[TG3] Lợi hại nha, ngôi sao xấu tính của tôi (17+18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*****

( 17 )

Hệ thống Dưỡng Thành Tổng Tài Bá Đạo cứ không ngừng thét lên với Thẩm Anh Bác: "Không được, cậu phải khiến cho cô ấy ta cậu! Người con gái này có mỹ vị chết người, cậu cần phải tóm lấy cô ta!"

Trong nháy mắt chạm được cô ta, nó liền phấn khởi hẳn.

Trên người cô ta có hơi thở thực nồng đậm, khiến nó phấn khởi.

Trước giờ chưa từng có!

Lúc trước Thẩm Anh Bác cũng có tiếp xúc với người con gái này, nó không hề cảm thấy kinh ngạc và vui vẻ như thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chia tay, phải có lí do...... Sao?

Phồn Tinh có chút mơ hồ.

Dù sao đại lão cũng chưa từng trải qua chuyện chia tay Tu La Tràng thế này, đã vậy Thẩm Anh Bác còn từng bước ép tới, hùng hổ dọa người: "Vì sao? Cô nói cho tôi biết, vì sao?"

Tu La tràng (修罗场): Thông tin tổng hợp từ nhiều nguồn, có thể tạm giải thích rằng Tu La tràng là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hẳn là từ chết tới bị thương. Nói về tình cảm thì chắc là kiểu cả đám người làm thành nguyên cái bùng binh dùng dằng với nhau, cũng như so kè sứt đầu mẻ trán về mọi phương diện.

"Bởi vì......" Phồn Tinh gãi gãi đầu, chỉ số thông minh của cô không cao, rất khó đối phó được với tình huống phát sinh.

Nhưng mà đầu óc của đại lão hoàn toàn bù trừ được cho khiếm khuyết của chỉ số thông minh nha.

Nhìn trên răng Thẩm Anh Bác dính cọng rau cải xanh ngời ngời, Phồn Tinh nghiêng nghiêng đầu, "...... Trên răng cậu có dính rau cải xanh kìa, nhìn thật khó coi."

Sưu Thần Hào:!!! Cô là ma quỷ sao?

Thẩm Anh Bác:??? Này mẹ nó cũng là lý do?

Nhứng người khác vô tình nghe được:... Trên răng cậu ta thật sự có dính rau cải sao? Muốn nhìn một chút!

"Tôi thích, người đẹp. Trên răng dính lá cải, nhìn xấu chết đi được, chia tay."

"Ta thích, đẹp người. Hàm răng thượng có lá cải, khó coi, cho nên chia tay." Phồn Tinh còn gật gật đầu phụ họa, lý do này không tồi nha.

Tự cho mình một trăm cái hôn.

Cô yên lặng kéo quyển sổ hồng ra: Chia tay, sẽ bị hỏi lí do... Nghĩ không ra, có thể tùy tiện tìm."

Thẩm Anh Bác tức điên người, đây là lí do có lệ gì chứ?

"Cô chỉ lấy lí do có lệ vậy với tôi?" Có phải cô đã hứng thú với người khác? Đồ đứa con gái lẳng lơ, ong bướm.

Phồn Tinh yên lặng lấy ra một cái gương cho Thẩm Anh Bác soi.

"Cậu còn không lấy lá cải ra đi, nói nhiều quá nha." Khiến Thẩm Anh Bác nhìn rõ ràng cọng cải xanh kia, sau đó Phồn Tinh cất gương vài, dùng hai tay che mắt: "... Sẽ cay hai mắt tôi mất!"

Thẩm Anh Bác vừa giận vừa thẹn.

Cậu ta muốn giận dữ với Phồn Tinh nữa nhưng nghĩ đến rau cải còn dính trên răng mình, lại cả kinh câm miệng bỏ chạy.

Các thí sinh xung quanh đã lặng lẽ tới gần để nhìn Thẩm Anh Bác một chút nha. Trước nay chưa từng nghe qua cái lý do chia tay vậy luôn, buồn cười chết đi được.

Mẹ nó chớ, người ta hỏi tại sao bạn gái cũ chia tay mày thế?

Lý do này sao có thể nói được thành lời? Tuy rằng rất muốn cười nhưng đám người xung quanh vẫn liều mạng nhịn.

Lỡ như bị Thẩm Anh Bác ghi hậ, vậy không tốt chút nào?

Chỉ có tiểu yêu tinh Tạ Trản bưng mâm đồ ăn, lắc mông từ bên cạnh đi tới, phụt cười thành tiếng, càn rỡ vô cùng. Cậu nhìn thoáng qua Phồn Tinh, sau đó trợn trắng.

Ài, phụ nữ.

Thay đổi thất thường lại không có tình nghĩa, lý do cũng buồn cười như thế. Mà có làm sao, cô khiến cho Thẩm Anh Bác mất mặt, vui vẻ như thế còn gì?

Thẩm Anh Bác nào có chịu qua sỉ nhục đến thế, giận đùng đùng ra khỏi nhà ăn.

Tạ Trản nào có nghĩ tới, sau khi chia tay Thẩm Anh Bác, đại lão lại chuyển hết sự chú ý lên người mình----------

Cả ngày cậu đều luyện tập rất hăng hái, ngày thường chanh chua y như tiểu yêu tinh, hôm nay lại cười đến vui vẻ.Nhưng mà tối đến lại thấy Phồn Tinh đứng ở cửa phòng luyện tập, không vui vẻ nổi nữa.

Không phải cậu chán ghét Phồn Tinh. Chỉ là cậu ghét tất cả mọi người! Cho dù kẻ nào lắc lư trước mặt cậu, cậu đều không nhịn được mà chán ghét, cảm thấy đối phương tới là để chê cười mình.

Phồn Tinh đứng ở trước cửa, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm câu. Cậu không căn bản không tập thêm được nữa, chỉ muốn bỏ đi thôi, nhưng mà nghĩ đến chuyện mất mặt tối trước, Tạ Trản liền tức giận đến mức không muốn nói chuyện.


*****

( 18 )


"Trước đó cậu có nói, vứt bỏ Thẩm Anh Bác, cậu sẽ đến với tôi."

Bước đầu tiên, phủi sạch mối quan hệ với Thẩm Anh Bác, không làm mình trở thành bạch tuộc, hoàn thành. Cho nên, có thể bắt đầu nuôi Tiểu Hoa Hoa được rồi.

Tạ Trản bị câu long trời lở đất này đập đến mức sững sờ. Nghe ý này thì sáng vừa chia tay, buổi tối liền muốn bao nuôi mình?

Mặt đâu?

"Cô muốn bao nuôi tôi" Tạ Trản dựa vào trên tường, bất cần đời mà nhìn Phồn Tinh. Bởi vì trên răng có dính lá cải mà cô chia tay Thẩm Anh Bác, bây giờ lại muốn thông đồng với mình, mẹ kiếp, thật là đủ bạc bẽo.

"Đừng nói thế, không dễ nghe chút nào." Cái gì bao nuôi với không bao nuôi, rõ ràng là cô muốn thúc giục để cậu càng tốt hơn nha: "Đúng vậy."

Tạ Trản cười nhạo một tiếng: "Vậy cô có thể cho tôi cái gì?"

Phồn Tinh trả lời đến lưu loát: "Cậu muốn cái gì, tôi cũng có thể cho hết!"

Quá lưu loát, thế nên Sưu Thần Hào nháy mắt lục lục tìm tiểu thuyết của mình. Nó có lý do nghi ngờ nhỏ ngốc này lại đọc trộm tiểu thuyết của nó!

Quả nhiên ——

《 Phu nhân ở đây, tổng tài sủng thê bắt cầu chạy tới》

'Cô kia, cô muốn cái gì tôi cũng có thể cho! Bao gồm cả tim tôi, tính mạng của tôi, tài sản của tôi!'

ĐMMM! Cô ăn cắp kịch bản, cô hư cấu vừa thôi???

"Tôi muốn tiền." Tạ Trản nhướng mày: "Rất nhiều tiền, mỗi tháng phải ít nhất một trăm vạn."

Phồn Tinh không chút do dự gật đầu: "Có thể."

"Ta muốn có nhiều tài nguyên hơn nữa, cả điện ảnh hay phim truyền hình đều phải có."

Phồn Tinh tiếp tục gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề.

"Ta muốn bắt nạt Thẩm Anh Bác." Tạ Trản lặp đi lặp lại nhiều lần để thử thăm dò xem điểm mấu chốt của người con gái này, nhưng điểm mấu chốt của cô rốt cuộc là gì?

"Được nha." Phồn Tinh cũng không từ chối, còn có chút hưng phấn.

Tạ Trản nghẹn nghẹn, có phải cô không có điểm mấu chốt của cô là không có điểm mấu chốt hay không?

Đối phó với bạn trai cũ mà còn vui vẻ như thế?? Đúng là độc nhất là lòng dạ đàn bà!!!

Đại lão gật đầu đến phấn khởi, thình lình bị ngừng thì có chút không quen: "Hết rồi sao?"

Tạ Trản cảm thấy nhiêu đó là tất cả những gì cậu có thể nghĩ rồi.

"Cô có biết rõ những điều ta nói là gì không?" Thế mà còn đồng ý đến mức sảng khoái như thế?

"Đương nhiên là biết." Phồn Tinh đúng lý hợp tình nói. Cô không có ngốc, tất nhiên nghe hiểu rồi: "Cho nên, đồng ý không?"

Tạ Trản cười nhạo một tiếng: "A......"

Tiểu yêu tinh liếm liếm môi, mang theo vẻ xấu xa mà xuất chúng vô cùng.

Dáng vẻ kia giống như quý công tử tuy sống cuộc đời như một con chó nhưng trong xương cốt vẫn hiên ngang không cho phép người khác khinh nhờn.

Sưu Thần Hào âm thầm cảm khái.

Không hổ là Chiến Thần đại nhân của nó mà, đối với loại dụ hoặc này, nụ cười lạnh lẽo này, chỉ một chữ 'a' đã thể hiện được sự cao ngạo, khinh thường đối với cường quyền, cho thấy ngài ấy sẽ không đồng ý với loại giao dịch dơ bẩn này!!!!

Sưu Thần Hào mẹ nó y như đang theo đuổi thần tượng, trong lòng thiếu điều viết nguyên đoạn văn luôn.

Sau đó lại nghe được tiểu yêu tinh Tạ Trản nói: "Được thôi."

Đương nhiên là đồng ý rồi, tại sao không đồng ý? Có thể bán mình được nhiều tiền như thế mà, đời này cậu chưa từng nghĩ sẽ có chuyện tốt như thế đâu.

Kia hai chữ 'được thôi' đến lưu loát, tượng trưng cho người con trai đã sa đọa, biểu đạt quyết tâm ăn cơm mềm, có nghĩa ba ba nó đã mất đi sự trung thực roài!!!

Sưu Thần Hào thương tâm muốn chết! Đã thế còn bị vả mặt bạch bạch, sau này nó phải thoát fan, không trở lại!!!

"Quyết định vậy đi." Phồn Tinh nghiêng đầu.

Quá vừa lòng, Tiểu Hoa Hoa đã chính thức gia nhập lãnh địa của mình. Có thể nghĩ đến chuyện nên dạy dỗ như thế nào rồi nha.


Sưu Thần Hào:...... Tôi hoài nghi cô lái xe, nhưng lại không dám khẳng định.

Sưu Thần Hào: Con vì người điên, vì người cuồng, vì người cổ vũ nhiệt tình, kết quả người 'a' một tiếng là vì giả bộ nghèo khổ??? Thoát fan!!!!

Chiến Thần đại nhân: A! Con thử xem!

Sưu Thần Hào: Thoát fan nhưng con vẫn con trai người á, ba ba! Người nhìn đi, con giống người quá chừng quá đất!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net