Chương 12: Cô bị bỏ đói sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Centikam

------------------------------

"Còn có bãi cỏ phía đông, đốt cũng đốt rồi, không bằng thừa dịp có sẵn tro của cây cỏ bón đất, canh tác rồi trồng chút cải trắng?"

Cải... Cải trắng...

Thấy Hứa Dịch trợn mắt há mồm, Tư Dạ Hàn thì mang vẻ mặt khó lường, giọng Diệp Oản Oản hơi nhỏ đi, yếu ớt nói, "Thấy thế nào?"

Ngón tay thon dài của Tư Dạ Hàn gõ nhẹ lên tách sứ trắng, khẽ nhướng mi, "Ở nơi này của tôi, em thường bị bỏ đói sao?"

Diệp Oản Oản nhất thời nghẹn họng, "A... Không có..."

Cô từ nhỏ không lo thiếu cơm ăn áo mặc, chưa từng nhịn đói cũng chưa từng bị bỏ đói, ở chỗ Tư Dạ Hàn thì lại càng không có khả năng, ngày nào đầu bếp ở Cẩm Viên cũng vì muốn cô ăn nhiều thêm mấy miếng mà bày đủ trò, bởi vì nếu cô ăn ít hơn lượng thức ăn mà Tư Dạ Hàn quy định thì những đầu bếp đó sẽ bị đuổi việc.

Nhưng cô cũng không biết mình sao lại có thói quen tích trữ đồ ăn giống hệt chuột đồng như vậy, thức ăn bên người càng nhiều thì cô càng có cảm giác an toàn.

Chẳng qua kiếp trước bị Tư Dạ Hàn giam cầm, tinh thần uất ức uể oải, dần dần không còn ham muốn gì đối với thức ăn.

Thật vất vả sống lại một lần, ngoài làm đẹp ra, tất nhiên không thể thiếu ăn ngon được, nếu không thật uổng công sống lại lần này rồi.

Một hồi lâu sau, Tư Dạ Hàn nhìn về phía Hứa Dịch, "Làm theo."

Hứa Dịch mặt xám như tro: "Dạ..."

Anh ta thật quá ngây thơ, còn tưởng cô gái này đã đổi tính rồi.

Cô vậy mà lại muốn đem khu vườn tư gia đẳng cấp đổi thành vườn rau, thật điên rồ...

Diệp Oản Oản vừa nghe Tư Dạ Hàn đồng ý, tâm tình lập tức vui vẻ trở lại, hưng phấn nói, "Thật tốt quá, như vậy đợi đến mùa thu, liền có thể có thật nhiều đồ ăn ngon rồi!"

Đợi đến mùa thu...

Nghe được bốn chữ này, sắc mặt Tư Dạ Hàn khẽ thay đổi, đáy mắt xẹt qua một tia khác thường.

Trước đây trong lòng Diệp Oản Oản chỉ luôn muốn chạy trốn khỏi anh, làm sao có thể suy nghĩ đến tương lai?

Cả ngày hôm đó, Diệp Oản Oản và Hứa Dịch thảo luận với nhau xem chỗ nào thì trồng cái gì, toàn bộ quá trình chỉ huy người hầu làm việc.

Chờ đến chạng vạng tối, Cẩm Viên lúc trước bị Diệp Oản Oản phá hư đã trở nên rực rỡ hẳn lên.

Phía đông trồng cải trắng, phía tây trồng hoa hướng dương, bên tường là giàn nho mới cắm, hoa cỏ cây cối quý giá đều bị đổi thành rau cải cây ăn quả, đổi cả nước trong hồ, bầy cá trắm cỏ mập mạp cùng bầy tôm vui sướng bơi lội khắp nơi...

Trước đây, mỗi một cây hoa cỏ trong Cẩm Viên đều thuộc loại hiếm có khó tìm, người giúp việc bước đi lúc nào cũng phải chú ý, nếu không có khả năng một bước dẫm xuống liền giết chết cả triệu, cứ như bây giờ, mặc dù trở thành vườn rau, trái lại ngoài ý muốn không cần phải quá mức cẩn thận.

Không biết có phải vì hôm nay vận động quá nhiều hay không mà sức ăn của Diệp Oản Oản khôi phục như cũ, buổi tối lại ăn không ít.

Sau khi ăn uống no đủ, nghỉ ngơi dưỡng sức, cô bắt đầu suy nghĩ về vấn đề lúc sáng một lần nữa.

Không chỉ việc đi học, mà vấn đề cơ bản trước mắt là quan hệ cùng tình trạng giữa cô và Tư Dạ Hàn.

Nếu muốn thay đổi hoàn toàn, cô nhất định phải tìm một cơ hội để nói chuyện rõ ràng với anh ta.

Phòng Tư Dạ Hàn ở tầng cao nhất, là nơi mà kiếp trước cô sẽ không bao giờ chủ động đến đó.

"Cốc cốc cốc..."

Diệp Oản Oản có chút khẩn trương đứng ngoài cửa, hít sâu một hơi, sau đó giơ tay lên gõ cửa.

"Két" một tiếng, cửa phòng mở ra, đập vào mắt là một đôi con ngươi thâm thúy lạnh giá.

"Cái đó, tôi có việc muốn tìm anh nói chuyện một chút, bây giờ có tiện không?"

Người đàn ông dường như đã sớm biết cô sẽ đến, trên mặt không có chút ngoài ý muốn nào, im lặng xoay người trở vào phòng, coi như đã ngầm đồng ý.

Diệp Oản Oản vội vàng đuổi theo.

Đêm nay cho dù thế nào cũng phải giải quyết được người đàn ông này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net