Chương 61: Cố chấp lão công, ngươi cút đi (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nhi Su

"Lá gan cho dù lớn, cũng sợ kẻ thần kinh không bình thường." Đường Hoan thập phần thờ phụng một đạo lí, đó chính là thua người không thua trận, " Thêm nữa, ai đó vào thời điểm muốn chết, không phải vẫn đủ quyết tâm sao, bây giờ chắc không nhát chết giống ta sao?"

"Lâm Dĩ Hoan! Miệng lưỡi sắc bén ở trước mặt ta, đối với ngươi không có chỗ tốt gì đâu!" Tiêu Liệt âm thầm siết chặt đấm tay, nếu không phải cái hàng giả này làm rối loạn hôn lễ của mình, hắn sao có thể rơi xuống nông nỗi hỏng chân như bây giờ!

Đường Hoan nếu mà biết được giờ phút này Tiêu Liệt đang suy nghĩ cái gì, chỉ sợ là sẽ nhịn không được cởi giày ra, chà lên mặt hắn!

Què chân không đi trách mối tình tay ba của các ngươi, mà lại quay sang trách ta? Có biết xấu hổ hay không?

"Ai da, tôi vốn sinh ra yếu ớt còn thêm bệnh tim, anh ngàn vạn đừng làm tôi sợ, tôi không chịu nổi kinh hách, một giây liền ngất cho anh xem."

"Cô...." Tiêu Liệt tức tới mức nhịn không được ném ngã đồ vật thứ hai nằm trong tầm tay.

"Lâm Dĩ Hoan, cô vẫn làm cho người ta chán ghét giống y như hồi nhỏ!"

Rõ ràng là chị em sinh đôi, Dĩ Nhu nhẹ nhàng ôn nhu chăm sóc như vậy, Lâm Dĩ Hoan quả thực chính là bùn lầy trên mặt đất! Khi còn nhỏ luôn vây quanh hắn lì lợm la liếm, may mắn sau đó là bởi vì thân thể không tốt mà về phía nam sống với ông ngoại trong nhà lớn, nếu không, Tiêu Liệt chỉ sợ là đã sớm bóp chết Đường Hoan bởi vì không kiên nhẫn!

Đường Hoan vừa nghe thấy những lời này liền vui vẻ, "Nha, nhớ rõ ràng những chuyện của tôi khi còn nhỏ! Yêu thầm tôi sao?"

"Sách..." Chậc lưỡi, vẻ mặt khinh thường, "Nhưng mà với cái tính tình này, đừng nói là tôi, đổi lại bất kỳ người con gái nào thì cũng sẽ không chịu nổi sự yêu thầm này."

Hệ thống hận không thể ôm chặt bản thân.

Ký chủ nhà ta bởi vì bị đánh một cái, đã hoàn toàn thả bay bản thân!

Làm sao bây giờ? Online chờ! Rất gấp....!

Đường Hoan nói không khác gì đang chọc một cái tổ ong vò vẽ, Tiêu Liệt tức tới mức phi ngay một cái gối qua, rít gào, "Lâm Dĩ Hoan, cút, cô cút ra ngoài cho tôi!"

Đường Hoan không nghe lời, qua sô pha ngồi, móc ra túi hạt dưa ngũ vị mà bản thân đã sớm có trù tính, bắt đầu chậm rì rì cắn hạt dưa, "Anh bảo tôi cút thì tôi liền phải cút, như vậy chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?"

Có bản lĩnh anh đi qua đây mà đuổi!

"Tiêu Liệt, tôi cảm thấy anh bây giờ cần có một cái gương, để tự xem lại sự vặn vẹo của chính anh, một bộ dáng không chịu nổi một chiêu."

Trong cốt truyện, sau khi Phó Liệt đứng dậy, nói cách khác Boss phản diện chính là Boss phản diện, chỉ là tạm thời thất ý nghèo túng, rất nhanh là có thể khôi phục lại bộ dáng điên cuồng tàn khốc. Dựa theo cái tính cách thô bạo này của anh ta, Đường Hoan biết là sau khi Tiêu Liệt quật khởi, cô sẽ không có trái ngon mà ăn, cùng với đến lúc đó ngồi chờ chết, còn không bằng ở thời điểm hắn còn què mà ngược hắn, ít nhất thì bản thân cũng sẽ không quá mệt!

"Lâm Dĩ Hoan, cô cút!" Tiêu Liệt rít gào.

"Tôi càng không cút!" Đường Hoan tiếp tục cắn hạt dưa.

Tiêu Liệt giãy giụa.

Muốn xuống đất.

Cuối cùng lại thành ra hắn nện trên mặt đất một cái, lộc cộc một tiếng, Đường Hoan sợ tới mức vỏ hạt dưa sặc trong cổ họng, kịch liệt ho khan vài tiếng, mới nhổ ra được.

Tiêu Liệt té một cái tức khắc đầu váng mắt hoa, nằm trên đất không nhúc nhích, Đường Hoan nhận mệnh mà để hạt dưa lên bàn trà, đi đến kế bên Tiêu Liệt, ngồi xổm, muốn đỡ hắn lên trên giường.

"Đúng là kiếp trước thiếu nợ anh!" Đường Hoan lẩm bẩm.

Ở thời điểm cô vừa vươn tay ra, không hề phòng bị, đại chưởng của Tiêu Liệt đã chế trụ cổ tay của cô, anh ta cơ hồ là dùng hết toàn lực, gắt gao áp chế cô ở trên ngực, tiếp đó giãy giụa xoay người, đè Đường Hoan trên đất.

Bóp chết cô ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net