Chương 119- 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍑 Chương 119:

"Mẹ con là người tính nôn nóng, nói chuyện vẫn luôn đều không suy nghĩ cặn kẽ. Hơn nữa con cũng biết, mẹ con nghĩ Cảnh Lạc bệnh tình, có đôi khi sẽ thiên vị nó một ít. Thiên Thiên, lần này cơ hội đối Tiểu Lạc cùng Tần Dịch tới nói thật là cơ hội tốt ngàn năm một thuở, chỉ cần con có thể đem cơ hội này nhường cho bọn họ, bọn họ nhất định có thể ở hiện có cấp bậc lại tăng lên một bậc. Một người là bạn trai con, một người là em gái ruột con, con chẳng lẽ thật sự nguyện ý nhìn đến bọn họ sai đánh mất cái cơ hội tốt này sao?"

Ông Cảnh cũng không bình tĩnh, chạy nhanh vọt tới cửa, một tay bắt được cánh cửa đã mở ra, sau đó chính là một phen hiểu lấy đại nghĩa.

Cảnh Thiên nhìn cha ruột chính mình, tươi cười đặc mỹ, đặc thuần thiện: "Con nguyện ý a. Con vì cái gì không muốn? Dù sao đánh mất cơ hội tốt không phải con là được."

Ông Cảnh: "..."

"Vì sao con phải hi sinh lợi ích của chính mình để giúp đỡ cho bọn họ? Con đã nói rồi, Tần Dịch với con chỉ là tờ giấy lộn trong nhà xí thôi. Bây giờ giấy đã bị người ta dùng rồi, cho dù con có bỏ qua thì cũng chỉ là vứt tờ giấy đó đi mà thôi, không có chuyện nhặt về dùng lại, lại còn phải tẩy trắng xịt nước hoa, đem anh ta đi làm triển lãm đầu, phải không?"

"Còn Cảnh Lạc ấy mà... Con nghĩ hình như mọi người vẫn luôn nhầm một chuyện. Con chỉ là chị gái của Cảnh Lạc, bố mẹ mới là bố mẹ của Cảnh Lạc. Nó muốn cái gì thì phải là bố mẹ cho nó chứ, sao lại là con cho nó được. Hơn nữa, dựa vào cái gì mà phải hi sinh lợi ích của con để giúp đỡ cho nó? Chỉ vì nó mắc bệnh tim à? Có bệnh thì đi bệnh viện mà mổ đi, chui vào giới giải trí làm gì? Làm diễn viên vất vả như thế, không sợ đột tử à?"

"Lần nào cũng chạy sang chỗ con tìm kiếm cảm giác tồn tại, giành được đồ rồi thì lại hết đau tim, không giành được thì làm như sắp chết đến nơi. Thế thì đi chết luôn cho lành. Suốt bao nhiêu năm, có thấy mày phát bệnh thật lần nào đâu?"

Cảnh Lạc mở to mắt nhìn Cảnh Thiên, cô ta không thể ngờ được rằng người từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nói nặng nửa câu với cô ta trước mặt bố mẹ, giờ lại có thể nguyền rủa cô ta bằng những lời độc địa như vậy.

"Cảnh Thiên, mày đúng là..."

"Cả hai người nữa!!!"

Bà Cảnh còn chưa nói xong thì Cảnh Thiên đã ngắt lời bà ta một cách mạnh mẽ.

"Bố mẹ chắc chắn mình là bố mẹ ruột của con chứ? Mở miệng ra là con giành tài nguyên của Cảnh Lạc, bảo con trả lại tài nguyên cho nó. Con giành tài nguyên gì của nó rồi? Tài nguyên đó là của nó à? Có phải trong mắt bố mẹ, những gì của con đều nên thuộc về nó, con tồn tại trên thế gian này là để làm nguồn cung cấp cho cuộc đời nó không?"

Sắc mặt ông Cảnh, bà Cảnh, Cảnh Lạc và Tần Dịch đều trở nên vô cùng khó coi trước màn trả đũa như súng liên thanh của Cảnh Thiên.

Bà Cảnh tức quá, gầm lên: "Chẳng lẽ lại không ạ? Nếu không phải vì mày thì Tiểu Lạc có mắc bệnh tim bẩm sinh không, tất cả vì đẻ ra đồ sao chổi là mày nên em trai em gái mày đều mắc bệnh. Dựa vào cái gì mà mày có được cơ thể khỏe mạnh? Dựa vào cái gì mà em gái và em trai mày đều có vấn đề về sức khỏe? Tất cả đều tại mày!"

"Đừng trách chị!"

Cảnh Kiệt đứng bên cạnh bà Cảnh, siết chặt hai nắm tay, cậu bỗng hét lên một tiếng đinh tai nhức óc ngay bên tai bà Cảnh, khiến bà Cảnh nhảy dựng lên.

Những phong thái yêu nghiệt của Cảnh Thiên đã biến thành lạnh lùng vô cùng, đôi mắt quyến rũ như tràn ngập băng lạnh ngàn năm.

Ngày trước nể phần là bố mẹ nguyên chủ, cho dù họ bán con cầu vinh thì cô cũng nhịn. Bởi vì đây đều là sự thật nhãn tiền, hơn nữa còn là do nguyên chủ tự nguyện, Nhưng bây giờ ấy mà, sự vô liêm sỉ và không có điểm dừng của họ đã khiến cô nổi giận thực sự.

"Hóa ra trong mắt bà, tôi là đồ sao chổi à!"

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍑 Chương 120:

Thanh âm cực lãnh làm bà Cảnh nhịn không được trái tim đều run rẩy một chút, bất quá ngay sau đó Cảnh Thiên kia yêu lí yêu khí tươi cười lại về tới trên mặt.

"Vậy mẹ nhớ kỹ: Tôi là ngôi sao chổi, tôi sẽ mang đến tai nạn cho cái gia đình này. Từ nay về sau, đừng lại làm con gái ngoan của mẹ tìm tôi muốn bài hát, rốt cuộc bài hát của tôi cũng không tốt, chỉ là phôi thô, bắt được tới nó nơi đó, nó còn phải tiến hành đại biên độ sửa chữa, kia không bằng nó một lần nữa sáng tác một bài hát mới kia khả năng còn có hiệu quả tốt hơn."

Bà Cảnh: "...Mày!"

Sắc mặt Cảnh Lạc trắng bệch: "..."

"Còn nữa, tôi là đồ sao chổi nên sau này nhà có việc gì thì đừng gọi tôi nữa, tránh lây xui lây rủi cho gia đình nhiều phúc này. Các người giỏi giang lắm, cứng cỏi lắm, cần tiền thì tự đi mà kiếm, đừng tưởng dựa vào bán con gái là có thể vinh hoa phú quý nhé. Nhà họ Chiến đã cứu công ty của nhà họ Cảnh một lần rồi, sau này các người tự dựa vào chính mình mà kiếm tiền, một đồng tôi cũng không cho các người đâu."

Ông Cảnh: "..."

Bà Cảnh trợn mắt lên, lạc cả giọng: "Mày có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ. Mọi người hay bảo là kết hôn là lần đầu thai thứ hai của phụ nữ, thế nên là ngại quá đi, con gái lớn của hai ông bà đã bị hai ông bà bán đi rồi, nó đã chết rồi, đầu thai lại vào nhà họ Chiến rồi. Sau này nó có cái gì, hai ông bà cũng đừng nhòm ngó nữa. Nhòm ngó cái đồ sao chổi là hai ông bà cũng đen đủi theo đấy."

"Mày... mày đúng là..." Bà Cảnh chỉ vào Cảnh Thiên bình thường miệng mồm bà ta rất lợi hại, nhưng lúc này lại không thể thốt ra một câu nào.

"Tôi đúng là làm sao? À, ban nãy không phải bà nói là tôi ra khỏi cái cửa này thì sẽ không liên quan đến nhà bà nữa, bà không nhận đứa con gái này nữa à? Bà xem, giờ tôi đứng ở ngoài cửa rồi này, thế nên tôi đã không còn là con gái bà nữa rồi."

"Mày đừng mơ! Mày đừng mơ đến chuyện không nhận tao! Mày là đứa con tạo sinh ra, trừ phi mày chết, còn không thì cả đời này mày vẫn là con gái của tao. Cả đời này mày đều phải nghe lời tao nói. Tao bảo mày làm cái gì thì mày bắt buộc phải làm cái đó. Giờ tạo ra lệnh cho mày, bây giờ, ngay lập tức trả vai nữ thứ chính của Tiểu Lạc cho nó, trả vai nam chính của Tần Dịch cho nó ngay."

"Bà đừng nói nữa!"

Ông Cảnh nhận thấy tình hình không ổn, lúc này ánh mắt của Cảnh Thiên vô cùng lạnh lùng, ông ta nhìn mà thấy tim mình lạnh ngắt, vội vàng kéo bà Cảnh lại.

"Sao tôi lại không được nói? Tôi mới nói có mấy câu, ông nghe xem nó chửi tôi như thế nào đi? Rốt cuộc là trong mắt nó có người mẹ này không?"

"Không có."

Cảnh Thiên trả lời rất dứt khoát.

Ông Cảnh: "..."

Bà Cảnh: "..."

"Tôi đã bị hai người bán đi rồi, bây giờ tôi là người của nhà họ Chiến, không phải người nhà họ Cảnh."

Bà Cảnh lại trợn mắt lên, vừa nhìn ông Cảnh vừa nói: "Ông nghe xem nó đang nói tiếng gì đi?"

"Đương nhiên là tiếng người rồi!"

"Còn lâu! Tao đẻ ra mày, nuôi nấng mày, mày lại đối xử với tạo như thế à, mày có còn là con người không? Mày là đồ súc sinh!"

"Một con súc sinh hi sinh bản thân, gả sang nhà họ Chiến để bà tiếp tục làm phu nhân nhà giàu? Thế thì bà lại may mắn quá. Chúc bà nửa đời còn lại đều gặp được người thích kéo chân bà như Cảnh Lạc nhé. À, còn nữa, nếu tôi chỉ là súc sinh mà các người nuôi, vậy thì súc sinh bị các người bán cho nhà họ Chiến mất rồi, sau này có vấn đề gì thì các người tự mình giải quyết đi. Đừng có kiểu giải quyết được thì tôi là con gái ngoan, không giải quyết được thì tôi là súc sinh. Tôi sợ lỡ không khống chế nổi mà lên cơn dại lại cắn mấy người bị thương đấy. Đặc biệt là ai đó bị bệnh bẩm sinh, ngày nào cũng lên cơn bệnh vì không giành được đồ, làm phiền sau này có gặp thì nó nhau mà đi nhé, không thì có khả năng sau này ngày nào cũng phải lên cơn bệnh đấy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net