Chương 2005 - Trung Khuyển Thị Vệ (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sa Nhi

================

Lời nói này của Sơ Tranh làm cho không ít người chú ý, ánh mắt Yến Khâm lập tức rơi trên người Trưởng Tôn Hành.

Trưởng Tôn Hành: ". . ."

Hắn làm gì có lời nào muốn nói!

Nữ nhân này đang hại ta!

Sơ Tranh làm xong việc, chậm rãi uống một ngụm trà, mở ra hình thức ngồi xem kịch.

Trưởng Tôn Hành bị người ta chĩa mắt vào nhìn, đâm lao phải theo lao, chỉ có thể tùy tiện kéo đề tài, không có cơ hội tìm phiền phức cho Sơ Tranh.

Hoàng đế dẫn Hoàng Quý phi khoan thai chậm rãi tiến vào, Hoàng Quý phi nhìn càng giống như nhi tử của Hoàng đế hơn, trẻ tuổi xinh đẹp.

Hoàng hậu lấy lí do thân thể khó chịu nên vắng mặt, nghĩ sâu xa hơn, hẳn là do bất mãn với Hoàng đế.

Bất quá Hoàng đế căn bản không thèm quan tâm đến cảm nhận của Hoàng hậu, trong lòng đều chỉ nghĩ đến mỹ nhân.

Không hổ là cha con nha!

Có người lãnh đạo trực tiếp ở đây, bữa cơm này vừa nghĩ đã biết ăn không ngon rồi, trừ vuốt mông ngựa thì vẫn chỉ là vuốt mông ngựa.

Còn có người vỗ mông ngựa ngược thành vuốt bụng ngựa, bầu không khí không khỏi thêm xấu hổ.

Sơ Tranh cảm thấy có một số người sau hôm nay mà thăng quan, thì cũng không phải là không có đạo lý.

-

Sơ Tranh nửa đường rời đi, ra bên ngoài hít thở cho thoáng khí, yên tĩnh làm bên tai được thanh tịnh.

"Tiểu thư, chúng ta vẫn nên trở về đi." Nghênh Hương hơi lo lắng.

"Trở về làm gì?"

"Ngài là Hoàng tử phi đó." Sao có thể rời tiệc vào lúc này được?!" Đây là ở trong cung, không thể so với trong phủ, nếu xảy ra chuyện gì thì liên lụy thì chúng ta cũng không ổn.”

Trong thành cung thị phi bủa vây, lỡ lại đụng phải cái gì không nên thấy thì làm sao bây giờ?

Sơ Tranh lơ đễnh: "Sợ cái gì." Cùng lắm thì chơi chết, đánh nhau bổn cô nương lành nghề 1000 năm!

". . ."

Nghênh Hương sầu đến không thể sầu hơn, thỉnh thoảng còn dáo dác nhìn chung quanh, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Cung yến tiến hành được một nửa thì trên không trung có bắn pháo hoa, ánh sáng muôn hồng nghìn tía pha vào nhau, tô điểm làm bầu trời thêm lộng lẫy.

Sơ Tranh ngửa đầu lên nhìn vài giây, để Nghênh Hương ở lại, cô một mình đi đến một chỗ không người.

"Sư Dịch."

Gió nhẹ lướt qua sau lưng, nam tử mặc huyền y an tĩnh đứng ở sau cô.

"Tiểu thư."

Sơ Tranh ngẩng lên nửa khuôn mặt nhỏ, trong con ngươi phản chiếu khung trời pháo hoa nở rộ.

Sư Dịch nhíu mày, kính cẩn hỏi thăm: "Tiểu thư, ngài có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì thì không thể gọi ngươi sao?" Sơ Tranh nghiêng đầu, pháo hoa nở rộ trong đáy mắt cô vẽ lên một sắc thái tuyệt đẹp.

"Tiểu thư, ta tới để bảo hộ an toàn cho người, không phải là đến để bồi người chơi đùa." Sư Dịch lạnh lùng: "Nếu như tiểu thư không có việc gì, ta lui xuống trước."

Sơ Tranh nhanh nhẹn túm chặt lấy áo của Sư Dịch: "Không phải ngươi phải nghe lời ta sao?"

Vốn Sơ Tranh định kéo cổ tay Sư Dịch, nhưng động tác của Sư Dịch cũng nhanh không kém, cô chỉ túm được mỗi phần áo.

Được thôi!

Áo thì áo!!

Ánh mắt của Sư Dịch rơi vào chỗ áo bị Sơ Tranh níu lại, một hồi lâu mới đáp: "Phải."

"Nếu nghe ta, vậy thì đứng ở đây với ta." Sơ Tranh buông tay ra.

". . ."

Sư Dịch nhẫn nhịn, rốt cuộc cũng không đi thật, nhưng hắn đứng cách xa hai bước sau Sơ Tranh, im lặng bồi tiếp cô.

Sơ Tranh đột nhiên lùi về hai bước, sóng vai đứng cùng với hắn.

"Sư Dịch, ngươi có yêu thích thứ gì không?" Giọng nói thanh lãnh của cô gái lại vang lên bên tai, không có tình cảm gì lên xuống, giống như chỉ là tùy tiện hỏi một câu.

"Không có."

Sơ Tranh ôm cánh tay, quầng sáng nở rộ trên đỉnh đầu, rồi như rơi xuống dọc theo sườn mặt hơi ngửa lên của cô, trượt theo đường cong của cần cổ tuyệt đẹp.   

"Là người thì đều có."

"Ta không có."

"Ngươi sẽ có."

". . ."

Pháo hoa vẫn bùm bùm nở rộ như cũ, dưới ánh sáng của pháo hoa, nữ tử một thân cung trang hoa lệ, đoan trang ưu nhã, có một thứ khí chất không giống với bất kì ai.

Trong âm thanh nở rộ đinh tai nhức óc của pháo hoa, giọng nói của Sư Dịch vang lên: "Tiểu thư, người được bảo hộ rất tốt, muốn thích thứ gì thì thích, nhưng có một số người lại không giống vậy."

Ngay cả quyền để lựa chọn, bọn họ cũng còn không có.

Còn đòi ‘Thích’?

"Ngươi có thể thích ta."

Con ngươi Sư Dịch bất chợt co rụt, đột nhiên nhìn lại nữ tử trước mặt.

Sơ Tranh vẫn chỉ nhìn lên bầu trời, từ góc độ của hắn, có thể vừa vặn trông thấy dưới hàng mi dài cong vút của cô, là đồng tử đen láy vừa phản chiếu ánh sáng nở rộ đã lại vụt tắt mất tất cả sắc thái.

Nàng đang nói gì?

Sư Dịch bỗng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, bàn tay cầm kiếm hơi run rẩy, có một loại cảm xúc bí ẩn từ đáy lòng lan tràn ra.

"Tiểu thư, ngươi còn nhớ rõ thân phận của mình sao?"

Sơ Tranh ngay thẳng nói: "Hoàng tử phi? Ta và hắn trừ bỏ cái danh phong này thì chẳng có chuyện gì cả. Nếu ngươi muốn, ta có thể lập tức. . . Bỏ hắn."

Sư Dịch gục đầu xuống, giọng điệu nghiêm túc: "Tiểu thư, xin người đừng nói đùa với ta như vậy."

"Ngươi cảm thấy ta đang đùa giỡn với ngươi sao?"

Sư Dịch nắm chặt thanh kiếm, ngữ điệu căng thẳng: "Ta chỉ là một hạ nhân mà thôi."

"Vậy ngươi muốn làm người trong lòng của ta không?"

Sư Dịch: ". . ."

-

Sư Dịch cũng không thể trả lời vấn đề kia, bởi vì từ phía xa đã có tiếng ồn ào vang lên.

Nghênh Hương vội vàng chạy tới, trông thấy Sơ Tranh khỏe mạnh không xảy ra việc gì, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.

Sơ Tranh đi theo Nghênh Hương trở về, trong điện là một đám vũ nữ đang quỳ, sắc mặt Hoàng đế đã tái xanh, nhân vật chính của hôm nay là Hoàng Quý phi cũng quỳ trên mặt đất.

Trong điện lặng ngắt như tờ, đại thần cùng các nữ quyến đều cúi gằm đầu, trừ bỏ Yến Khâm vẫn điềm nhiên như không có việc gì uống rượu.

Sơ Tranh không tiến vào điện, lúc này mà đi vào còn không phải tự tìm chết sao.

"Tiểu thư, vừa rồi vũ đạo của đám vũ nữ kia hình như có vấn đề." Nghênh Hương phi thường hiểu chuyện đi nghe ngóng tin tức.

"Vấn đề gì?"

"Không biết. . . Chỉ có điều Bệ hạ vừa xem xong đã nổi trận lôi đình." Sau đó thì chính là một màn này.

Cũng không chỉ có một mình cô rời tiệc trước, còn có một số nữ quyến, hoặc là đi dạo, hoặc là đi giải quyết vấn đề cá nhân, lúc này đều lần lượt trở về, cũng không ai dám đi vào, dồn dập ngừng chân ngoài cửa điện.

"Tam hoàng tử phi. . ."

Sơ Tranh nghe thấy tiếng gọi, vừa quay đầu đã nhìn thấy Lâm phu nhân trước đó mình từng gặp.

Lâm phu nhân hành lễ, chủ động đi đến cạnh cô: "Tam hoàng tử phi, bên trong thế nào rồi?"

"Không biết."

Lâm phu nhân chớp mắt, không phải vì câu trả lời này của Sơ Tranh mà bất mãn, ngược lại còn nhiều chuyện nói: "Vậy để ta đi hỏi một chút."

Lâm phu nhân không biết đã tìm ai để hỏi mà chưa gì đã trở về, hạ giọng nói cho Sơ Tranh biết: "Vừa rồi Bệ hạ nhìn đám vũ nữ này nhảy rồi nổi trận lôi đình, tựa như vũ khúc này là của một vị phi tần trước kia. Bệ hạ rất kiêng kị chuyện này, cho nên mới tức giận như vậy. Chuyện lần này là do Hoàng Quý Phi nương nương phụ trách, khẳng định sẽ không thoát khỏi bị liên lụy."

"Vị phi tần kia là ai?"

Lâm phu nhân nhìn chung quanh một chút, thấy mọi người không chú ý đến bên này, mới thận trọng nói: "Thật ra ta cũng có nghe qua về chuyện này. . . Bệ hạ lúc còn trẻ từng rất thích một vị nữ tử, còn muốn phong nàng ta thành Hoàng hậu, nhưng có thể bởi vì vấn đề xuất thân mà không thể làm được."

"Mặc dù không thể phong hậu, nhưng Bệ hạ lại cực kỳ sủng ái, khổ nỗi vị nương nương kia đoản mệnh, còn chưa đến mấy năm thì tạ thế, từ đó Bệ hạ không cho phép trong cung nhảy vũ khúc của vị nương nương kia nữa."

"Hoàng Quý Phi nương nương tiến cung muộn, chỉ sợ còn chưa có ai nói về việc này với nàng. Cũng không biết nàng trông thấy vũ khúc này từ đâu nữa."

"Khục. . . Tam hoàng tử phi, ngài cứ coi như ta chưa nói gì nha."

Lâm phu nhân kể xong, lúc này mới chột dạ nhắc nhở Sơ Tranh.

Sơ Tranh nghiêm túc gật đầu: "Ừm." Đại lão sẽ không tùy tiện buôn chuyện đâu! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net