Chương 3- 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍑 Chương 3:

Ông ta bảo cô nói ra tình nhân là ai, cô lại bảo ông dẫn đại sư đến gặp?

Cụ chủ phải chờ đợi suốt một tháng trời, bỏ ra rất nhiều tiền, khó khăn lắm mới mời được vị đại sư đó.

Cô ta nghĩ đó là củ cải đầy đường, bảo muốn là muốn được à???

Lại còn giàu nhất Thế giới!

Nhà họ Chiến còn chưa giàu nhất Thế giới đâu nhé!

Chắc không phải là bị đập đầu rồi ngu luôn chứ!

Quản gia Từ thấy cô đã sắp ra khỏi phòng bệnh, không nhịn được hỏi: "Mợ chủ đi đâu thế?"

"Về nhà."

Quản gia Từ thắc mắc.

Không phải ông lắm chuyện đâu, nhưng rõ ràng cô gái này nhìn thấy túi xách và điện thoại của mình vẫn để trên giường bệnh, thế mà cô ta không hề có ý cần theo, cứ ngang nhiên bỏ đi như thế.

Dù gì thì ông ta cũng là người quản lý của nhà họ Chiến, không phải trợ lý cá nhân của cô ta, chẳng lẽ cô ta không thấy làm vậy có phần không ổn sao?

"Kết quả kiểm tra não của mợ vẫn chưa có, mợ chưa thể đi được!"

"Không tổn thương đến mạch máu, chỉ chấn động não nhẹ thôi, về nghỉ ngơi là được. Vết thương bên ngoài thì ông bảo bác sĩ gia đình thay thuốc cho tôi hai ngày một lần là xong."

Nhìn bóng lưng thon thả, lạnh lùng nhưng lại quyến rũ và kiêu ngạo bướng bỉnh kia, còn cả vòng eo nhỏ như rắn nước, sàn nhà như có thể nở hoa dưới gót sen của cô, Quản gia Từ thực sự muốn mua một chiếc vương niệm rồi đội lên đầu cô.

Sao cô gái này lại có thể như vậy được nhỉ?

"Nhưng phải chờ kết quả kiểm tra nữa, mợ nói thì không được!"

Đúng lúc này, bác sĩ đang bước nhanh đến qua chỗ rẽ, trông thấy Cảnh Thiên thì chào một tiếng theo phép lịch sự: "Chào mợ chủ."

Cảnh Thiên phản ứng lại, chắc chắn đối phương đang gọi mình mới khẽ gật đầu, trong vẻ quyến rũ là cảm giác cao quý lạnh lùng trời sinh.

Nhìn sang Quản gia Từ mặc bộ vest cổ điển kiểu Anh, đi kèm mái tóc chải chuốt tỉ mỉ đang đuổi theo sau, ông đeo một chiếc túi có logo cực lớn như chỉ sợ người khác không nhìn ra đây là bản giới hạn của Chanel, tay cầm một chiếc điện thoại nạm vụn kim cương lấp la lấp lánh, nhìn thế nào cững thấy giống nữ chủ tịch dẫn theo cái đuôi của mình đến thị sát công ty.

"Kết quả kiểm tra thế nào rồi?" Quản gia Từ hỏi.

Bác sĩ chưa hoàn hồn lại nên không dám nhìn thẳng, vội vàng trả lời: "Vết thương trên đầu mợ chủ dài 5cm, rộng 3.5mm, tuy chảy nhiều máu nhưng không bị tổn thương đến mạch máu, chỉ bị chấn động não nhẹ, về nhà nghỉ ngơi là được. Vết thương ngoài da thì mời bác sĩ gia đình đến thay thuốc hai ba ngày một lần, nếu gội đầu thì đừng để chạm đến vết thương."

Quản gia Từ: !!!

Không ngờ cô ta lại đoán đúng.

"Thế mợ chủ được xuất viện chưa ạ?"

"Vâng thưa quản gia, mợ chủ bị thương không nặng, có thể xuất viện bất cứ lúc nào."

Quản gia Từ ngẩng đầu, đang định lên tiếng thì phát hiện Cảnh Thiên đã đi đến khúc rẽ ở cuối hành lang, mấy vệ sĩ do ông ta dẫn đến đang theo sau lưng cô.

Khí thế này... E rằng cụ chủ ra ngoài thị sát cũng chỉ như thế thôi nhỉ?

Quản gia Từ vội vàng đuổi theo, lên xe rồi đưa đồ đang cầm cho Cảnh Thiên: "Mợ chủ, túi và điện thoại của mợ."

Cảnh Thiên liếc nhìn những thứ hoàn toàn không phải phong cách của mình một cách ghét bỏ, cô thờ ơ đáp: "Cầm hộ tôi đi, về rồi đưa tôi sau."

"... Vâng."

"Mợ chủ, ban nãy kết quả chẩn đoán của bác sĩ giống hệt như những gì mợ nói. Mợ từng hiểu về ngành y rồi ạ?"

"Không." Cảnh Thiên phủ nhận nhanh gọn lạ thường.

"Thế làm sao mợ biết được tình trạng vết thương của mợ?"

"Tra trên mạng đấy."

"Kết quả chẩn đoán mà cũng tra được?" Rõ ràng là Quản gia Từ không tin.

"Ừ. Chín đồng chín, bác sĩ Bệnh viện hạng A cấp III giải đáp thắc mắc trực tuyến bốn mươi tám giờ."

"Thì ra là vậy!"

Quản gia Từ gật đầu như tỉnh ngộ, nhưng trong lòng lại cảm thấy hình như mình bị lừa.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍑 Chương 4:

Trở lại nhà họ Chiến, Cảnh Thiên nhận thấy ánh mắt của nhũng người giúp việc trong nhà nhìn cô mang theo sự khinh thường và chế nhạo, nhưng khi cô đi ngang qua họ, nhũng người này vẫn lễ phép gọi cô là "mợ chủ".

Cảnh Thiên còn không có ý định gật đầu với những người giúp việc rõ ràng trong mắt có ác ý nhung vẫn chào hỏi mình này, cô ngẩng đầu ưỡn ngực đi thẳng về phía phòng ăn.

"Kim chủ" của cô đang ngồi trong phòng ăn, cũng chính là người đứng đầu nhà họ Chiến, Chủ tịch - Hội đồng Quản trị của AUPU Group: Ông Chiến Nhân Hạo.

Con trai và con dâu của Chiến Nhân Hạo mất sớm, để lại ba người con, lần lượt là cậu cả - Chiến Vũ Hằng, cô hai - Chiến Thư Dư và cậu ba - Chiến Lê Xuyên.

Lúc này cậu cả - Chiến Vũ Hằng ngồi bên trái ông cụ Chiến, bên phải là Khương Vũ Hi, người đã quay video Cảnh Thiên. Cô hai - Chiến Thư Dư không về nên vắng mặt.

Cảnh Thiên không muốn ngồi cạnh người nào cả nên đã ngồi ngay đối diện với ông cụ.

"Ông nội."

Sau khi ngồi xuống, Cảnh Thiên khẽ gật đầu, chào ông bằng cách thức mà cô cho là lịch sự.

Nhìn thấy Cảnh Thiên không chỉ không sợ hãi mà còn dám ngồi đối diện với ông nội, dáng vẻ phải ngang vai ngang vế với họ, Khương Vũ Hi không thể nhịn được mà phì cười thành tiếng.

Cảnh Thiên vừa lau tay vừa hỏi: "Sao cô Khương lại cười giễu cợt tôi thế? Lẽ nào trước khi ăn cơm cô không lau tay à?"

Khương Vũ Hi bị câu hỏi của Cảnh Thiên làm cho nghẹn họng, nhìn Cảnh Thiên nho nhã lau tay giống như có thể lau bàn tay xinh đẹp khiến người ta ghen tỵ ra hoa được vậy, trong lòng cô ta sinh ra một cảm giác suиɠ sướиɠ hủy diệt. Sau đó cô ta nở nụ cười càng mỉa mai, hỏi ngược lại: "Cảnh Thiên, tại sao tôi lại cười nhạo cô, lẽ nào cô không tự biết à? Cô đã quên mất chuyện xảy ra chiều hôm nay rồi à? Hay là cô muốn nhân cơ hội đầu bị thương nói với mọi người rằng thực ra cô đã mất trí nhớ? Cô hoàn toàn không nhớ chuyện gì cả?"

Khương Vũ Hi vừa mở lời đã chặn hết tất cả lý do mà Cảnh Thiên có thể dùng. Cô ta không tin đã xảy ra chuyện như vậy rồi mà đồ khốn ăn cây táo rào cây sung này vẫn có thể tiếp tục ở lại nhà họ Chiến.

Cảnh Thiên mỉm cười: "Chắc là cô Khương phải thất vọng rồi, đầu tôi chỉ bị chấn động nhẹ thôi, không tổn thương đến mạch máu, càng không có chuyện mất trí nhớ."

Khương Vũ Hi bật cười: "Thất vọng? Tôi thất vọng cái gì chứ? Thất vọng vì cô không nhớ chuyện xảy ra buổi chiều sao? Cô không mất trí nhớ thì càng tốt, nhân lúc có ông ở đây, cô mau giải thích chuyện xảy ra lúc chiều cho ông đi."

Cảnh Thiên uống một ngụm canh rồi bình tĩnh nhìn ông cụ: "Ông nội, có chuyện gì cháu không hiểu lắm."

Ông cụ Chiến vẫn luôn chuyên tâm ăn cơm, dường như không hề bị ảnh hưởng vì chuyện hai người tranh cãi, lúc này, ông cụ lấy khăn ướt nhẹ nhàng lau miệng rồi mới nhìn Cảnh Thiên.

"Chuyện gì vậy?"

"Ban đầu ông đích thân đến nhà cháu, nói là muốn hỏi cưới cháu cho cậu ba là thật lòng đúng không ạ? Hay là ông vừa ý cô Khương làm vợ của cậu ba hơn?"

"Cháu và Lê Xuyên là vợ chồng hợp pháp, ông rất vui vì hai đứa có thể ở bên nhau. Còn về Vũ Hi, ông nhớ là mình đã giới thiệu về thân phận của con bé với cháu rồi."

"Ồ, hôm nay đầu cháu bị va đập, chắc là có di chứng chấn động não rồi, cháu không nhớ rõ thân phận của cô ta cho lắm."

Vừa mới nói là mình không bị mất trí nhớ, giờ lại nói là mình mắc di chứng sau chấn động não. Đối mặt với người phụ nữ mở to mắt nói dối mà không biết xấu hỏ này, cả căn phòng chìm vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net