Chương 273- 274

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍑 Chương 273:

"Vân Tiêu, em cũng chưa ăn sáng, có thể cùng ăn với anh được không?"

Hình Mỹ Kỳ đứng giữa Vân Tiêu và chị Thanh, cầu xin một cách duyên dáng và đoan trang, rất tự nhiên.

Trong trường hợp bình thường, không có hận thù sâu sắc gì đều sẽ sẵn sàng chấp nhận. Tuy nhiên, chị Thanh đã giúp Vân Tiêu đưa ra quyết định trước khi anh ta lên tiếng: "Cô chưa ăn sáng thì không biết tự đi mua à? Tôi nghèo nên tôi mới ăn của cậu ấy, một Thị hậu như có lẽ nào còn không có tiền mua đồ ăn sáng?"

Hình Mỹ Kỳ cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình đúng là có độc: "Thím à, tôi và Vân Tiêu mới là bạn bè, xin hỏi một kẻ chuyên ăn vạ như thím là bạn của anh ấy à?"

Chị Thanh nhìn Vân Tiêu mỉm cười: "Chúng ta có phải bạn bè không?"

"Phải." Vân Tiêu có một khát vọng sống mãnh liệt, không suy nghĩ gì mà trả lời luôn.

Giương mắt nhìn vẻ mặt của Hình Mỹ Kỳ hoàn toàn tối sầm lại, chị Thanh bỏ đá xuống giếng, nói một cách chế nhạo: "Nghe thấy chưa? Ảnh đế Vân cũng nói tôi là bạn của cậu ấy rồi. Cô có tư cách gì mà lên mặt với tôi? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô nói mình là bạn của Ảnh đế Vân thì là bạn à? Thời buổi này có biết bao couple trên màn ảnh sau lưng có quan hệ anh chết tôi sống. Mà này Ảnh đế Vân, cậu có phải là bạn của cô Hình này không?"

"Không phải."

Anh ta đã trả lời câu hỏi này mười nghìn lần rồi. Nhưng người phụ nữ trước mặt này chưa bao giờ nghe anh ta, luôn coi Hình Mỹ Kỳ là người có thể sẽ trở thành con dâu trong tương lai. Cuối cùng lần thứ mười nghìn lẻ một, bà cũng đã tin.

Đôi mắt Hình Mỹ Kỳ đột nhiên mở to, cô ta loạng choạng lùi lại phía sau.

Hình Mỹ Kỳ đã thê thảm như vậy rồi, chị Thanh còn không buông tha, giẫm cho chết thì thôi: "Chao ôi, đúng là cười chết mất thôi. Lần đầu tiên tôi ăn cơm cùng với Ảnh đế Vân đã được cậu ta thừa nhận là bạn bè rồi, có người là couple trên màn ảnh của cậu ấy nhiều năm cơ đấy, lại còn không bằng bà thím như tôi thảm quá đi mất!"

"Vân Tiêu, anh..."

Hình Mỹ Kỳ tức giận đến mức cả người run lên, tim lạnh như băng.

Vân Tiêu không thèm nhìn cô ta: "Chúng ta vốn dĩ chỉ là couple trên màn ảnh thôi, chẳng lẽ tôi đã khiến cô ảo tưởng rằng tôi có ý gì khác với cô à, dẫn đến việc cô cho rằng mình là bạn gái của tôi. Cho nên hôm qua và hôm kia, tôi chỉ nói mấy câu với Cảnh Thiên thôi mà cô đã chạy đi ám chỉ cô ấy? Ai cho cô ảo giác đó hả?"

Mặt Hình Mỹ Kỳ xám xịt.

Lúc này ánh mắt cô ta đã trở nên trống rỗng. Bởi vì cô ta đã tốn nhiều thời gian như vậy để nghiêm túc với một người đàn ông.

Cũng ngờ người đàn ông này mà cô ta luôn có địa vị rất cao trong làng giải trí, có kịch bản nào hay, những đạo diễn kia đều nghĩ đến cô ta.

Vẫn là vì Cảnh Thiên?

Quả nhiên vì cô ta ghen với Cảnh Thiên nên anh ta không quan tâm đến tình nghĩ bảy năm qua nữa sao?

"Cô còn đứng đó làm gì? Khiến người khác động lòng thương à? Cũng không nghĩ xem vừa rồi cô có thái độ gì với tôi. Một phút trước còn vênh váo tự đắc, bây giờ lại là bộ dạng đáng thương!Muốn đi đâu thì đi đi, đừng có đứng trước mặt tôi, buồn nôn lắm."

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍑 Chương 274:

Nhìn bộ dạng mẹ chồng xấu xa của mẹ mình, Vân Tiêu phải day trán.

Có trời mới biết tại sao diễn xuất của mẹ anh ta lại vụng về đến mức này.

Vào vai một phụ nữ trung niên đi ăn vạ, trên người lại như có chiếc túi như của Doraemon, lâu lâu lại vung chút tiền ra. Cả buổi sáng hôm nay, bà đã tặng đến 60- 70 triệu rồi. Lúc này còn giống như bà mẹ chồng nhà giàu xấu xa nữa.

Mặc dù anh ta cũng cảm thấy rằng Hình Mỹ Kỳ đã vượt quá giới hạn, nhưng đều là người trưởng thành, không cần đến mức không thể làm đối tác, nhất định phải trở mặt với nhau. Lúc trước bà còn coi người ta là con dâu tương lai, sau đó lại vứt người ta đi như đôi giày cũ.

Quan trọng là đôi chân hồi quang phản chiếu này của bà.

Đúng là không còn lời nào để nói.

"Chị Thanh, ăn đi này."

Thấy Hình Mỹ Kỳ gần như sắp sụp đổ rồi, dù sao vẫn còn phải quay phim, Vân Tiêu ở giữa làm hòa, nói với Hình Mỹ Kỳ: "Chị Thanh không muốn cô ở đây, cô đi trang điểm hoặc là đi ăn sáng trước đi."

Sau khi Vân Tiêu nói một câu tiếng người, Hình Mỹ Kỳ coi như đã tìm thấy một đường lui.

Cô ta nhanh chóng đi chỗ khác.

Nghĩ đến việc còn có bác gái chống lưng cho mình, Hình Mỹ Kỳ yên tâm hơn.

Ít nhất so với loại người đã có kim chủ bao nuôi như Cảnh Thiên, cho dù là gia cảnh hay hình tượng thì cô ta cũng tốt hơn rất nhiều. Bác gái không thể không quan tâm đến người con dâu tương lai như cô ta mà đi nhặt một đôi giày rách được.

Thấy Hình Mỹ Kỳ đã đi rồi, Vân Tiêu mới đau đầu gắp món mà mẹ mình thích vào trong bát của bà.

"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"

Tạ Thanh Nghiên cười lạnh: "Mẹ mà không tới thì chuyện tốt gì cũng bị một mình con chiếm hết rồi? Con nói xem, cái tính cách ăn mảnh một mình này của con khi nào mới sửa? Biết trước con chó má như vậy thì bà đây có nhịn cũng phải nhịn thêm một tuần rồi mới sinh con ra."

Vân Tiêu: "..."

Anh ta tuổi Tuất là lỗi của anh ta à?

Bản thân mình không nhịn thêm một tuần, đợi đến con giáp sau mới sinh anh ta ra, nhưng lại suốt ngày chửi anh ta chó má. Trách ai chứ?

"Bồ Ngọc Thăng nói chuyện này với mẹ à?"

Cho dù là mẹ mình, anh ta cũng phải làm rõ chuyện này.

Dám giở trò khôn vặt với anh ta, cho dù là người của anh cả, anh ta cũng phải xử lý.

"Bồ Ngọc Thăng? Ai thế?"

Mắt Vân Tiêu híp lại: "Giám đốc chi nhánh Bệnh viện Phụ sản nhi Thiên Sứ - Thành phố H. Mẹ đừng nói với con là mẹ không quen ông ta đấy nhé."

Tạ Thanh Nghiên lập tức nắm chặt tay Vân Tiêu. Sau đó giống như khám phá ra vùng đất mới vậy, khóe môi lộ ra nụ cười vui mừng và xấu xa.

"Con trai, ý của con là... ngay cả người này cũng biết chuyện của Thiên Thiên rồi à? Có phải con đã làm xét nghiệm DNA cho con và Thiên Thiên rồi đúng không? Làm xét nghiệm rồi mà còn đối xử tốt với Thiên Thiên như vậy, vậy thì con bé... thật sự là con gái ruột của mẹ à?"

Khóe miệng Vân Tiêu không khỏi giật một cái.

Xong rồi!

Hình như anh ta đã nói ra điều không nên nói rồi.

Dưới gầm bàn, Tạ Thanh Nghiền đá vào cổ chân của Vân Tiêu một cách không hề khách sáo.

"A...Ui da..."

Vân Tiêu ngơ ngác nhìn mẹ mình.

Cái bà sư tử cái này!

"Bà đây hỏi con đấy!"

Vân Tiêu lại bị mũi giày coa gót đá trúng.

Vân Tiêu: "..."

Đau đến đều không nghĩ kêu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net