Chương 229- 230

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍑 Chương 229:

Cho dù là ông cụ Lục hay là Lục Kỷ Niên, hai người đều vô cùng kinh ngạc khi trông thấy cô gái đó.

Bởi vì cô gái này thực sự quá trẻ.

"Giới thiệu với mọi người, đây chính là Giáo sư J, thành viên mới của Viện Nghiên cứu Y học Lawrence. Cô ấy là bác sĩ đa khoa, đặc biệt là cô ấy có rất nhiều kiến giải hơn người về phương diện thần kinh. Người bình thường muốn mời Giáo sư J cũng không thể, mọi người hời lắm đấy."

Ông cụ Lục: "..."

Lục Kỷ Niên: "..."

Cảm thấy như đang rất hời.

Cảm thấy như đang được khuyến khích vào một công ty đa cấp.

Cảm thấy... không đáng tin lắm.

Cảnh Thiên khiêm tốn đứng phía sau Hồng Lục, cô không hề cảm thấy lạ lẫm gì với cách chào mời này của Hồng Lục rồi.

Bạn không thể yêu cầu một người hoàn hảo về mọi mặt được, ví dụ như Hồng Lục, hiếm khi tìm được người có tài về y học như vậy, bạn không thể yêu cầu cô ấy cũng xuất khẩu thành chương, giới thiệu cái gì cũng lên trời xuống bể được.

"Giáo sư J, tôi có thể gọi cô như vậy không?"

Tuy người trước mặt là một cô gái trẻ nhưng ông cụ Lục vẫn vô cùng lịch sự.

"Được."

Giọng Cảnh Thiên lười nhác như một chiếc lông vũ bay lượn thảnh thơi.

"Vì là lần đầu tiên gặp cô nên tôi muốn hỏi, trước đây cô đã từng thực hiện những ca phẫu thuật thần kinh nào rồi?"

Bởi vì chỉ có người đặc biệt giỏi mới có kiểu mời cũng không mời được, người như vậy kiểu gì chẳng có vài ca phẫu thuật quỷ khóc thần sầu?

Quan trọng là họ chưa nghe cái tên Giáo sư J này bao giờ.

Cảnh Thiên mỉm cười, đôi môi đỏ tươi như đóa hồng nhung đầy gai, đẹp đẽ ướt át: "Không ai cả. Các ông là bệnh nhân đầu tiên tôi chữa."

"Hả? Không... không ai cả?"

Ông cụ Lục không bình tĩnh nổi nữa, ngơ ngác nhìn sang Hồng Lục.

Hồng Lục: ....!!!!

Đại ca tùy tiện quá, mãi cô ta mới dụ được bệnh nhân đến đây, thế mà lại bị cô đẩy đi một cách thiếu tính người như vậy.

"Chính vì chưa chữa cho ai bao giờ nên tôi mới nhất định muốn phẫu thuật cho anh Lục. Đằng nào thì anh Lục cũng thành thế kia rồi, còn tệ hơn được nữa à?"

Lục Kỷ Niên: "..."

"Nhưng... cũng không thể nói vậy được chứ. Kỷ Niên là độc định nhà họ Lục, là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục. Nếu nó có mệnh hệ gì..."

"Nếu anh ta có mệnh hệ gì, chẳng lẽ tôi lại thoát được đấy? Hơn nữa đây là ca phẫu thuật thần kinh đầu tiên của tôi, tôi có thể tự đập cái mặt mình, đồng thời còn đập luôn cả thể diện của Viện Nghiên cứu Y học Lawrence à?"

"Ông cụ Lục này, nếu chuyện gì cũng phải chu toàn mọi mặt thì dễ quá. Mà nếu dễ dàng quá, dựa vào cái gì mà người ta phải chủ động tìm đến ông?Nhà họ Lục cũng chẳng phải gia tộc mang vòng sáng của Thượng đế."

"Tôi tìm anh Lục không phải để dùng anh ta làm rạng danh tôi sao? Ông là người làm ăn thì cũng nên hiểu cái gì gọi là đánh bạc chứ. Nhưng ông cũng yên tâm, nếu Hồng Lục đã dám dùng danh tiếng của Viện nghiên cứu Y học Lawrence để giới thiệu tôi, tôi cũng không thể kém được, đúng không?"

Ông cụ Lục rất do dự. Bởi vì trong vị bác sĩ này trẻ quá.

"Giáo sư J, xin hỏi... năm nay có bao nhiêu tuổi rồi?"

"Chiều cao không phải khoảng cách, tuổi tác không phải vấn đề, anh hùng không hỏi xuất thân."

Thái độ của Cảnh Thiên rất thản nhiên.

"Đương nhiên nếu ông nhất định muốn hỏi thì cũng không phải dạng già đến mức không thể nói ra được. Năm nay 20 tuổi."

Ông cụ Lục: "..."

Lục Kỷ Niên: "..."

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..

🍑 Chương 230:

Nhất thời, cả căn phòng chìm vào sự yên tĩnh kỳ lạ.

Thật lâu sau, ông cụ Lục vẫn hỏi thêm một câu như không cam tâm: "Giáo sư J, tôi mạo muội muốn hỏi một câu. Cô cũng biết Kỷ Niên là cháu trai duy nhất của tôi, nó thực sự rất quan trọng với tôi cũng như với nhà họ Lục..."

Cảnh Thiên không bao giờ để bụng chuyện này, cô thoải mái xua tay, hành động phóng khoáng như người đứng đầu.

"Khách sáo rồi, ông cứ hỏi đi."

"Chẳng hay thầy của Giáo sư J hiện đang ở đâu? Bởi vì cô trẻ trung thế này, giờ có lẽ vẫn đang học năm hai năm ba đại học, cho dù là thiên tài thì cũng mới đang học cao học mà thôi. Cô còn trẻ thế này mà đã thành chuyên gia khoa thần kinh, không biết là vị nào có vinh hạnh bồi dưỡng ra một học trò tài giỏi tuyệt vời đến nhường này?"

Cảnh Thiên đã không còn thấy lạ lẫm trước câu hỏi như thế này từ lâu. Bởi vì dù là chính cô ngày trước, trước khi nổi tiếng cũng liên tục bị chất vấn vì chuyện như thế này. Hơn nữa khi bị hỏi, tuổi cô còn nhỏ hơn bây giờ.

Thế nên Cảnh Thiên trả lời gần như không cần nghĩ: "Cái gì mà vị nào dạy ra được học trò giỏi như tôi? Ông Lục này, ông nghĩ thử thôi cũng biết đây là chuyện không thể mà. Bởi vì trên thế gian này chỉ có mình tôi có thể chữa được cho anh Lục. Không giấu gì ông, tôi tự học thành tài đấy."

"Tự... học thành tài?"

Ông cụ Lục bị con đường học vấn của Cảnh Thiên dọa cho toát mồ hôi hột.

"Thế... giờ Giáo sư J đang giữ chức tiến sĩ hay Giáo sư ở trường đại học nào?"

Cảnh Thiên cười rất khiêm nhường: "Hiện tôi đang học năm hai, không phải chuyên ngành y."

"Hả?????"

Ông cụ Lục luôn điềm đạm cũng kinh ngạc đến mức lệch cả cằm.

Cha mę ơi!

Cái gì mà Giáo sư J, hóa ra lại đưa một cô nhóc sinh viên 20 tuổi đến, mới học có năm hai, lại còn không phải chuyên
ngành y!

Cảm giác thằng cháu ông lên bàn mổ chữa chân, lúc xuống sẽ bảo ông rằng người ta vô tình chữa nhầm não rồi.

Nhìn Giáo sư Hồng Lục và Cảnh Thiên cười rất thản nhiên, ông cụ Lục không kịp tức giận vì bị chơi xỏ, lúc này ông chỉ sợ đối phương cố tình dụ bọn họ đến đây để hại chết họ.

Ông già rồi không sợ chết nhưng Kỷ Niên nhà ông vẫn còn trẻ.

Ông cụ Lục vội vàng đẩy Lục Kỳ Niên đi, nói với Hồng Lục và Cảnh Thiên: "Giáo sư Hồng, tôi nghĩ có lẽ tôi vẫn phải cân nhắc thêm về chuyện này, cáo từ."

Cảnh Thiên lại thong thả khoanh hai tay trước ngực, nói với ông cụ Lục: "Ông à, ông phải nghĩ cho kỹ nhé, lỡ mất rồi thì không còn cơ hội nữa đâu. Trên thế giới này không chỉ có mình nhà ông bị liệt, nhưng tôi chỉ cần một nhà để nổi tiếng mà thôi, đến lúc đó, cho dù ông đưa cho tôi 20% cổ phần thì có lẽ tôi cũng không cần đâu."

Những lời Cảnh Thiên nói khiến ông cụ Lục dừng bước, người ông cứng lại.

Bởi vì ông bỗng nhớ đến ba năm trước, khi Lục Kỷ Niên mới bị liệt, họ đã từng đến xin Saka của Đường Môn, đối phương yêu cầu 50% cổ phần của nhà họ Lục, hoặc có thể quy đổi sang số tiền tương đương thì mới đồng ý chữa.

Vậy mà thằng con trai không được nỗi gì nhà ông từ chối, còn chửi đối phương là nằm mơ.

Sau này tất cả mọi người đều không thể chữa nổi chân của Lục Kỷ Niên, họ lại đến tìm Saka, nói là đồng ý cho cô 50% cổ phần của nhà họ Lục. Đối phương không chấp nhận dù bất cứ giá nào nữa, cho dù họ đưa cả nhà họ Lục cho người ta cũng không cần.

Khi đó, ông thực sự rất hận Saka.

Khi đó ông từng nghĩ, nếu ông trời cho ông thêm một cơ hội nữa...

"Ông nội, cháu muốn ở lại làm phẫu thuật."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net