Chương 163- 164

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍑 Chương 163:

"Cô cứ xin lỗi như vậy làm người ta tưởng cô bị ức hiếp thật nên giúp đỡ cô, cuối cùng lại khó xử cả hai bên. Là một diễn viên mới, tôi nghĩ cô nên tập trung vào kịch bản thì hơn, cô nghĩ sao?"

Ý tứ của Hình Mỹ Kỳ rất rõ ràng, cô ta đang nói Cảnh Lạc chiêu trò quá.

Nhìn đám người tỏ ra cao quý, Cảnh Lạc cắn môi, trong bụng hừng hực ngọn lửa đố kỵ, muốn giẫm hết đám người kia xuống dưới chân mình. Nhưng bề ngoài cô ta vẫn tỏ ra dịu dàng yếu ớt: "Xin lỗi chị Aggie, lời xin lỗi của em khiến mọi người hiểu nhầm rồi. Em xin lỗi chị gái em là vì hồi trước giữa em và chị ấy có hiểu nhầm, chị ấy vẫn luôn giận em. Em mong chị ấy không để bụng nữa nhưng không ngờ lại khiến chị Dương Duyệt hiểu nhầm. Chị Dương Duyệt, cảm ơn chị đã giúp đỡ em, làm chị thêm phiền phức rồi, em xin lỗi!"

Nói xong, cô ta lại cúi gập mình 90 độ với Dương Duyệt một cách thành khẩn.

Dương Duyệt rất hài lòng với tư thế cúi mình như vậy, ban đầu cô ta còn thấy hơi không vui, thấy Cảnh Lạc thành khẩn, cô ta cũng cảm thấy thực ra không phải chuyện to tát gì.

Hình Mỹ Kỳ lại đi đến bên cạnh Cảnh Thiên, mỉm cười giới thiệu với cô như người hòa giải: "Đây là Dương Duyệt, đóng vai nữ thứ phụ trong bộ phim này. Dương Duyệt là mợ chủ tương lai của nhà họ Lục trong Thành phố H, cô ấy hơi nóng tính, hay là chuyện này cứ cho qua như vậy nhé."

"Cô ta là mợ chủ tương lai của nhà họ Lục nên chuyện này tôi phải cho qua? Thế khi cô ta là mợ chủ nhà họ Lục rồi, tôi có thể có được cái gì?"

Cảnh Thiên không hiểu suy nghĩ của loại người như Hình Mỹ Kỳ.

Hình Mỹ Kỳ ra mắt sớm, tuy mới 27 tuổi nhưng đã là Thị hậu từng giành được giải Kim Ưng rồi. Trong đoàn làm phim, đa phần mọi người đều gọi cô ta là tiền bối, lời ăn tiếng nói rất có trọng lượng. Vậy mà hôm nay cô ta lại bị một người mới không có tên tuổi làm mất mặt.

Người mới này cướp vai nữ chính của cô ta, bây giờ còn chế giễu cô ta, Hình Mỹ Kỳ không nhịn được nữa.

Đạo diễn Phan đau đầu, vội vàng hòa giải: "Được rồi, chuyện này là Cảnh Lạc không giải quyết tốt, mọi người đều là người bị hại. Sau này cho dù xảy ra chuyện gì, tôi hi vọng mọi người có thể phản ánh lại với tôi trước đã. Bởi vì mọi người sẽ phải làm việc với nhau thêm bốn tháng nữa, tôi mong mọi người có thể sống trong hòa bình."

Cảnh Lạc: ...!!!

Cô ta không có chỗ dựa nên là lỗi của cô ta à?

Phan Duy là đạo diễn lớn, hầu như bộ nào do ông ta làm đạo diễn cũng đều rất nổi tiếng, vì vậy lời đạo diễn Phan nói khá có sức nặng.

Mọi người đang nghĩ sự việc này sẽ trôi qua như vậy, Cảnh Thiên lại khơi mào lần nữa: "Tức là chuyện cô ta dạy dỗ tôi cứ bỏ qua như vậy à?"

Cô biết làm vậy thì tất cả mọi người đều sẽ không thích cô. Nhưng thế thì sao?

Không thích thì thôi, cô sống cũng chẳng phải để mọi người thích. Bản thân cô vui là được. Vì sao phải chịu ấm ức để người khác được vui?

Nhìn bộ dạng "hôm nay mà không xin lỗi thì chuyện này không xong đâu" của Cảnh Thiên, đạo diễn Phan chỉ có thể ép người yếu hơn: "Dương Duyệt, chuyện này là cô không đúng trước, cô làm khó dễ Cảnh Thiên trước, cô nên xin lỗi Cảnh Thiên."

Dương Duyệt trợn to mắt đến mức con ngươi muốn lồi cả ra, cô ta không thể ngờ được rằng đạo diễn Phan lại bắt cô ta xin lỗi.

Hình Mỹ Kỳ đứng bên cạnh, mắt lấp lóe.

Cô ta biết Cảnh Thiên có đại gia chống lưng, nhưng đại gia là ai thì không nghe ngóng được. Bây giờ đạo diễn cũng ngả về Cảnh Thiên, đủ để thấy đại gia sau lưng người phụ nữ này không hề tầm thường.

Trước ánh mắt ép buộc của đạo diễn Phan, Dương Duyệt hết cách, đành phải xin lỗi.

Bởi vì nếu muốn kết hôn với Lục Hiên, cô ta bắt buộc phải nổi tiếng!

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..

🍑 Chương 164:

Cuối cùng thì vẫn xin lỗi, nhưng tình hình lại trở nên gượng gạo, không ai muốn để ý đến Cảnh Thiên nữa.

Ngoài cửa bỗng ồn ào hẳn lên, mọi người nghe tiếng bèn đưa mắt nhìn sang, thấy một dáng người cao lớn đi qua lối đi nhỏ hẹp, tiến vào tầm nhìn của mọi người dưới sự hộ tống của vài vệ sĩ cao to.

Người đó tỏa ra phong thái tôn quý, khuôn mặt khôi ngô. Đôi mắt đen mức bình thản không gợn sóng vương nét
thanh thoát và dịu dàng, trông anh ta rất hiền hòa, nhưng vẻ sắc nhọn tỏa ra từ đáy mắt lại khiến Cảnh Thiên có cảm giác người đàn ông này là một thành phần nguy hiểm.

Cảnh Thiên bỗng nhớ đến người đàn ông đó thông qua hình dáng của người này.

Đó là người đàn ông duy nhất mà cô có thiện cảm ở kiếp trước, nhưng ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ và sự cố chấp gần như thành biến thái của anh ta khiến cô không thể chấp nhận được, muốn tránh xa.

Người đàn ông đó cũng là người duy nhất khiến cô thấy sợ.

Sợ tình cảm của anh ta, sợ ham muốn chiếm hữu của anh ta, sợ sự cố chấp của anh ta.

Đối mặt với người như thế, Cảnh Thiên có cảm xúc muốn tránh xa theo bản năng.

"Vân Tiêu!"

Hình Mỹ Kỳ tức mà không có chỗ xả, giờ trông thấy người đàn ông mình ngưỡng mộ bèn bước ngay đến.

Phong thái gần như thành "mẫu nghi thiên hạ" ban nãy đã không còn, thay vào đó là vẻ dịu dàng e ấp và ngưỡng mộ nhờ nương tựa của phụ nữ khi đối diện với người đàn ông mình thầm yêu.

Vân Tiêu - Ảnh đế, nam chính của "Mirror World", bạn diễn của Cảnh Thiên.

Cảnh Thiên vẫn chưa hiểu vì sao Tần Dịch và Cảnh Lạc lại xuất hiện trong đoàn làm phim. Đằng nào thì chỉ cần vị trí nữ chính của cô không suy suyển, 100 triệu đó sẽ không thiếu phần của cô. Cái khác thì cô chẳng quan tâm, cùng lắm thì coi như có hai con ruồi vo ve trước mặt cô thôi.

Vân Tiêu bước lại gần, khẽ gật đầu với đạo diễn Phan, đang định chào thì ánh mắt hướng về Cảnh Thiên vô cùng rực rỡ hút mắt đứng ở bên cạnh.

Khi bắt gặp đôi mắt xinh đẹp đến mức không thể tin được của cô gái đó, con người trong mắt anh ta co lại đột ngột.

"Cô là..."

"Cảnh Thiên."

Nhìn cô gái trông thì hờ hững, đôi mắt hoa đào đang cười nhưng nụ cười lại không hề lan đến đáy mắt, Vân Tiêu lại phá lệ, nở nụ cười vô cùng chân thành rồi chủ động đưa tay.

"Tôi là Vân Tiêu, trong mấy tháng tới cùng tham gia đoàn phim, xin hãy giúp đỡ nhiều hơn."

Tất cả mọi người đều mở to mắt, ngạc nhiên đến rơi cả cằm.

Ảnh đế Vân Tiêu mà lại phải nhờ Cảnh Thiên giúp đỡ nhiều hơn?

Một người mới như cô ta thì có thể giúp đỡ được gì cho Ảnh để chứ?

Ảnh đế, anh đang tán gái ngay trước mặt mọi người đấy phải không?

Cho dù bao nhiêu năm nay đã luyện được định lực không hề suy suyển, nhưng Hình Mỹ Kỳ lại kinh ngạc trước Cảnh Thiên một lần nữa.

Người trong giới giải trí này, có ai không biết rằng cô ta thích Vân Tiêu?

Ai không công nhận hai người là một đôi trời sinh?

Bao nhiêu năm nay, tuy Vân Tiêu không chấp nhận cô ta nhưng cũng chưa bao giờ nói là không chấp nhận cô ta.

Cô ta là người phụ nữ duy nhất có thể đứng bên cạnh Vân Tiêu suốt bao nhiêu năm nay.

Vân Tiêu là nam thần hệ cấm dục vô cùng sạch sẽ, cho dù sự dụ dỗ trong giới giải trí lớn đến mức nào, anh ta cũng luôn là dạng người xuyên qua vạn bụi hoa, không vương một mảnh lá.

Cho dù cô ta đã theo anh ta bao nhiêu năm nhưng giữa họ vẫn chỉ dừng lại ở việc khoác tay. Đến năm nay cũng chưa từng có bao giờ.

Nhưng bây giờ anh ta lại chìa tay về phía Cảnh Thiên mới gặp mặt lần đầu.

Nhìn bàn tay hai người chạm vào nhau, Hình Mỹ Kỳ cảm thấy vô cùng nhức mắt.

Tuy chỉ là bắt tay...

"Được rồi, mọi người đã đến đủ, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu tập dượt kịch bản. Cảnh Thiên, cô là nữ chính, cảnh của cô và Vân Tiêu là nhiều nhất, khi tập nhất định phải cố gắng, cả lời thoại nữa, phải nhớ kỹ vào đấy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net