Chương 2117 - Hải Tặc Chi Vương (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Chước Chước
Beta: Sa Nhi
================

Nhiệm vụ ẩn: 【Mời thu hoạch được thẻ người tốt từ Bộ Khinh, ngăn cản thẻ người tốt hắc hóa 】

Sơ Tranh vừa rời khỏi phủ Đảo chủ chưa lâu thì thấy Vương Bát Đản phát nhiệm vụ.

【 Chị gái nhỏ, thẻ người tốt của chị ở bờ biển nà! 】Vương Đát Đản tri kỉ nói tọa độ để Sơ Tranh nhanh chóng đi cứu thẻ người tốt của mình.

Sơ Tranh: ". . ." Không muốn đi lắm, chỉ muốn về sờ đầu bé con đi ngủ.

Vương Bát Đản quang quác ầm cả lên, Sơ Tranh mới đành nhận mệnh đi tới bờ biển.

Lúc này mặt biển rất yên bình, mơ hồ có thể trông thấy tầng sương mù mông lung đằng xa, nhìn hùng vĩ đến nao lòng.

Sơ Tranh đứng trên chỗ cao, có thể trông thấy rõ ràng toàn cảnh phía dưới.

Có mấy người đang vây xung quanh một người mà đấm đá, trên bờ cát còn rơi quần áo lả tả trên mặt đất.

Người bị đánh đang ôm đầu, co quắp cuộn tròn trên bờ cát, nhìn cực kỳ giống một con tôm biển…

【 Chị gái nhỏ, em cảm thấy bây giờ chị nên đi cứu người, đừng có ở đây phát rồ bảo người ta giống tôm biển nữa. 】Mà cho dù là tôm biển thì cũng là thẻ người tốt của chị đấy, chị ghét bỏ người ta thế làm gì!

". . ."

Sơ Tranh còn chưa kịp động thủ, mấy người kia đã dừng tay lại, sau khi mắng chửi vài tiếng thì nghênh ngang bỏ đi.

Ánh mắt Sơ Tranh lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy tên kia, đến tận khi bọn chúng đã đi xa, lúc này cô mới đi xuống bên dưới.

Người nằm trên bờ cát cả nửa ngày cũng không động đậy, nếu như không phải thân thể có chập trùng rất nhỏ, thì còn khiến người ta tưởng rằng hắn đã tắt thở.

Nhìn tuổi tác cũng không lớn, mặc vải thô áo gai, có một nửa ống tay áo đã không cánh mà bay, lộ ra vết thương xanh xanh tím tím.

Giày đạp trên hạt cát phát ra tiếng động rất nhỏ. Người nằm rạp trên mặt đất run lên, khó khăn ngẩng đầu.

Đôi mắt mông lung hơi nước đột ngột nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Sơ Tranh.

Hắn tưởng rằng những người kia quay lại, thành ra trong đôi mắt vẫn còn vương nét sợ hãi.

Đến khi nhìn thấy người trước mặt là một người mình không quen biết, hắn không khỏi hơi ngây người một lát, sau đó lại cúi đầu xuống, giãy dụa đứng dậy.

Sơ Tranh thấy hắn đứng dậy khó khăn, bèn tốt bụng vươn tay đỡ hắn.

Thiếu niên kinh ngạc tránh đi, cả người lần nữa ngã ập xuống bãi cát, hắn dồn dập thở dốc, e ngại nhìn cô, giống như thú nhỏ bị rơi vào miệng cọp.

Sơ Tranh: ". . ."

Sơ Tranh thô lỗ túm hắn dậy, thiếu niên rụt cổ lại cứ như Sơ Tranh chuẩn bị đánh hắn tới nơi, cả người cũng run lên bần bật.

". . ." Sơ Tranh tức giận hỏi: “Vì sao bọn họ đánh ngươi? ?”

". . ."

Thiếu niên lảo đảo lùi về phía sau hai bước, không trả lời câu hỏi của Sơ Tranh, hắn khập khễnh đi nhặt quần áo rơi trên đất, bỏ vào chậu gỗ bên cạnh.

Hắn ôm chậu gỗ đi về bờ cát phía trước, cũng không để ý gì đến Sơ Tranh.

Đáng tiếc, vừa nãy hắn đã bị đánh quá nghiêm trọng, chưa đi được hai bước đã ngã xuống đất, chậu gỗ cũng đổ xuống theo.

". . ."
Sơ Tranh cuối cùng cũng nhớ ra đây là thẻ người tốt của mình, bèn đỡ hắn dậy một lần nữa, còn nhặt cả quần áo nhét vào trong chậu cho hắn.

Thiếu niên hoảng sợ nhận lấy chậu gỗ, từ chối sự trợ giúp của Sơ Tranh, tự mình đi tiếp về phía trước.

Sơ Tranh cũng không định tiếp tục giúp nữa, chỉ nhìn hắn dừng lại ở chỗ nước tương đối sâu, lấy quần áo từ trong chậu gỗ ra, bỏ vào trong nước —— bắt đầu giặt quần áo.

Sơ Tranh: ". . ."

Sơ Tranh đi tới ngồi cạnh hắn, nói chuyện với hắn: “Ngươi tên là gì?”

Thiếu niên không để ý tới cô, cẩn thận giặt quần áo.

“Ngươi là người trên đảo?”

Thiếu niên lại giặt một bộ y phục khác.

“Mấy người vừa nãy thường xuyên đến ức hiếp ngươi sao?”

Gió biển thổi khiến mặt biển hiện lên từng gợn sóng, từng cơn từng cơn vỗ vào bờ biển.

Sơ Tranh hỏi mấy chuyện, nhưng thiếu niên đều không trả lời một câu nào, cô nhìn đống quần áo còn lại, lại nhìn thiếu niên cả người bị thương kia, đứng dậy rời đi.

Thiếu niên chờ đến khi bóng dáng Sơ Tranh đi khuất, mới dừng động tác trong tay lại, quay đầu nhìn về hướng Sơ Tranh vừa rời đi, không biết suy nghĩ cái gì, cuối cùng thu tầm mắt lại, tiếp tục công việc trong tay.

Thiếu niên giặt xong một bộ y phục cuối cùng, vắt khô, bỏ vào chậu gỗ, vừa xoay người thì đã đụng phải đống đồ.

Hắn ngồi xổm quá lâu nên hai chân hơi tê tê, đầu cũng thấy choáng váng, cả người không khống chế được ngã ụp xuống nước.

Trong đầu thiếu niên vừa hiện lên ý nghĩ mình xong rồi, thì eo đã bị người khác siết chặt, sau đó cả người lào vào một vòng ôm ấm áp.

Con ngươi thiếu niên co rụt căng thẳng, cảm giác choáng váng so với vừa nãy thì còn nghiêm trọng hơn, hắn cố gắng muốn thấy rõ người trước mặt, thế nhưng chỉ thấy một bóng dáng mơ hồ, hắn theo bản năng bèn đưa tay đẩy ra.

“Ta buông ra, ngươi sẽ lập tức rơi xuống nước.” Thanh âm cô gái vang lên bên tai.

Lực trên bàn tay thiếu niên cũng theo đó thả lỏng.

Sơ Tranh ôm người bước xuống, thân thể thiếu niên đột ngột bay lên không, làm hắn lại không khỏi giật mình.

Giật mình là vì sức lực của cô, cũng kinh ngạc không ngờ cô sẽ ôm mình theo tư thế như vậy.

Sơ Tranh đặt hắn ngồi trên tảng đá, phản ứng đầu tiên của hắn chính là đứng dậy, muốn kéo giãn khoảng cách với Sơ Tranh, nhưng đáng tiếc bị Sơ Tranh một tay ấn trở về chỗ cũ.

Hình ảnh kia giống như là con hổ ấn hươu con xuống, hươu con muốn chạy nhưng lại bị móng vuốt của hổ ấn trở lại.

Thiếu niên hoảng sợ nhìn cô, hai tay chống ra sau tảng đá, thân thể hơi ngả ra phía sau.

Sơ Tranh ấn lấy hắn, dữ dằn nói: “Đừng nhúc nhích.”

Thiếu niên có lẽ là bị dọa sợ, thân thể chưa gì đã run rẩy kịch liệt.

Sơ Tranh lấy thuốc ra, kéo cánh tay thiếu niên giúp hắn bôi thuốc.

“Cũng không đánh ngươi, ngươi sợ cái gì.” Sơ Tranh vừa bôi thuốc vừa nói: “Đừng lộn xộn, bằng không thì người đau chính là ngươi đấy.”

". . ."

Sơ Tranh xử lý hết những chỗ bị thương của hắn, ánh mắt đảo quanh người hắn: “Còn chỗ nào bị thương nữa không?”

Thiếu niên trầm mặc lắc đầu.

Sơ Tranh nghĩ nghĩ rồi đưa thuốc cho hắn: “Còn thì tự bôi.”

Cô cũng không thể lột hết quần áo của thẻ người tốt ở đây được.

Thiếu niên cầm thuốc, thoát khỏi trói buộc của Sơ Tranh, vừa đứng dậy đã lập tức chạy biến.

Nhưng còn chưa chạy được hai bước đã lại quay về, ánh mắt mang theo e dè sợ sệt, nhìn cô một chút, cuối cùng ôm lấy chậu gỗ trên đất chạy đi.

Sơ Tranh: ". . ."

Ta muốn bắt ngươi thì ngươi có thể trốn được chắc?

Mà cô đáng sợ lắm sao?

Sao thẻ người tốt lại lắm chuyện thế!

Bộ Khinh chạy được một đoạn, vết thương trên người trở nên đau đớn, hắn quay đầu nhìn về phía sau, không thấy có người mới từ từ dừng lại.

Bộ Khinh thở vài hơi, đặt chậu gỗ xuống, đi xuống chỗ mép nước bên cạnh, dùng nước rửa sạch thuốc Sơ Tranh vừa bôi cho hắn.

Cứ như thứ Sơ Tranh vừa bôi cho hắn không phải thuốc mà là độc dược vậy.

Sau khi rửa sạch sẽ, Bộ Khinh cũng ném luôn lọ thuốc Sơ Tranh cho hắn vào trong nước.

Hắn nhìn chằm chằm bình thuốc dần chìm xuống, cánh môi khô nứt mấp máy, quyết đoán quay người đi lên.

Gợn sóng từ phía xa đánh tới, mang theo tảo biển nhẹ nhàng lay động.

Trên mặt nước đột nhiên xuất hiện bóng đen, tiếp theo là tiếng người đi xuống nước vang vọng.

Bộ Khinh tìm trong nước một lát, phát hiện bình thuốc kia đã lăn đến kẽ đá dưới đáy nước.

Trên tảng đá bao trùm một tầng màu xanh của thực vật, đạp lên rất trơn, mà bên ngoài tảng đá lại không nhìn thấy bất kì điểm nào có thể đặt chân.

Bộ Khinh đứng ở đó, một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì, cuối cùng hắn khẽ cắn môi, cẩn thận bước đi về phía bên kia.

Bộ Khinh khom người, cẩn thận với lấy bình thuốc, mặt nước dập dềnh, ngón tay hắn cách bình thuốc chỉ còn một chút, hắn lại vươn về phía trước thêm một chút.

Đầu ngón tay Bộ Khinh đã chạm được bình thuốc, cẩn thận lấy về trong tay, sau đó nắm chặt lại.

Lấy được rồi!

Trong nháy mắt khi hắn đứng dậy, nơi đang giẫm chân trơn trượt, cả người đều rơi thẳng vào trong nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net