Chương 81: Cố chấp lão công, ngươi cút ngay (28)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy cũng không được đoạt chú rể!" Đường Hoan nhanh chóng bổ sung thêm một câu.

Tiêu Liệt tức đến thiếu chút nữa trực tiếp cạy đầu cô ra, xem xem cô đang suy nghĩ cái quỷ gì!

Chớp mắt một cái, liền đến ngày diễn ra hôn lễ của Lâm Dĩ Nhu và Trình Ánh.

"Tục ngữ có câu, quân tử báo thù, mười năm không muộn!"

"Tục ngữ có câu, thiên hạ nơi nào không cỏ lạ, cớ gì nhớ mãi một nhành hoa!"

"Có câu tục ngữ nói thế này, người không thể treo cổ trên một cái cây, ít nhất anh có thể lựa chọn mấy cây, nhìn xem thắt cổ trên cây nào thì tư thế sẽ đẹp hơn."

Lý Hàng đang lái xe, đôi tay gắt gao túm chặt vô lăng, nghẹn cười đến gân xanh trên thái dương nảy liên hồi.

Đường Hoan sợ Tiêu Liệt dưới sự cực đoan, thật sự sẽ làm ra chuyện mất mặt này ở hôn lễ, vì thế nói bóng nói gió, vắt hết óc tẩy não hắn.

Tiêu Liệt cúi đầu hết sức chuyên chú nhìn Folder đang mở ra trên đùi mình.

Ân, nếu như xem nhẹ cái tay hắn nắm thành quyền kia, hắn thật là đang chuyên tâm lí trí.

"Ý của mấy câu đó chính là, nếu anh thích một người đến hết thuốc chữa, nhưng mà đối phương lại xem anh như lốp xe dự phòng, anh liền phải học được nhìn xa trông rộng, nhìn xem có ai có thể làm anh yêu hay không."

"Còn nếu như không phải cô ta thì không thể, vậy anh phải học được ẩn nhẫn, hoàn toàn chơi chết tên tình địch kia, sau đó cướp người về, ôm được mỹ nhân về! Nhớ kĩ, là sau khi hoàn toàn đả đảo địch, mới đoạt người! Nếu không, cẩn thận người ta nội ứng ngoại hợp giết chết anh!"

Đường Hoan khẽ meo meo mà gieo cho Tiêu Liệt một hạt giống ý thức an toàn.

Tiêu Liệt không nhịn được nữa, lấy trong túi ra một hộp chocolate, bóc vỏ một viên rồi nhét vào miệng Đường Hoan.

Khi chạm vào cái lưỡi mềm mại của Đường Hoan, Tiêu Liệt chỉ cảm thấy đầu ngón tay cứ như là có một ngọn lửa bỏng cháy, nhanh chóng thu tay về, trên mặt lại không có chút nào khác thường.

Đường Hoan khó hiểu phong tình mà nhanh chóng lấy ra khăn giấy, phun chocolate lên đó, sau đó mặt đầy kinh tủng hỏi Tiêu Liệt, "Anh đi WC xong đã rửa tay chưa?"

Phảng phất như ngọn lửa bỏng cháy trên ngón tay Tiêu Liệt, bị tạt một xô nước đá, còn phát ra âm thanh "xì xì".

Hít sâu một hơi, mới nghiến răng nghiến lợi mà nói, " Câm miệng!"

Lý bí thư đang lái xe còn có thể thế nào!

Hắn cũng rất tuyệt vọng đó được không!

Hắn quả thực nhịn cười muốn hụt hơi, nhưng mà vì bát cơm của mình, vì chừa mặt mũi cho Boss nhà mình, hắn cũng chỉ có thể chịu đựng thôi!

Trời ạ!

Tại sao lại có một người phụ nữ quỷ súc như vậy!

Khó trách lần nào Boss cũng tức giận đến trên đầu xì chút khói, sau đó bại trận mà về, thật sự là bởi vì Lâm tiểu thư quá quỷ súc!

Anh vĩnh viễn cũng sẽ không biết, câu kế tiếp cô ấy nói sẽ là cái gì!

Anh vĩnh viễn cũng không biết, cô ấy sẽ có những hành động gì ngoài dự đoán của mọi người!

Xe rất nhanh liền đến hiện trường hôn lễ.

Cha mẹ Lâm đứng ở cửa khách sạn chào mừng khách khứa.

Lúc nhìn thấy Đường Hoan, sắc mặt mẹ Lâm liền suy sụp.

Lại nhìn thấy Tiêu Liệt đi chung với Đường Hoan, ngay lập tức sắc mặt càng thêm suy sụp.

Mẹ Lâm túm lấy cổ tay Đường Hoan, kéo cô qua một bên, nhỏ giọng quát, "Không phải bảo mày đừng tới sao? Tại sao còn mang Tiêu Liệt đến?"

"Hắn muốn đến, tôi có thể cản sao?" Cổ tay Đường Hoan có chút đau, muốn rút tay về, nhưng rõ ràng mẹ Lâm không ý thức được lực đạo mình có bao nhiêu lớn.

Mà là cau mày ghét bỏ, "Mày nói xem nuôi mày được ích lợi gì! Chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được! Từ nhỏ đến lớn, một chút tiền đồ cũng không có! Học không giỏi, tính tình không tốt, thân thể lại kém, lại còn thêm tật dạy mãi không chịu sửa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net