Chương 9- 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍑 Chương 9:

Hoàn toàn không quá lời khi miêu tả anh có tài năng hơn người và đẹp trai không ai sánh bằng. Chiến Lê Xuyên là kiểu người dù có đứng trong đám người được ông trời ưu ái thì cũng có thể lập tức bộc lộ tài năng. Có điều không ngờ bây giờ anh lại trở thành một người bị liệt.

Nhưng may mà anh đã gặp được cô.

Bây giờ cô đã nhận tiền rồi, nhà họ Chiến, cô sẽ xử lý thật tốt.

Làm vợ Chiến Lê Xuyên là chuyện không có khả năng nhưng trước khi rời khỏi nhà họ Chiến, cô vẫn có thể cố gắng chữa trị hết sức mình.

Phòng của cô và Chiến Lê Xuyên thông nhau, nhưng trước đây để tránh làm phiền nhau, bức tường cửa ở giữa đã kéo ra.

Cảnh Thiên bước vào phòng mình theo ký ức của nguyên chủ.

Sau khi làm quen với đồ đạc hoàn toàn không theo phong cách của mình, cô không có hứng thú nên rời khỏi phòng.

Bên ngoài phòng ngủ là sân thượng rộng hơn 1000m².

Trên sân thượng có một bể bơi vô cực rất đẹp và khí phái. Ngoài ra, toàn bộ sân thượng đều được bao quanh bởi cỏ cây hoa lá, cảnh quan rất tinh tế và đẹp mắt.

Tòa nhà của nhà họ Chiến được xây dựng theo phong cách sân vườn của Châu S. Sau khi nhà họ Chiến mua được khu đất gần trung tâm thành phố này, vỗn dĩ định dùng để phát triển bất động sản. Cuối cùng ông cụ Chiến thấy Chiến Lê Xuyên thích nên đã để lại mảnh đất rộng hai trăm mẫu này, xây thành nhà ở của nhà họ Chiến.

Ở Thành phố H tấc đất tấc vàng biết bao nhiêu nhân viên văn phòng cấp cao muốn phấn đấu mua một căn nhà một phòng ngủ thôi cũng vô cùng khó khăn, nhìn căn nhà này của nhà họ Chiến là có thể thấy được thực lực hùng mạnh của họ.

Cảnh quan trong nhà họ Chiến được chia thành 12 nơi, mỗi nơi đều có một phong cách sân vườn khác nhau. Là sân thượng của người cháu trai được ônh cụ Chiến cưng chiều nhất, việc thi công trên đó có thể nói là khá tốn công sức.

Bởi vì phòng ngủ của cô và phòng ngủ Chiến Lê Xuyên thông nhau nên sân thượng cũng liền nhau luôn.

Càng đi về hướng phòng ngủ của Chiến Lê Xuyên thì có càng nhiều các giống lan quý hiếm. Thậm chí ngay sát phòng ngủ của Chiến Lê Xuyên còn có hơn chục chậu Tố Quan Hà Đỉnh.

Đây là loài lan cực kỳ quý hiếm trong số các giống lan, cho dù là nơi chuyên để thưởng thức thì loài lan như thế này cũng là bảo vật của cả vườn rồi, một chậu thôi cũng có giá trị lên đến hàng triệu, thậm trí hàng chục triệu.

Chất thành đống trước cửa như là không cần tiền vậy, có thể thấy được Chiến Lê Xuyên được ông cụ cưng chiều như thế nào.

Nhưng...

Liếc nhìn sân thượng được xây dựng giống như khu vườn của hoàng tử trong thế giới cổ tích, mắt Cảnh Thiên thoáng hiện lên một tia âm u, sau đó cô mở cánh cửa kính dẫn vào phòng ngủ của Chiến Lê Xuyên ra.

Cánh cửa vỗn dĩ không đóng hoàn toàn, Cảnh Thiên cứ thế bước vào một cách tự nhiên.

Dù bị liệt nhưng trước giường của người đàn ông vẫn có rất nhiều sản phẩm công nghệ cao. Nhìn vào nút điện từ trên đầu đối phương, Cảnh Thiên đoán rằng những món đồ công nghệ cao này đều là những thiết bị cảm ứng thông minh.

Cảnh Thiên không nhìn rõ những thiết bị này là gì, bởi vì cô nhanh chóng bị vẻ đẹp của người kia thu hút.

Là một người điên cuồng vì sắc đẹp, Cảnh Thiên cho rằng vẻ ngoài của Chiến Lê Xuyên khá chân thực. Gương mặt anh sắc sảo, đường nét rõ ràng, sống mũi cao, đôi môi mỏng hơn mím lại, ánh sáng ấm áp nhẹ nhàng xóa bỏ sự lạnh lùng và xa lánh trên người anh, chỉ để lại một thoáng yếu ớt vì bị bệnh.

Khi Cảnh Thiên đang quan sát đối phương một cách tỉ mỉ thì lúc này, Chiến Lê Xuyên đột nhiên mở mắt ra.

Đôi con ngươi đen như mực, sâu lắng và u ám như đầm lầy, sự sâu thẳm như xoáy nước đó như thể muốn kéo người ta vào vũng lầy không đáy. Cho dù lúc này anh chỉ có thể yếu ớt nằm ở đây, nhưng hơi thở cao quý phả ra trong nháy mắt đó lại tỏa ra áp lực hút hồn người khác, giống như lưỡi dao lao về phía Cảnh Thiên..

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍑 Chương 10:

Nếu là Cảnh Thiên của trước đây, e rằng đã bị ánh mắt bất ngờ này dọa đến mức sợ hãi hét lên rồi, nhưng Cảnh Thiên của bây giờ thì đã khác. Cô nở một nụ cười rất thân thiện với Chiến Lê Xuyên: "Dậy rồi à? Anh còn chưa ăn tối đúng không? Có đói không?"

Nghe thấy tiếng động bên trong, hai vệ sĩ đang canh gác ở phòng khách bên ngoài lập tức xông vào.

Khi nhìn thấy Cảnh Thiên, vẻ mặt của hai người họ rõ ràng là rất ngạc nhiên.

"Xin lỗi cậu chủ, chúng tôi không ngờ mợ chủ sẽ đi thẳng vào."

Biết rõ rằng phòng của Cảnh Thiên liền với phòng của Chiến Lê Xuyên, nhưng ba tuần qua, mợ chủ này chưa từng một mình bước vào chỗ ở của cậu chủ lần nào. Cho nên hai vệ sĩ mới buông lỏng cảnh giác với sân thượng, chỉ canh ở ngoài phòng khách, đề phòng Khương Vũ Hi luôn dùng đủ lý do để vào làm phiền cậu chủ nghỉ ngơi. Nhưng không ngờ rằng, người không mời tự đến ngày hôm nay lại là mợ chủ.

Chiến Lê Xuyên nhìn chằm chằm Cảnh Thiên, trong lòng biết chắc chắn người phụ nữ này được lợi ích gì đó ở chỗ ông nội nên mới coi anh là nhiệm vụ, để tạo cảm giác tồn tại mà thôi.

Vốn dĩ anh không thèm trả lời, nhưng khi nhìn vào ánh mắt tươi cười của đối phương, anh phát hiện cảm xúc đối lập, chán ghét, né tránh lần trước trong mắt đối phương đã hoàn toàn khác.

Lần này, trong mắt cô tràn đầy thiện ý, đôi mắt hoa đào xinh đẹp trong veo nhìn anh không có sự dung tục của trước kia nữa, lại khiến sự xinh đẹp từ tận trong xương tủy phát huy đến cực điểm.

Rõ ràng là cùng một người, cùng nở một nụ cười như vậy, nhưng lại diễn tả sự khác nhau giữa vẻ đẹp cao thấp và cấp cao một cách tinh tế và rõ ràng. Không hổ là một diễn viên! Bản lĩnh cầm bao nhiêu tiền làm bấy nhiêu việc đúng là lợi hại!

Nhìn thấy nụ cười tràn đầy sức sống như ánh nắng mùa xuân của cô, Chiến Lê Xuyên có sự kích động muốn tận tay xé nát cái khuôn mặt giả tạo này đi.

Cuộc sống tương lai của anh đã không còn ánh sáng nữa, cho nên không cần một nụ cười rạng rỡ như vậy, càng không cần một nụ cười rạng rỡ giả tạo.

Đối mặt với câu hỏi của Cảnh Thiên, Chiến Lê Xuyên chậm rãi trả lời: "Không đói."

Giọng nói êm ái vang lên trong căn phòng ngủ rộng lớn.

Có lẽ là đã lâu không nói chuyện, giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn, mang theo một chút lười nhác uể oải, nhưng cũng ẩn chứa sức nặng như thể con sông Nile cổ đại, mang theo sự kỳ ảo và lắng đọng, rõ ràng là gần trong gang tấc nhưng lại cho người ta cảm giác xa tít chân trời, lúc ẩn lúc hiện không chân thực.

Hai vệ sĩ trợn tròn mắt khi nghe thấy câu nói của Chiến Lê Xuyên.

Đây là câu đầu tiên trong mấy ngày nay của cậu chủ. Làm sao có thể không khiến họ vui mừng chứ chứ?

Tuy nhiên, những lời tiếp theo lại khiến bầu không khí tích cực lạnh đến mức đóng băng ngay lập tức.

Chiến Lê Xuyên nói không nhanh không chậm: "Cô không biết người bị liệt nửa người trên không có cảm giác đói à?"

Ánh mắt Chiến Lê Xuyên giống như một lưỡi dao sắc bén, không chỉ khiến người khác bị thương mà còn làm chính mình bị thương nữa.

Đôi mắt anh giống như một chiếc gương chiếu yêu vậy, có thể ngay lập tức khiến biểu cảm hoàn hảo do Cảnh Thiên tạo ra phải biến mất.

Sau khi nghe thấy lời nói của Chiến Lê Xuyên, Cảnh Thiên không hề cảm thấy mất tự nhiên, nụ cười trên môi vẫn tươi rói. Đôi mắt quyến rũ và đầy mê hoặc của cô lấp lánh, giọng nói của cô rất nhẹ nhàng nhưng lại mang sự yên bình mê hoặc lòng người.

"Ai nói rằng những người bị liệt nửa người trên không cảm thấy đói? Anh chỉ bị tổn thương tủy sống thôi, nó chỉ ảnh hưởng đến dây thần kinh trong cơ thể anh, tức là dây thần kinh điều kiện cơ xương của anh thôi. Dây thần kinh giao cảm của anh vẫn bình thường, dây thần kinh giao cảm kiểm soát nhu cầu đường tiêu hóa của anh. Vì vậy, ngay cả khi bị liệt nữa người trên thì anh vẫn sẽ cảm thấy đói."

"Nếu như anh đói mà không ăn thì quá trình trao đổi chất sẽ tiêu hao cơ bắp và chuyển hóa chúng thành năng lượng cơ bản. Điều này khiến cơ và xương trong toàn bộ cơ thể của anh bị teo lại nhanh chóng. Vì vậy việc ăn uống rất quan trọng."

Chiến Lê Xuyên: "..."

Anh không nhìn thấy biểu cảm bối rối như trong tưởng tượng, người phụ nữ này vẫn giữ nụ rạng rỡ chói mắt đến mức khiến người ta giật mình.

Chiến Lê Xuyên lại nhắm mắt lại, đột nhiên không muốn nói nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net