Chương 263- 264

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍑 Chương 263:

Cảnh Lạc và bà Cảnh đều sửng sốt.

"Bệnh viện rác rưởi gì thế này? Không phải bệnh viện đều dùng cáp đôi sao?Sao lại mất điện?" Bà Cảnh bất mãn
lẩm bẩm.

"Lát nữa sẽ có điện thôi. Mẹ, mẹ gọi cho chị trước đi, con sợ mai Đạo diễn Phan sẽ chọn người đóng vai nữ phụ thứ ba, vậy thì con sẽ hoàn toàn hết hi vọng rồi."

"Không có điện thì sao gọi được!"

Bởi vì bây giờ trong nhà cũng rất ít khi dùng máy bàn, bình thường muốn tìm ai thì sẽ dùng điện điện thoại di động.

Cảnh Lạc: "..."

"Con ở đây đi, mẹ ra ngoài hỏi xem. Mẹ thấy hình như tầng khác của tòa nhà này vẫn sáng đèn."

Nói xong, bà Cảnh ra ngoài, để lại Cảnh Lạc một mình trong phòng bệnh.

Vốn dĩ Cảnh Lạc không hề sợ ma.

Không ngờ bà Cảnh vừa bước ra ngoài thì có mấy người mặc vest đen xông vào.

Cảnh Lạc giật mình, vừa định hét lên thì miệng cô ta đã bị thứ gì đó rất hôi bịt chặt lại rồi.

Cô ta mở to mắt, cố gắng nhìn rõ mặt đối phương nhờ ánh sáng màn hình điện thoại. Không ngờ đối phương lại chụp thẳng bao tải lên đầu cô ta, sau đó đánh đập cô ta một cách không hề thương hoa tiếc ngọc.

Đến khi bà Cảnh tìm gặp ban quản lý bệnh viện để hỏi, phát hiện sau khi tầng năm bị nhảy áp đã khôi phục lại nguồn điện rồi.

Khi bà ta trở lại phòng bệnh thì tức giận đến mức suýt ngất xỉu.

"Tiểu Lạc!"

Bà Cảnh hét lên, vội vàng bước tới và kéo bao tải trên đầu Cảnh Lạc ra.

Nhìn thấy con gái nằm bất động trên giường, bà Cảnh sợ hãi hét lớn, ngay lập tức thu hút nhiều bác sĩ, y tá và bệnh nhân ở phòng đơn bên cạnh.

Khi bà Cảnh lấy một mớ vải sặc sỡ đủ màu sắc từ miệng Cảnh Lạc ra, đột nhiên ngửi thấy một mùi kỳ lạ và vô cùng hôi. Sau khi vài mảnh vải vương vãi ra vì không được buộc chặt, người ta mới phát hiện ra những mảnh vải bốc mùi này hóa ra lại là... đủ loại tất bẩn!

Một số cái thậm chí còn cứng đờ!!!

Cộng thêm bên trên còn có lỗ thủng, vừa nhìn là biết thứ mà công nhân đeo mấy ngày liền không giặt.

"Oẹ."

Bà Cảnh chưa từng nhìn thấy cảnh này, dịch vị ngay lập tức trào ra, không thể nhịn nổi mà nôn ra luôn.

Sau khi bà ta nôn xong, Cảnh Lạc bị đánh đến mức biến thành đầu lợn đã được đưa vào phòng cấp cứu.

Bà Cảnh tức đến mức suýt phun ra một ngụm máu.

Nghĩ đến việc bình thường Cảnh Lạc ngoan như vậy, không xích mích gì với ai và cũng không có kẻ thù nào cả, dùng ngón chân cái nghĩ cũng biết ngoài Cảnh Thiên ra thì không ai dám làm như vậy.

Dám đối xử với con gái bà ta như vậy à?

Bà Cảnh nhấc điện thoại cố định và gọi ngay cho Cảnh Thiên.

Cảnh Thiên đã cài đặt một thiết bị định vị tự động vào điện thoại của mình, nhìn vị trí cuộc gọi là ở một bệnh viện nào đó, Cảnh Thiên biết ngay là ai gọi cho cô.

Chắc chắn là tìm cô để đòi lại vai diễn, cô cúp máy luôn rồi chặn số.

Hai ngày nay cô đều bận rộn, không kịp mang kết quả xét nghiệm DNA của Quan Vũ Thần đi vả mặt. Đợi khi nào cô rảnh sẽ đi tính sổ với họ.

Điện thoại lại bị cúp, bà Cảnh tức chết đi được, lập tức gọi cho ông Cảnh.

Ông Cảnh biết Cảnh Lạc bị đánh cũng rất đau lòng, lập tức chạy đến bệnh viện.

Đợi ông Cảnh rời đi, Cảnh Kiệt lập tức chạy ra đường gọi điện cho Cảnh Thiên.

Cảnh Thiên nhìn thấy một cuộc gọi là khác được hiển thị ở gần nhà họ Cảnh, suy nghĩ một lát rồi bắt máy.

"Chị."

Cảnh Thiên nhướng mày: "Tiểu Kiệt, có chuyện gì thế?"

"Họ... nói là chị... đánh Cảnh Lạc."

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..

🍑 Chương 264:

Đánh Cảnh Lạc?

Cảnh Thiên bất giác liếc nhìn Chiến Lê Xuyên đang nhìn mình rồi hỏi: "Người của anh đánh Cảnh Lạc à?"

Chiến Lê Xuyên khẽ nhướng mày, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ: "Tôi cũng muốn lắm."

Nghĩ lại thì suy cho cùng Cảnh Lạc vẫn là em gái cô, không có được sự cho phép của cô, anh sẽ khiến đối phương không được yên thân nhưng tuyệt đối không khiến cô ta bị thương.

"Anh rể em khôngcho người đánh nó đâu." Cảnh Thiên trả lời.

Cảnh Lạc vẫn chưa đến mức khiến cô muốn đích thân ra tay dạy dỗ.

Nhưng...

Không phải Chiến Lê Xuyên thì là ai?

Nghĩ đến chiếc xe theo dõi cô hôm nay và người đứng sau những người đó, Cảnh Thiên khẽ nhướng mày.

Cảnh Kiệt mách xong bèn hớn hở về nhà. Cậu không hề để tâm đến chuyện Cảnh Lạc bị đánh, chỉ cần chị cậu biết chắc chắn bố mẹ sẽ đến gây chuyện với chị để phòng ngừa cho tốt là được rồi.

Cậu vừa đi ra đến cửa thì gặp Phàn Thụy.

Hôm nay Phàn Thụy đã mấy lần muốn nói chuyện với cậu ở cổng Đồn Cảnh sát rồi, nhưng đều bị mẹ Cảnh Kiệt ngăn lại.

Bây giờ thấy Phàn Thụy lại đến, còn đứng ngó đồng ngó tây ngoài biệt thự, Cảnh Kiệt bèn đi đến vỗ vai cậu ta một
cái.

Phàn Thụy giật thót mình, thấy là Cảnh Kiệt bèn hớn hở gọi một tiếng "J thần" rồi bảo: "Cậu biết hôm qua chị Thiên đến chỗ tớ ăn canh cay phải không?"

Cảnh Kiệt gật đầu.

"Thế cậu có nhớ người phụ nữ cùng xuống xe với Phó Thị trưởng Bành sau đó không?" Phàn Thụy lại hỏi.

Cảnh Kiệt chớp mắt rồi lại gật đầu.

Tuy trông người phụ nữ đó rất diêm dúa nhưng chị ta cũng đến để giúp chị mình, vì vậy cậu nhớ rất rõ.

"Cậu biết không, hôm nay chị cậu không phải đến ăn canh cay một mình đâu, chị ấy đi cùng người phụ nữ kia đấy. Còn
nữa..."

Phàn Thụy cân nhắc rồi vẫn nói ra: "Tớ thấy người phụ nữ đó cầm theo một bản kết quả xét nghiệm DNA, lúc đó tớ đang mang đồ ăn lên nên có nghe thấy loáng thoáng, hình như bản xét nghiệm đó là của chị gái cậu đấy."

Ánh mắt Cảnh Kiệt vẫn ngơ ngác như không thể tập trung được, nhưng sau khi nghe những gì Phàn Thụy nói, đôi mắt rệu rã lại đột ngột mở to.

Nghĩ lại thì bắt đầu từ khi mình có thể hiểu chuyện, chị gái luôn bị bố mẹ đối xử một cách không công bằng. Chỉ cần là thứ gì của chị, bố mẹ sẽ dùng đủ kiểu dụ dỗ lừa dối hoặc nói vài lời cay nghiệt để giành lấy.

Bố mẹ đối xử với Cảnh Lạc thì không phải nói rồi, tuy cũng rất hung dữ với cậu nhưng cậu biết, đó là sự hung dữ vì giận cậu không biết phấn đấu. Nhưng bố mẹ thực sự đối xử không tốt với chị.

Hồi trước cậu vẫn không hiểu vì sao chị tốt như vậy, xinh đẹp như vậy, tốt bụng và giỏi gianh như vậy, bố mẹ lại chỉ muốn dành hết những thứ tốt cho Cảnh Lạc. Bây giờ cậu đã hiểu rồi!

Hóa ra có khả năng chị không phải con ruột của họ!

"Kết quả..." thế nào?

Lời nói kẹt lại trong cổ họng, không thốt ra được.

"Hình như chị Thiên không phải con ruột bố mẹ cậu. Hơn nữa hình như chị Thiên đã chắc chắn chuyện này từ trước khi nhận được bản báo cáo rồi. Với cả... tớ cứ có cảm giác chị Thiên không phải dạng vừa đâu. Hôm nay cậu cũng thấy người phụ nữ đi cùng Phó Thị trưởng Bành rồi đấy, vừa nhìn là biết không phải người bình thường, nhưng khi ở trước mặt chị Thiên, người đó lại có vẻ như coi chị Thiên là bề trên."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net