lực đã sắc phong cho hắn."

"Umh! Mặc kệ hắn là Cung thân vương hay, thế tử kết cục đều giống nhau."

Yến Kỳ cười lạnh, Tiêu Bắc Dã, ngươi dám nhiều lần đánh chủ ý tới Nhiễm Nhi, lần này trẫm nhất định không tha cho ngươi.

Vân Nhiễm nhìn Tiêu Hoài Cận: "Tiểu Cảnh, mau đi xem một chút, tên đó tới làm gì."

"Được, ta đi đây." Tiêu Hoài Cận đứng dậy ra ngoài đón khách, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm tiếp tục ăn cơm, không có hắn, Yến Kỳ cảm thấy sảng khoái, xem ra hắn phải nhanh chóng thu thập Tiêu Bắc Dã đưa Vân Nhiễm về Đại Tuyên, đỡ để tên tiểu tử kia quấn lấy nàng.

Phòng khách phủ thái tử.

Tiêu Bắc Dã mặc trường bào màu tím dựa vào ghế, vẻ mặt lười biếng tà mị, giống như đây là nhà của mình, thỉnh thoảng lại đánh giá xung quanh, nơi đây không thiếu đồ tốt. Xem ra hoàng đế thật sự yêu thương đứa con này, cho hắn nhiều như vậy, nhưng thế thì đã sao, cuối cùng cũng thuộc về mình, Tiêu Bắc Dã nở nụ cười.

Ngoài cửa có một bóng người tuấn nhã đi tới, thản nhiên nhìn Tiêu Bắc Dã.

"Chúc mừng vương gia, cuối cùng cũng thoát khỏi vương thúc, trở thành tân Cung thân vương."

Tiêu Bắc Dã nhướng mày cười khẽ: "Đây vốn dĩ là vị trí của ta, không đúng sao? Đã là của mình, vĩnh viễn chạy không thoát."

"Không phải của mình cũng đừng nhớ thương vô ích,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net