Chương 2351 - Kim Ốc Tàng Kiều (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: (=①ω①=) "thật ra tên của ta là “Sinh vật không xác định - M00”
Beta: SA
==============

[ Thật ra giọng của chủ kênh cũng rất êm tai. . . ]

[ Mộ Quỷ đừng có giả chết, đi xin lỗi Diệp Diệp của chúng tôi ngay! ]

[ Anh trai nhỏ còn không biết livestream là gì, thật đáng yêu, chị biết nè, đến đây để chị giải thích cho cưng! ]

[ Chủ kênh có thể để tôi ngắm nhìn dung nhan anh trai được không? ]

Dưới phần bình luận trong nháy mắt đã bùng nổ, nhưng đáng tiếc Sơ Tranh căn bản không thèm quan tâm.

Dần dần có người phát hiện, chỗ Sơ Tranh đang ở rất giống tòa cao ốc bỏ hoang Lạn Vĩ mà Hoa Diệp đã đến.

Đám fan của Hoa Diệp không hiểu Sơ Tranh đang làm gì, chẳng qua cũng không cản trở bọn họ spam câu 'Mau đi xin lỗi'.

"Ngươi đi trước làm gì?" Tư Tàng bị Sơ Tranh kéo ra phía sau, có chút khó chịu.

"Dò đường cho anh." Sơ Tranh nói: "Anh mà ngỏm rồi tôi sẽ rất phiền phức."

"Ngươi nói đùa cái gì đó!" Yêu Vương đại nhân cảm thấy bị mạo phạm.

[ Sao tôi lại nghe được vẻ cưng chiều từ trong giọng của chủ kênh nhỉ? ]

[ Lúc trước còn tỏ ra sợ hãi mà bỏ rơi Hoa Diệp, bây giờ lại dám nói ra lời này, chậc chậc, đúng là giỏi giả vờ giả vịt ]

[ Muốn nhìn mặt của anh trai nhỏ! ! ]

Đồ Lăng thú tựa trên vai Sơ Tranh, hạ giọng nói chuyện với Tư Tàng ở phía sau: "Vương, có thứ gì đó kỳ quái ở đây. . ."

Lúc Đồ Lăng Thú rơi xuống đã vừa vặn nhìn thấy, có một thứ gì đen sì sì, nhìn rất giống yêu quái.

Tư Tàng: "Có đông không?"

Đồ Lăng Thú cũng không rõ, lúc ấy nó chỉ mới đến được một lúc thì đã bị Sơ Tranh hốt được.

Ban ngày và ban đêm ở Lạn Vĩ vẫn có điểm khác biệt, không còn âm trầm như lúc trước.

Xem qua màn ảnh lại không có cảm giác âm trầm đó nên nhìn chẳng có gì khác thường.

Sau khi dạo một vòng từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài cao ốc Lạn Vĩ, trừ tìm được cái điện thoại đêm đó Sơ Tranh làm mất ra thì cũng không có thứ gì khác.

"Thứ kỳ quái mà ngươi nói đâu?" Tư Tàng nghi ngờ là Đồ Lăng Thú nói bừa.

Đồ Lăng Thú: ". . ." Nó thật sự nhìn thấy mà!

"Đúng là có, tôi cũng đã thấy." Sơ Tranh nói.

Tư Tàng nhướng mày, vừa muốn nói tiếp, mắt lại liếc thấy cái gì, hắn liền nhấc chân bước qua bên kia.

[Đậu móa, vừa rồi có gì đó vừa lướt qua màn ảnh! ]

[ Tui cũng nhìn thấy, đó là gì vậy? ]

[ Ahhhh! Đó là quần áo của anh trai nhỏ sao? ! ]

[ Là Hán phục ư! ]

[ Chân của anh trai cũng thật dài, a a a, vì sao lại không thể thấy nửa thân trên! ]

Hành động của Tư Tàng quá nhanh, Sơ Tranh cũng không kịp tránh, để lọt nửa thân dưới của Tư Tàng vào ống kính.

[ Nhẽ nơi này thật sự có quỷ sao? ]

[ Ban ngày ban mặt, quỷ cái gì mà quỷ. . . ]

[ Ai quy định quỷ không thể bay nhảy giữa ban ngày ban mặt chứ? ]

Sơ Tranh đi theo Tư Tàng, ống kính lắc lư, người xem thì vì bóng đen vừa lóe kia mà nhao nhao, đống spam của fan Hoa Diệp đã bị đè rơi một đống.

Mà theo nhân số tăng cao, người mới vào xem cũng ngày càng nhiều.

Sơ Tranh còn thấy trên màn hình hiện cả tặng lễ vật.

"Tại sao ngươi lại ở đây?"

Tư Tàng đứng ở chân cầu thang, hắn nhìn lên bậc thang, Sơ Tranh nhìn theo, nhưng chả thấy cái mống gì cả.

Sơ Tranh đưa ống kính hướng tới chỗ đó, cũng chả chiếu ra được cái gì.

Sơ Tranh: "Anh đang nói chuyện với ai?"

"Kẻ thủ hộ?" Dường như Tư Tàng không nghe thấy Sơ Tranh hỏi, tiếp tục nhìn chằm chằm lên bậc thang: "Hắn ở đâu?"

[ Tình huống gì đây? Không phải là anh trai đang nói chuyện với chủ kênh sao? ]

[ Móe! Chủ kênh quay chỗ đó làm gì? Chỗ đó có cái gì? ]

[ Đừng nói là có quỷ thật nha? ]

[ Giả thần giả quỷ đấy, nhìn đã biết là giả rồi! ]

[ Tự nhiên cả người nổi da gà. ]

[ Nhớ lại chuyện của Hoa Diệp thì... nói không chừng nơi này thật sự có thứ gì đó. . . ]

Tư Tàng vươn tay, lại vừa vặn xuất hiện trong màn ảnh.

Sơ Tranh ngẫm nghĩ một chút, cũng không dời góc quay.

Bên kia như có thứ gì đó rơi vào tay Tư Tàng, bị hắn nắm lại thật chặt.

Đây cũng chỉ là một động tác đơn giản, nhưng người đang coi livestream lại bị dọa sợ hết hồn.

[ Tôi vừa thấy. . . người tí hon? ]

[ Chắc là hiệu ứng đặc biệt rồi. ]

[ Thưa các bố trẻ, đây là phát trực tiếp! ! Hiệu ứng đặc biệt từ đâu ra! ! ]

[Lạy chúa tôi! ]

[ Hình như tôi cũng nhìn thấy. ]

[ Anh trai là đại sư sao? Cho nên thật sự có quỷ à? ]

Đám người này muốn biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, có không ít người bắt đầu ném lễ vật.

Người Sơ Tranh thuê cũng đã lên sàn, rất nhanh đã kéo lượng fan hâm mộ lên 2 vạn. (20.000)

Đã đủ hai mươi ngàn fan hâm mộ, Sơ Tranh bèn thẳng tay tắt livestream: "Ngày hôm nay phát tới đây thôi."

Người xem còn chưa kịp phát biểu cảm nghĩ, màn hình trực tiếp đã tắt ngúm.

Không biết vì nguyên nhân gì, Sơ Tranh cũng trông thấy người tí hon trong tay Tư Tàng, chỉ cao chừng một đầu ngón tay, có hơi giống Tinh Linh. . .

Ừm, hoặc phải nói là ‘yêu tinh’?

Người tí hon ngồi trong lòng bàn tay Tư Tàng, cất giọng như đứa nhỏ: "Ta không biết y đã đi đâu, lúc ta tới đây có thấy y, nhưng sau đó chưa từng gặp lại."

"Chỉ có tìm được y mới có thể trở về Yêu giới?"

"Chắc vậy. . ." Người tí hon nhìn có vẻ hết sức yếu ớt, nói chuyện cũng không ra hơi: "Nhưng mà y cũng đã nói. . . Kẻ tự tiện từ Yêu giới đến nơi đây đều sẽ phải chết, y sẽ không để chúng ta trở về."

Nơi này có một thông đạo nối liền giữa Yêu giới cùng và nhân giới, nhưng có thứ gì đó trấn thủ ở chỗ này, để phòng ngừa yêu từ Yêu giới tới.

Một khi phát hiện có yêu tới, toàn bộ bị giết chết bất luận tội.

Mà hiện tại, dường như kẻ thủ hộ kia đã không còn ở nơi này. . .

Sơ Tranh nhìn chằm chằm tên người mini kia: "Nó là cái gì?" Dám thản nhiên ngồi trong bàn tay thẻ người tốt nữa! !

"Yêu." Tư Tàng quay người đi xuống lầu: ". . . Tinh phách."

Tư Tàng thả tên tí hon đó lên cây đại thụ kia, nó chậm rãi dung nhập vào thân cây: "Cảm ơn Vương."

Sau khi người tí hon kia dung nhập vào đại thụ, quanh thân cây đại thụ phát ra ánh sáng nhàn nhạt, sau đó thì nguyên một cái cây  bự chà bá chình ình trên mặt đất lại hoàn toàn biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại một cái chồi non nho nhỏ.

Sơ Tranh: ". . ."

Là Thụ Yêu à.

Tư Tàng nhìn Sơ Tranh: "Không sợ sao?" Một gốc cây lớn như vậy biến hình ngay trước mặt cô, mà cô cũng không dao động chút nào sao?

"Ngay cả Yêu vương tôi cũng đã gặp, còn đi sợ một chiếc Thụ Yêu chắc?" Sơ Tranh xéo sắc đáp lại.

Tư Tàng ngẫm lại cũng đúng.

Có thể là lá gan của nhân loại này rất lớn.

Tư Tàng lạnh mặt nhặt cái chồi nho nhỏ kia lên, đưa cho Sơ Tranh: "Nuôi đi."

"Dựa vào cái gì?" Sơ Tranh lui lại sau một bước, kiên quyết cự tuyệt: "Không nuôi!"

Tôi nuôi một mình anh cũng đã khổ lắm rồi.

Còn muốn đi nuôi cây nữa!

"Bản vương bảo cô. . ."

Sơ Tranh đánh gãy lời hắn: "Anh đừng quên, một tháng này là anh phải nghe tôi, chứ không phải tôi nghe anh."

Tư Tàng: ". . ."

Tư Tàng thiếu điều bóp nát cái mầm nhỏ.

Tư Tàng cũng không muốn nuôi cây, nhưng đây là yêu tinh của Yêu giới, người ta đã gọi hắn một tiếng Vương, chẳng lẽ cứ thế mặc kệ sao?

Tư Tàng lại lục soát toàn bộ cao ốc Lạn Vĩ một lần nữa, vẫn không phát hiện ra người thủ hộ mà Thụ Yêu nói.

Nếu đã là người thủ hộ, sao lại tự tiện rời khỏi nơi này?

Đã xảy ra chuyện gì rồi? Hay là có nguyên nhân nào khác? Và liệu hắn còn có thể trở về nữa hay không!

Thật ra hắn chỉ quan tâm vấn đề cuối cùng này.

"Chính là chỗ này. . . Bên này. . ."

"Nhanh lên."

Có tiếng bước chân lộn xộn từ xa đến gần, mười mấy người từ góc rẽ đi ra, xông thẳng tới bên này.

Dẫn đầu là một người đàn ông, hắn nhìn chằm chằm mặt đất trống rỗng, sắc mặt khẽ biến đổi.

Người đi theo hắn đến cũng hỏi: "Cây đâu rồi?"

"Ở chỗ này. . . Lúc tôi rời đi rõ ràng vẫn còn ở đây mà!" Hắn ta vội chạy đến vị trí cây đại thụ từng nằm: "Ngay chỗ này, nó ở ngay chỗ này, sao lại không thấy đâu nữa?"

*

Tiểu tiên nữ: Chỗ này của ta, vì sao lại không thấy phiếu, có phải do các ngươi không ném hay không, oe oe oe~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net