Chương 43- 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍑 Chương 43:

Bà Tần chưa bao giờ nghĩ rằng người luôn tôn kính bà ta và luôn mang thái độ nhẫn nhục chịu đựng với bà ta và Tần Dịch như Cảnh Thiên lại đột nhiên nói ra những lời... điên rồ như vậy. Bà ta nhất thời ngơ ngác, mắt trợn tròn, mặt mang biểu cảm "tôi sắp không nhận ra cô nữa rồi".

Ngay khi bà Tần đang kinh ngạc đến mức tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không, Cảnh Thiên kéo bà ta ra, nhân tiện nói một câu: "Cút!"

Sau đó, bà Tần trơ mắt nhìn Cảnh Thiên đi lên tầng.

Trong lòng có hàng ngàn hàng vạn lời mắng chửi nhưng lúc này bà ta bị nghẹn ở cổ họng không nói ra được.

Muốn chửi, nhưng lại cảm thấy có phải người phụ nữ này bị ma nhập rồi không...

Sao cô ta có thể hung dữ như vậy?

Khi Cảnh Thiên bước lên hành lang tầng hai, cửa phòng ngủ của Tần Dịch đột nhiên bị mở ra.

Người đàn ông mặc một chiếc áo choàng ngủ rộng rãi, để lộ nửa khuôn ngực trắng trẻo như vô tình, phối thêm với mái tóc mềm mại hơi xù lên vì mới tỉnh ngủ, trông anh ta cũng khá đẹp trai quyến rũ.

Đối với nguyên chủ chưa trải sự đời nhiều thì anh ta đúng là rất thu hút. Tuy nhiên, đối với Cảnh Thiên - người chưa bao giờ thiếu người theo đuổi mà nói, thân hình của Tần Dịch chỉ là một con gà yếu ớt thôi.

Không nói đến những thứ khác, anh ta cao 1m75, so với những anh chàng đẹp trai cao trên 1m85 tại Châu Tam Giác, chiều cao này của anh ta đã tàn phế một nửa rồi.

Không nói đến việc so sánh với anh chàng đẹp trai cao 1m85, như hôm nay, vì muốn mặc chiếc áo khoác dài mà cô đã đi một đôi giày cao gót 10cm. Bản thân cô đã cao 1m68, cộng thêm đôi giày cao gót 10cm, lúc này chiều cao của cô là 1m78.

Còn tên tàn tật trước mặt cô chỉ cao 1m75.

Cảnh Thiên muốn tránh xa đối phương.

Tại vì...

Mất mặt.

Lần đầu tiên phát hiện một người đàn ông có quan hệ thân thiết không tầm thường với cô, không nói đến thực lực, ngay cả chiều cao cũng cần cô cúi xuống nhìn.

Để anh ta làm thú cưng, cô còn thấy anh ta lùn.

Cảnh Thiên so sánh Tần Dịch với Chiến Lê Xuyên đang nằm trên giường bệnh, vì đây là hai người đàn ông có quan hệ thân thiết nhất với "lớp vỏ ngoài" của cô hiện tại.

Sau đó Cảnh Thiên phát hiện ra rằng, ngay cả khi Chiến Lê Xuyên đã bị liệt ba tháng thì dáng người của anh vẫn đẹp hơn Tần Dịch vô số lần.

Nếu cô chấm thân hình của Chiến Lê Xuyên 85 điểm thì Tần Dịch là 11 điểm.

Phán đoán từ góc độ thân hình, cô nghi ngờ "kích thước" của Tần Dịch khá nhỏ, chắc chắn là thanh niên chỉ to bằng que tăm. Nhiều nhất cũng chi hai que tăm.

11 điểm. Con số hàng chục coi như là cô nể mặt nguyên chủ nên mới tặng thêm điểm tình cảm.

Tần Dịch hoàn toàn không biết rằng hình tượng của mình trong mắt Cảnh Thiên lại bị phá hủy hoàn toàn như vậy.

Lúc này, khi nhìn thấy Cảnh Thiên, hai mắt anh ta sáng lên.

Vốn dĩ anh ta đã chuẩn bị dạy dỗ đối phương rồi, nhưng hôm nay đối phương thật là... Quá đẹp!

Đẹp đến mức gần như làm anh ta tắc thở.

Cảnh Thiên đã ở bên cạnh anh ta lâu như vậy, ngoại trừ sự xinh đẹp ban đầu cô mang đến cho anh ta, thực ra sau khi hẹn hò không lâu, anh ta đã cảm thấy người phụ nữ này rất đơn thuần.

Đơn thuần đến mức khiến cho anh ta cảm thấy buồn tẻ.

Lúc đầu muốn chia tay với cô, nhưng biết nhà cô kinh doanh bất động sản ở Thành phố H nên không đành lòng.

Sau đó anh ta đã ở bên Cảnh Lạc được cưng chiều hơn. Anh ta đang định chia tay thì Cảnh Thiên lại được đạo diễn để mắt đến, có tài nguyên, thế là hết lần này đến lần khác vẫn chưa chia tay được.

Đã bao lâu rồi anh ta không ngạc nhiên trước vẻ ngoài của Cảnh Thiên nhỉ?

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍑 Chương 44:

Hôm nay Cảnh Thiên mặc một chiếc áo khoác màu kaki sẫm kiểu dáng Hàn Quốc viên ca rô dài đến mắt cá chân.

Mặc dù tay áo dài đến khuỷu tay để lộ ra cánh tay ngọc ngà trắng như tuyết, nổi bật lên một chút nghịch ngợm, nhưng những cô gái trẻ bình thường vẫn khó có thể mặc được chiếc áo có màu sắc và kiểu dáng như vậy.

Cảnh Thiên ngày hôm nay giống như là con cưng của trời, những bộ quần áo kén dáng người, kén khí chất và màu da như vậy lại làm cô vô cùng xinh đẹp.

"Em làm gì vậy?" Tần Dịch đột nhiên quát lên.

Ngay khi Tần Dịch kinh ngạc vì khí chất và cách ăn mặc của Cảnh Thiên hôm nay, Cảnh Thiên đã bước đến trước mặt anh ta, đi vòng qua người anh ta rồi sải bước vào phòng ngủ.

Tần Dịch sửng sốt, sau khi Cảnh Thiên đã đi cách anh ta khoảng một mét, anh ta mới sực tỉnh ra và kêu lên.

Cảnh Thiên phớt lờ tiếng kêu của Tần Dịch. Mặc dù lúc này trong lòng cô đang xao động bởi cảm xúc của nguyên chủ, rất bài xích những gì cô muốn làm tiếp theo nhưng cô vẫn bước đến cạnh cửa mà không hề do dự.

Tần Dịch sợ tới mức tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, xông đến năm lấy cổ tay Cảnh Thiên. "Em làm gì vậy?"

Giọng Tần Dịch rất lớn: "Em đến nhà anh, không chào mẹ anh cũng không nói chuyện với anh mà lại xông thẳng vào phòng ngủ của anh. Em làm sao vậy hả?"

"Bắt quả tang."

Đối mặt với sự tức giận của Tần Dịch, vẻ mặt Cảnh Thiên vẫn bình tĩnh ung dung, cô trả lời rất thoải mái.

"Em bị dở hơi à?" Tần Dịch cảm thấy không ổn.

"Là bạn gái của anh, tôi nghi ngờ anh có người phụ nữ khác sau lưng tôi nên mới đến bắt quả tang. Sao anh lại nghĩ hành động này là bị dở hơi?" Cảnh Thiên vẫn hùng hồn.

Tần Dịch sắp bị tức chết bởi giọng điệu bình tĩnh ung dung và đương nhiên của Cảnh Thiên rồi. Anh ta mắng: "Cảnh Thiên, giữa con người cần có sự tin tưởng cơ bản. Nhất là giữa người yêu với nhau, vợ chồng chung sống với nhau cũng như vậy. Đừng nói đến chuyện hai chúng ta còn chưa kết hôn, cho dù kết hôn rồi thì em làm như vậy cũng không đúng."

Cảnh Thiên chế nhạo: "Có phải anh đã hiểu lầm bốn chữ 'tin tưởng cơ bản rồi không? Mỗi người một khác, trên đời này có nhiều tên đàn ông cặn bã ngoại tình như vậy, anh cho rằng họ đều đáng để tin tưởng sao? Tình cảm của tôi dành cho anh còn chưa đạt đến mức tin tưởng, cho nên tôi đến bắt quả tang đấy, có vấn đề gì không?"

Tần Dịch bị lời nói của Cảnh Thiên làm cho nghẹn đến mức không nói ra được câu nào.

Cảnh Thiên lợi dụng lúc đó để vặn tay nắm cửa.

Tần Dịch sợ đến mức mặt biển sắc, giờ có ngăn cản cũng đã không còn kịp nữa rồi.

May mà cửa bị khóa trải từ bên trong.

Lúc này Tần Dịch và bà Tần vừa lên tới nơi mới thở phào nhẹ nhõm.

Bà Tần tức giận đến mức xông tới trước mặt Cảnh Thiên, lớn tiếng mắng: "Cô đúng là muốn lật trời thật rồi. Rốt cuộc thì cô có gia giáo không hả? Mới sáng sớm mà đã đến nhà tôi, không được sự đồng ý của tôi mà đã hiên ngang xông vào. Cũng không biết chào hỏi người lớn, còn mắng tôi còn không bằng con chó! Bây giờ lại còn kiểm tra phòng ngủ của con trai tôi nữa!!! Nếu như cô đã không tin tưởng nó như vậy thì cô còn yêu nó làm gì?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net