Chương 2126 - Hải Tặc Chi Vương (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thư Thư
Beta: Sa Nhi
===============

Tam đảo chủ ngay cả đài còn chưa lên được, sao có thể đánh được cô, lúc này chỉ có thể trơ mắt ra nhìn.

Nhưng động tác tiếp theo của Sơ Tranh khiến Tam đảo chủ không kịp trở tay.

Cô đột nhiên phát bạc cho cư dân.

Tam đảo chủ: “????”

“Bắt lấy bọn họ, tất cả đều có thưởng.” Bàn tay trắng trẻo của Sơ Tranh chỉ về phía đám người Tam đảo chủ.

Đám cư dân sửng sốt, cái này…

Đối mặt với các vị Đảo chủ, tất nhiên đám cư dân sẽ chần chừ không dám động thủ.

Sơ Tranh đứng ở phía trên, bắt đầu lải nhải: “Đây là ý chí của Hải Thần đại nhân.”

Cư dân trên đảo: “……”

“Các ngươi định làm gì!” Tam đảo chủ quát lớn: “Các ngươi đừng quên ai đã dẫn dắt các ngươi sinh sống đến tận giờ!”

“Đứng lại!”

“Ngăn bọn họ lại!”

“Tất cả dừng lại cho ta!”

Dù Tam đảo chủ có hét lớn như thế nào thì cũng chẳng làm được gì, đám cư dân đã ào ào chạy về phía bọn họ.

Bình thường cư dân trên đảo rất đông, tuy hải tặc có võ, nhưng trong đám cư dân đó cũng có người nhà của họ.

Hơn nữa, số lượng cư dân lại đông hơn, nhiều người đè một người, khung cảnh vô cùng hỗn loạn, người này đè người kia, ai có thể chắc chắn mình có thể thoát khỏi đó một cách an toàn.

Tam đảo chủ được người khác bảo vệ nên đã lùi về sau, kết quả lại đụng phải một đám cư dân khác đang tiến về quảng trường.

“Mau lên! Bọn họ muốn tạo phản!” Tam đảo chủ nhanh miệng đánh đòn phủ đầu trước, lôi kéo đám cư dân này về phía mình.

Đám cư dân vừa mới đến lại chỉ nhìn chứ không làm gì.

Ở bên kia chiến tuyến cũng có cả người thân của họ.

“Sao lại thế này?”

“Tại sao lại đánh nhau rồi, không phải đang xử quyết phản đồ sao?”

“Tại sao Tam đảo chủ lại bị bọn họ đuổi bắt.”

“Các ngươi còn ngơ ra đó làm gì!” Tam đảo chủ nâng cao âm lượng: “Bọn họ điên hết rồi!”

". . ."

Đám cư dân đang đuổi theo phía sau liền nói: “Là yêu cầu của Hải Thần! Hải Thần muốn bắt Tam đảo chủ, xin lỗi Tam đảo chủ, ngài theo chúng tôi trở về đi.”

Hải Thần đại nhân!

Rất rõ ràng, cư dân trên đảo kính sợ Hải Thần hơn rất nhiều so với Đảo chủ, nên khi câu nói này vừa phát ra thì liền có người bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Tam đảo chủ: “……”

Đám ngu xuẩn này!

-

Cư dân trên đảo đều đuổi theo Tam đảo chủ, nên số người ở quảng trường cũng vơi đi không ít. Sơ Tranh ngồi xổm xuống trước mặt Đại Đảo Chủ, chống cằm nhìn lên trời, trò chuyện cùng lão ta: " Ngươi cảm thấy họ có thể bắt được Tam đảo chủ không?”

Đại Đảo Chủ cắn răng nói: “Ngươi không phải Hải Thần, ngươi là ma quỷ.”

Sơ Tranh quay đầu lại, nhìn thẳng vào ánh mắt thù hằn của Đại Đảo Chủ, lãnh đạm nói: “Nếu người cảm thấy như vậy thì ta cũng chẳng biết nói gì.”

Đại Đảo Chủ: ". . ."

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.” Sơ Tranh tặng cho Đại Đảo Chủ một lời đảm bảo, giết người sẽ bị restart, cô mới không có thú vui đó.

". . ."

Không muốn giết, chẳng lẽ cô muốn làm nhục mình chắc?

Tất nhiên đây chỉ là Đại Đảo Chủ suy nghĩ quá nhiều, Sơ Tranh đợi cư dân dẫn theo Tam đảo chủ trở về rồi chỉ nhốt họ lại.

Sau đó……

Sau đó nghe nói cô tìm đám cư dân để thu mua ngọc trai, căn bản không thèm để ý đến bọn họ.

Đại Đảo Chủ suýt nữa đã thì nghẹn cục tức mà chết.

Nhục nhã!

Đây mới là nhục nhã!

-

Ai có thể nghĩ đến, chỉ trong vòng nửa ngày, toàn bộ U Linh đảo sẽ bị thay đổi đến lật trời thế này.

Trang Bình cũng không thể ngờ.

Hắn còn tưởng rằng mình sẽ chết là cái chắc rồi, ai ngờ hắn không những không chết mà còn vớt được cái chức Quản sự.

Thiên đường hay địa ngục thật ra chỉ là một ý niệm.

Nếu thời điểm hắn bị bắt vì sợ hãi mà khai ra cô, thì có lẽ bây giờ thây hắn cũng đã lạnh đến nỗi không thể lạnh hơn rồi.

Đại Đảo Chủ và Tam đảo chủ đã bị bắt, chỉ còn một ‘ Hải Thần ’ giả mạo ở đây, bọn hải tặc cũng thử phản động không ít lần, nhưng Sơ Tranh cũng chẳng mất bao nhiêu sức lực gì.

Nhưng có điều……

[ Nhiệm Vụ chính tuyến: Mời người chơi trở thành Hải Tặc Vương —— tiến độ 48%]

Vì sao chứ!

Không phải cô đã trở thành Hải Tặc Vương rồi sao?

Tại sao tiến độ chỉ mới tới đó!

Hệ thống bị chập mạch à!

Sơ Tranh tức giận đá cái bàn.

Trang Bình vừa mới đi vào cũng bị dọa đến nhảy dựng, vội vàng lui ra ngoài: “Cô … Cô nương?”

Sơ Tranh kiềm cơn tức lại: “Làm gì!”

". . ." Tại sao hắn cứ cảm thấy cô càng ngày càng đáng sợ nhỉ? “Người trong phủ Đại đảo chủ đã được tra xét xong, còn… Đại tiểu thư… Là tiểu thư Diệp Tú Tú, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Sơ Tranh không thể hiểu được suy nghĩ của hắn, nói: “Đưa cho phụ thân của cô ta, ngươi muốn ta nuôi cô ta nữa chắc?”

“Nhưng mà Đại… đang bị nhốt ở địa lao.”

“Vậy thì đưa đến đó, không nên chia rẽ một nhà hai người bọn họ.” Sơ Tranh vẫy vẫy tay, tỏ ý Trang Bình không cần làm phiền cô nữa.

Trang Bình: ". . ."

Câu này mà có thể dùng như vậy sao?

Trang Bình bối rối, nhưng không dám hỏi lại.

Diệp Tú Tú đã bị như vậy, đưa đến đó thì còn có thể sống nữa sao?

Trang Bình vô cùng hoài nghi.

“Đúng rồi, cô nương……” Trang Bình chợt nhớ ra một chuyện, lập tức nói: “Cái kia… Nhị đảo chủ, không có ở trên đảo, hắn đã dẫn theo một nhóm người rời đi, khi hắn trở về nhất định sẽ xảy ra chuyện.”

“Sợ cái gì, đến lúc đó toàn bộ đảo đều đã là người của chúng ta, lúc tàu vừa cập bến thì lập tức bắt hắn.” Sơ Tranh khí thế nói.

Trang Bình: “……”

“Còn chuyện gì nữa không?”

“Không, không còn.”

Trang Bình chạy nhanh ra khỏi phòng, hắn mới vừa đi ra, cửa sổ của căn phòng đã bị đẩy ra, Mịch Vân từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào, chĩa thẳng thanh kiếm vào Sơ Tranh.

“Cháu trai, ngươi lại tới nữa à.”

". . ."

Tay Mịch Vân run run, cô không thể quên chuyện đó được sao!

Lúc đó hắn chỉ tùy tiện nói thôi mà!

“Ta đã sớm biết ngươi không phải dạng thiện lành gì mà!” Giọng nói của Mịch Vân vô cùng hiên ngang lẫm liệt: “Không nghĩ tới, dạ dày của ngươi lại to như thế, muốn chiếm toàn bộ đảo.”

Sơ Tranh liếc hắn một cái, thong thả châm trà: “Vậy ngươi là thứ gì tốt?”

“Ta tất nhiên……” Không đúng! Nữ nhân này muốn đánh lạc hướng hắn! “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Không phải ngươi đã thấy rồi sao, lập một đỉnh núi mới.” Cô hành động chưa đủ rõ ràng sao?

". . ." Câu ‘lập một đỉnh núi mới’ là để ngươi dùng như vậy sao? “Đại ca và Tam ca của ta ở đâu!”

“Địa lao, ngươi muốn đến đó chăm sóc bọn hắn à?”

“Tất nhiên… Là không!” Mịch Vân cảm thấy đau đầu rút thanh kiếm về, nói: “Ta sẽ nói cho ngươi biết nơi chôn kho báu, nhưng ngươi phải đáp ứng với ta một điều kiện.”

Hắn không hề có thiện cảm gì với Đại đạo chủ và Tam đảo chủ.

Đối với Mịch Vân mà nói, ai làm đảo chủ thì cũng không mấy liên quan đến hắn.

Nguyện vọng của hắn là rời khỏi nơi này, đi ra thế giới bên ngoài… Nhưng lần nào cũng bị bọn họ bắt trở về, dạy dỗ hắn những thứ mà hắn không thể hiểu nổi.

Mịch Vân thật sự thấy rất phiền.

". . ."

Ai thèm hiếm lạ chứ.

Kẻ nào đưa tiền đều là ma quỷ! Cần phải diệt trừ!

Sơ Tranh thủ thế, còn không mau cút, nếu không ta nhốt ngươi vào địa lao.

“Nếu ngươi không phải vì vàng bạc châu báu… Ngươi làm gì vậy! Dừng tay!” Mịch Vân nhanh chóng nhảy ra khỏi khung cửa sổ, một cái ghế bay thẳng vào khung cửa, đập ầm một cái  rồi rớt ra ngoài.

Mịch Vân ngẩng đầu nhìn ra ngoài, nói: “Sao ngươi lại như vậy, ta đang giúp ngươi đó!”

“Không cần, nếu ngươi không đi, ta sẽ nhốt ngươi vào địa lao luôn.”

". . ."

Biểu tình trên mặt của Mịch Vân là vẻ một lời khó nói hết, hắn co rụt đầu lại, lập tức chạy biến.

“Không phải, dù gì ngươi cũng phải nghe ta nói hai câu chứ?” Mịch Vân lại xuất hiện, nói: “Nhị ca của ta còn chưa trở về, số người mà huynh ấy dẫn theo cũng không ít, chờ huynh ấy trở về……”

Sơ Tranh lạnh lùng cắt ngang lời hắn: “Chờ hắn ta về để nhặt xác cho ngươi chắc, không bằng ngươi nói luôn xem mình muốn loại quan tài nào đi, ta giúp ngươi chuyển lời.”

“Cái này thì thôi khỏi.”

Mịch Vân nhảy xuống, lần này là thật sự chạy mất dép.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net