Chap 6: Sơ Krone và thiết bị dò tìm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả bom siêu to khổng lồ đã tới rồi đây~

____________________________________________________________________________________

Isabella dẫn Krone tới 1 căn phòng.

- Cô cứ sử dụng phòng này thoải mái nhé.

- Vâng, xin cảm ơn.

Trong lúc đó...

- Trời, bà ta ở nơi bất tiện quá.(Ray)

- Ở giữa 3 căn phòng của chúng ta và tụi trẻ luôn.(Rim)

Emma, Norman, Ray và Rimuru đang ở cầu thang dưới Isabella và Krone để quan sát.

- Chắc chắn làm vậy là để quan sát chúng ta dễ hơn rồi.(Nor)

***

- Tớ chú tâm vào cái thiết bị dò tìm quá nên không nghĩ rằng sẽ có người lớn thứ 2 luôn.(Nor)

- Thiết bị dò tìm thì cứ để tớ cho, cậu không cần lo đâu.(Rim)

- Theo tớ thì chúng ta nên thấy vui.(Ray)

- Tại sao?(Em)

- Chúng ta sẽ có thêm 2 nguồn thông tin là Carol và sơ Krone. Đầu tiên, 2 người đến từ đâu?

- Carol chắc là thay thế cho Connie rồi.(Rim)

- Có nghĩa là họ đang bổ sung hàng hóa. Vì đây là trang trại nên sẽ có nơi để bổ sung những đứa trẻ 1 tuổi.(Nor)

- Tức là cả 3 chúng ta đều tới từ đó sao?(Em)

- Có lẽ là vậy. Sơ Krone chắc cũng tới từ đó. Chắc hẳn là cũng có nhiều trang trại khác giống nơi này, và người lớn làm việc cho lũ quỷ đã bị kiểm soát từ lúc mới sinh, cũng có thể là sau khi bị lũ quỷ bắt kiểu như Rimuru.(Nor)

- Không hề! Tớ không có bị bắt! Không hề!-Rimuru phồng má.

- Rồi rồi, cậu hiếu thắng quá đấy! Tạm bỏ qua việc đó, giờ chúng ta phải tìm ra vị trí của thiết bị dò tìm và nghĩ cách trốn thoát.(Ray)

- Tớ đã tìm khắp người, nhưng mà chẳng có dấu hiệu nào cả, trong quần áo hay giầy cũng vậy.-Rimuru nhún vai.

- Đây không thể là loại sóng vô tuyến do con người tạo ra, vậy thì chắc chắn đây là công nghệ của loài quỷ. Có thể chúng ta sẽ không tìm được.(Ray)

- Vậy thì chúng ta có thể dự đoán mà. Cậu nghĩ ở đâu hả Rimuru, cố nhớ 1 chỗ mà cậu cảm thấy nhói nhói xem.(Nor)

- Hmm... để coi...

- Hãy suy nghĩ theo góc nhìn của loài quỷ.(Ray)

- Nhói...nhói...vướng...vướng?-Rimuru giật thót-Tay của tớ! Không, là tai... tai của tớ! Tai trái!!!

Rimuru mừng rỡ kiểu cậu đã tìm được định luật vạn vật hấp hối.

Emma chạy đến sờ thử tai của Rimuru.

- Hmm... tớ có cảm thấy cái gì đó, nhưng mà nó không được rõ lắm, đáng ra nó phải để lại sẹo chứ nhỉ.

"Hồi phục mất rồi, lấy đâu ra sẹo, khả năng này cũng hơi phiền ghê..."

<Không thể để khuôn mặt của Master có sẹo được>

(...Là cô làm à? Sao cô không bảo ta? Như vậy việc tìm kiếm sẽ dễ hơn...)

<Tên Iramus đó không cho tôi tiết lộ nhiều thông tin, tôi xin lỗi Master>

(À thôi không sao đâu, ta tự lo được.)

- Chúng ta cần phải tìm nó rõ hơn.(Ray)

- Carol? Carol vừa mới đến, chắc chắn sẽ rõ hơn!(Nor)

- Đúng rồi nhỉ, để tớ đi coi thử.(Em)

***

Isabella và sơ Krone đã có 1 cuộc nói chuyện bí mật trong phòng.

Bà Isabella đã nói cho Krone biết rằng 2 trong 4 đứa lớn nhất đã phát hiện ra sự thật, và bà muốn sơ Krone giữ bí mật, bà sẽ tự xử lí chúng. Nhiệm vụ của sơ Krone chính là giám sát lũ trẻ.

- Những đứa trẻ của tôi rất đặc biệt.

***

- Là như vậy đấy! Ta cũng không ngờ Isabella trứ danh lại bất cẩn thế đấy. Cô ta còn không báo cáo lên cấp trên, giấu nhẹm đi lỗi lầm của mình. Tuy nhiên, nếu ta giúp đỡ, cô ta sẽ nợ ta, và 1 ngày nào đó ta sẽ trở thành 1 mama!

Sơ Krone ngồi nói chuyện 1 mình với con búp bê kì lạ. Có vẻ đây là món đồ chơi lúc nhỏ của cô. Cô coi nó là con của mình.((Ad kiểu :D ???))

Mục đích của cô là tìm ra lũ trẻ đã phát hiện bí mật rồi báo cáo cho cấp trên, như vậy Isabella sẽ bị đuổi việc và cô sẽ trở thành mama.

- Tuyệt vời! ta sẽ trở thành mama ở đây, phải mau tìm chúng thôi!

***

- Lũ trẻ rất thích sơ Krone.(Nor)

- Ờ. Làm sao chúng ta qua mặt được 2 người lớn được yêu thích bởi lũ trẻ?(Ray)

Norman và Ray vừa rửa bát vừa nói chuyện. Bỗng dưng sơ Krone xuất hiện ở đằng sau.

- Norman và Ray nhỉ? 2 đứa đạt điểm cao nhất trong bài kiểm tra, giỏi thật! Hi vọng chúng ta sẽ thân thiết với nhau.

Sơ Krone bắt tay rồi nhìn 2 người bằng ánh mắt dò xét...

- Sơ Krone!!!

- Ối chà!

Có ai đó vừa nhảy lên lưng Krone làm cô loạng choạng, cô quay lại đằng sau thì phát hiện 1 cậu bé tinh nghịch đang cười khúc khích.

- Ara, là Rimuru đấy à?

- Sơ Krone, ra kia chơi với tụi con đi!

- Được thôi, chúng ta đi nào.

Krone bước đi với Rimuru bám trên lưng. Bỗng Rimuru quay mặt lại với tụi Norman và khẽ nháy mắt.

- Ra vậy, cậu ta vừa giúp chúng ta.

- Rimuru lanh thật đấy.-Norman khẽ cười.- Chúng ta vẫn ổn, bà ta chưa nghe được đâu.

- Theo cách bà ta nhìn chúng ta, có lẽ bà ta đang nghi ngờ chúng ta, vì chúng ta là những đứa lớn nhất. Nhưng bà ta có vẻ không nghi ngờ Rimuru lắm.

- Rõ ràng quá mà, cậu ta không khác gì 1 đứa trẻ 5 tuổi, giống hệt Emma trước kia. Cậu ta đóng kịch giỏi thật.

- Sơ Krone chắc chắn là lấy thông tin về chúng ta từ mama rồi, chúng ta phải nhanh lên thôi.

***

Emma nhìn Carol với 1 tâm trạng khá bất an. Gilda khẽ cất lời:

- Chị Emma nè, em muốn hỏi chị... về đêm hôm đó...

Nhưng có vẻ Emma không nghe thấy. Cô đang quá chú tâm vào Carol. Theo lời Rimuru, cô đặt Carol xuống giường, nhẹ nhàng xoay mặt sau tai trái của Carol ra. Tại đó có 1 nốt sưng đỏ.Cô bấm nhẹ và thấy cồm cộm, mừng rỡ vì việc thiết bị dò tìm ở đây là chính xác.

- Trên tai mọi người đều có nó, Phil rồi thì Connie.

- Trên tai em có không?-Gilda khẽ vuốt tóc.

- Đã biến mất rồi. Nó nhỏ quá nên chị không thấy luôn.

- Cái gì nhỏ?

- Eh? Ý chị là vết sẹo...

Carol vui vẻ nắm nhẹ lấy tay của Emma.

- Mình phải bảo vệ những đứa trẻ này.-Emma nói nhỏ.

Mắt kính của Gilda bỗng sáng lên.

***

- Xác nhận định kì. Đây là 73584 từ nhà máy số 3. 17 tháng 10, mọi thứ vẫn như bình thường. Kết thúc truyền tin.

Isabella đang định gỡ chiếc tai nghe xuống thì bỗng 1 giọng nói vang lên:

- Isabella?

- Bà!?

- Ta đã nhận được thông tin từ boss. "4 bọn chúng vẫn có thể vận chuyển theo kế hoạch chứ?" Năm nay những nhà máy khác đều có kết quả khá tệ, hàng thượng phẩm ở nhà máy của cô sẽ được dâng tế cho Tifari.

- Vâng, tôi đã biết. Nhắn lại với Boss là mọi thứ đều ổn, chuyển lúc nào cũng được.

- Còn về đứa trẻ mới đến thì sao? Ta nghe nói nó đã từng thắng con trong 1 lần chơi cờ vua.

- Vâng, đứa trẻ ấy rất có tiềm năng. Nếu nó là con gái, có lẽ nó sẽ được trở thành mama.

- Không trở thành mama được nhưng nó vẫn có thể được chuyển tới nơi "đó".

- Vâng ạ.

***

Emma chạy ra khỏi House cầm theo 1 trái bóng. Cô tung nó lên trời, Rimuru từ đâu chạy ra chộp lấy trái bóng.

- Cố lấy lại nó nè Emma!

- Đợi đó, đừng có coi thường tớ!

Emma chạy theo Rimuru, đi ngang qua chỗ Ray tiện chộp luôn quyển sách cậu đang đọc.

- Này! Đứng lại!

- Vận động đi chứ Ray! Chạy theo tớ mà lấy lại nè!

Ray cũng đứng lên chạy theo Rimuru và Emma. Bỗng Norman xuất hiện đuổi theo cả 3 người:

- Này khoan đã Rimuru! Đừng trốn việc nữa! quay lại đây giúp tớ nào!

- Bắt được tớ đi làm gì thì làm!

Và thế là cả 4 người rượt nhau vào trong rừng.

- Ôi trời, họ năng động thật đấy.(Don)

Gilda nhìn theo Emma, cô khẽ cau mày.

Tất nhiên là 4 người kia không chơi suông rồi. Họ đang tìm cách chạy vào sâu trong rừng mà không bị... lố, và nó khá là thành công. Tuy nhiên sơ Krone vẫn nhìn họ với ánh mắt nghi ngờ.

Trong khu rừng...

Ray sờ lên tai trái của mình.

- Quả nhiên sẽ không ai để ý tới cái này.

- Nó biến mất nhanh thật đấy.(Nor)

- Tớ không hề nghĩ tới luôn. Cảm ơn Rimuru nhé.(Em)

- Không có chi không có chi.-Rimuru phẩy tay nhưng mặt mày thì hớn hở phải biết.

(( Có thể các bạn sẽ thấy Rim khá trẻ con, đơn giản là vì Rim đang phải đóng vai đứa trẻ 11 tuổi, và lí do chính là là vì ad thích thế:D ))

- Chúng ta giờ đã biết vị trí, kích thước và hình dạng của thiết bị dò tìm rồi. Và bây giờ chúng ta phải...(Nor)

- Tìm cách phá hủy nó.-Cả 4 người đồng thanh.

- Có thể rạch ra xem, nhưng nếu Mama chải tóc cho chúng ta, nó sẽ bị lộ.(Em)

- Thiết bị này cũng không được hữu dụng lắm, nó không thể nhận dạng từng người, đến gần cổng hay tường thì nó cũng không thông báo. Tuy nhiên nó vẫn được cấy vào, tại sao?(Ray)

- Vì họ tự tin có thể bắt được chúng ta miễn là thiết bị còn nguyên vẹn ư?(Rim)

- Và nếu có thông báo, có lẽ đó là khi thiết bị bị phá hủy.(Nor)

- Tức là nếu phá hủy thì Mama sẽ biết ngay?(Em)

- Đấy là nếu chức năng thông báo có tồn tại.(Ray)

- Nhưng Mama đã cố tình cho chúng ta biết về sự tồn tại của thiết bị này tức là phá hủy nó cũng sẽ không dễ dàng...(Nor)

- Tụi mình chỉ có thể phá hủy nó khi đang trốn thoát.

- Vậy thì chúng ta làm cách nào?(Em)

Sau 1 hồi thống nhất, họ quyết định để cho Ray xử lí cái thiết bị đó.

- Việc còn lại là đưa tất cả ra ngoài cùng với nhau. Nhưng mọi người đều tin tưởng Mama, có thể họ sẽ không chịu được sự thật.(Nor)

- Thể lực cũng là 1 vấn đề. Và tất nhiên, bọn trẻ là gánh nặng.(Ray)

- Ray!-Emma thủ sẵn tư thế chuẩn bị ném trái bóng vào Ray làm Rimuru phải cướp lấy quả bóng.

- Nhưng đó là sự thật, vài đứa không giỏi vận động và có những đứa bé chưa đứng được. Tớ vẫn nghĩ đó thật sự là gánh nặng.(Ray)

Rimuru ném luôn quả bóng vào đầu Ray.

- Tớ phải ném cho cái tư tưởng đó bay ra khỏi đầu cậu đi.

- Đau! Thế cậu có ý tưởng gì hay à?

- Kukuku, tất nhiên là có rồi. Sao chúng ta không lợi dụng trò đuổi bắt?

- Đuổi bắt? H...Hay đấy nhỉ!-Emma reo lên.

- Hiểu rồi, vậy là chúng ta sẽ giả vờ chơi, thực chất là luyện tập.(Nor)

Kế hoạch đã được thống nhất. Emma sẽ giúp bọn trẻ cách tận dụng cơ thể. Ray sẽ là cách vận dụng trí óc. Norman sẽ chỉ ra điểm yếu của bọn trẻ. Và Rimuru sẽ là luyện tập phản xạ.

Và tất nhiên, bọn trẻ đã tiến bộ đáng kể. Khả năng chạy bền được nâng cao, bọn trẻ cũng có nhiều mánh khóe hơn. Ví dụ như tạo dấu chân giả, chạy theo hướng gió...

Đặc biệt hơn, tốc độ phản xạ phải gọi là làm Norman bất ngờ hết lần này tới lần khác! Ví dụ khi Norman xuất hiện bất ngờ trên đường chạy, thông thường tụi nhỏ sẽ cố gắng kít lại và khi dừng lại được thì sẽ bị Norman nắm áo ngay lập tức. Nhưng lần này, bọn chúng luồn dưới cánh tay rồi cắm đầu cắm cổ chạy một mạch! Norman thầm thán phục:

"Quả nhiên là Rimuru mà."

Lũ trẻ đã trốn được lâu hơn hẳn lúc trước.

- Hay thật, nếu cứ thế này, mình có thể...AAAHHH!!!

Nhưng không có nghĩa là không bị bắt...

- Hay thật đấy, anh Norman chộp ngay vai em lúc em đang cười thầm luôn.-Thoma nằm thở dài.

- Lúc địch tự mãn cũng chính là lúc thích hợp nhất cho 1 pha úp sọt! Chưa nghe bao giờ à?-Rimuru cười.

- Có cả câu đó hả?

- Tức là thế này-

- Chơi đuổi bắt vui quá nhỉ?

Tiếng của sơ Krone cắt ngang lời của Rimuru. Cô từ từ bước tới chỗ bọn trẻ.

- Cô muốn thân thiết với mấy đứa hơn. Chúng ta cùng chơi nhé.

______________________________________________________________________________

Tên của Norman chắc là lấy từ chữ "normal"(bình thường), nhưng đáng tiếc là Nỏ ko bình thường tí nào:v

Happy birthday TrangNguyn337 !!(Hông bt có đúng ngày ko)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net