Chương 2385 - Thiên Tứ Tinh Quang (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Assy
Beta : SA

================

Nữ chính Tần Thư Lôi đã đứng ở chỗ này, mấy người đang quay phim phía bên kia sẽ chú ý tới.

Cảnh diễn giữa Dạ Mị và nam chính vất vả lắm mới xong, hắn vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Sơ Tranh và Tần Thư Lôi.

Khi mới nhìn thấy Sơ Tranh, Dạ Mị còn cho là mình nhìn lầm.

Sao cô ấy lại xuất hiện ở đây.

Nhưng khi hắn nhìn kỹ lại, sau khi xác định đây đúng là kim chủ của mình rồi, trong lòng Dạ Mị lại như có một dòng nước ấm chảy qua.

Hắn lập tức đi về bên đó.

Tần Thư Lôi vừa vặn muốn động tay động chân kéo Sơ Tranh đi.

"Tần tiểu thư, cô làm gì vậy?"

"Dạ Mị." Động tác của Tần Thư Lôi ngừng lại, vừa quay đầu, trên mặt đã nở một nụ cười nhẹ,  đôi mắt sáng lấp lánh: "Anh quay xong rồi à?"

Dạ Mị gật đầu, trên mặt lại bỗng xuất hiện vẻ lạnh lẽo hiếm hoi.

Tần Thư Lôi vừa định nói chuyện của Sơ Tranh cho hắn, đã lại thấy Dạ Mị đột nhiên ngồi xổm xuống, giọng điệu ôn nhu không nói rõ được: "Sao cô lại tới đây?"

Tần Thư Lôi: "? ?"

"Xem anh." Sơ Tranh rũ mắt nhìn hắn: "Sao chỉ có một mình anh? Người đại diện với trợ lý đâu?"

". . ."

Dạ Mị vừa nghe thấy hai chữ 'trợ lý' đã run lẩy bẩy.

Khi hắn được nhìn thấy Kim Lân Khai, mới biết được anh Phi sợ hãi như vậy cũng không phải không có lý do.

Mặc dù Kim Lân Khai đã nói mình là trợ lý, nhưng anh Phi nào dám thật sự coi người ta là trợ lý.

Mà Kim Lân Khai quản có thể nói là nghiêm hơn anh Phi nhiều...

"Anh Phi và anh Kim đang đi bàn công chuyện." Dạ Mị nói.

"Cần cả hai người bọn họ đi sao?"

". . ." Dạ Mị không dám nói anh Phi không làm được, nên Kim Lân Khai mới bị gọi đi khẩn cấp.

Cũng may Sơ Tranh không hỏi tiếp: "Ăn cơm chưa?"

"Vẫn chưa." Dạ Mị thành thật trả lời.

"Tôi có mang đồ ăn cho anh." Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn về phía Tần Thư Lôi: "Cô còn việc gì nữa à?"

Dạ Mị cũng nhìn theo: "Tần tiểu thư có chuyện gì không?"

Biểu tình Tần Thư Lôi đã rất khó coi, ngày đầu tiên Dạ Mị vào đoàn, cô ta đã nhìn trúng người đàn ông này.

Trước khi vào đoàn, cô ta chưa từng nghe thấy tên hắn.

Nhưng khi hắn vào đoàn làm phim đã đi cùng Kim Lân Khai.

Kim Lân Khai nâng ai - người đó nổi tiếng.

Nhìn qua thì có vẻ Dạ Mị đối với ai cũng rất hòa nhã, nhưng kì thực lại rất khó tiếp cận.

Bất kể cô ta có thả thính thế nào, Dạ Mị cũng không hề để mắt đến, còn khéo đưa đẩy tránh đi.

Vậy mà vừa rồi cô ta lại nhìn thấy Dạ Mị trở nên dịu dàng cực kỳ rõ ràng.

Cô gái này là ai vậy?

Cô ta còn tưởng rằng chỉ là một kẻ lén lút lẻn vào, kết quả người ta không chỉ quen biết Dạ Mị, còn có quan hệ không bình thường với hắn...

Tần Thư Lôi nhớ lại mấy lời mình nói mà cảm thấy nóng cả mặt.

"Chị Tiểu Lôi, thời gian." Trợ lý ở một bên sốt ruột nhắc nhở.

Tần Thư Lôi lại nở nụ cười: "Thì ra hai người có quen biết, tôi còn tưởng là có người đi vào, tôi cũng là suy nghĩ cho những người khác của đoàn làm phim thôi, không có ý gì khác, vị tiểu thư này đừng tức giận nha."

Tần Thư Lôi nói xong thì liền dẫn người đi ra ngoài gặp fan hâm mộ.

Đi được một khoảng, sắc mặt Tần Thư Lôi liền sa sầm xuống.

Cô ta vẫy trợ lý tới: "Đi tra xem cô gái kia là ai, có quan hệ thế nào với Dạ Mị."

-

Sơ Tranh nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Thư Lôi mấy giây, quay đầu hỏi Dạ Mị: "Đã quay xong chưa?"

"Rồi."

"Đang ở đâu?"

"Khách sạn gần đây."

"Vậy trở về rồi ăn."

Sơ Tranh lấy hộp giữ nhiệt trên mặt đất lên, Dạ Mị lập tức nhận lấy: "Cô muốn đi cùng tôi về khách sạn sao?"

"Không chào đón tôi à?"

Dạ Mị lắc đầu: "Sao có thể, hôm nay cô tới, tôi chỉ thấy rất bất ngờ..."

Một tháng này, cô ấy không hề liên lạc với mình.

Ai biết hôm nay lại đột nhiên trông thấy cô.

Dạ Mị đi tháo hóa trang ra trước, cũng đổi quần áo, sau đó mới về khách sạn.

Khách sạn ở ngay bên cạnh, cách nơi quay không xa.

Dạ Mị lấy thẻ phòng ra mở cửa, trong phòng rất sạch sẽ, hành lý của hắn để ở một bên, trong phòng cũng không có nhiều đồ cá nhân lắm.

Sơ Tranh chỉ liếc mắt một cái đã nhìn hết cả phòng: "Quay phim đều phải quay muộn thế sao?"

"Không, chỉ hai ngày này đuổi theo tiến độ mới muộn như vậy, bình thường tôi thường kết thúc công việc khá sớm."

"Ừm."

Dạ Mị lấy đồ trong hộp giữ nhiệt ra: "Cô đã ăn chưa?"

"Chưa ăn."

Dạ Mị hơi sững sờ: "Sao cô còn chưa ăn? Đã muộn thế này rồi..."

"Chờ anh."

Chờ hắn sao...

"Cô đến đây từ bao giờ vậy?" Hắn không chú ý tới bên ngoài, không biết Sơ Tranh đã đến từ khi nào.

"Không nhớ rõ, nhưng cũng khá sớm."

Dạ Mị hơi ngập ngừng: "Sao cô không gọi tôi?"

Hắn nghe nói bộ kịch này nhà đầu tư nhiều nhất chính là Diệu Quang, mà Diệu Quang hiện tại là công ty dưới danh nghĩa CAG.

Cô mà muốn ngừng, chắc chắn không người nào dám phản đối.

"Không phải anh đang quay sao." Sơ Tranh để Dạ Mị ngồi xuống ăn trước: "Trước ăn đi đã, lát rồi hãy nói."

". . ."

Tay nghề của dì Kim hoàn toàn không thể chê, Dạ Mị ăn được không ít.

"Anh Phi." Dạ Mị vừa buông bát đũa xuống đã nhận được điện thoại của anh Phi: "Ừ, em đã  về khách sạn... Anh không cần qua đây, Thu tổng đang ở chỗ em."

Không biết anh Phi nói gì, Dạ Mị đáp lại vài tiếng rồi cúp điện thoại.

Hắn cầm điện thoại, chần chờ hỏi Sơ Tranh: "Cô muốn nghỉ ở đây luôn à?"

"Ừ, muộn rồi." Lười đi về.

Dạ Mị dọn đồ xong, khẽ nói: "Vậy tôi đi tắm trước."

Dạ Mị tắm sạch sẽ đi ra, gọi Sơ Tranh đi tắm.

Đợi cô ra, Dạ Mị đã nằm trên giường, đang cầm kịch bản đọc, cô vừa ra ngoài, Dạ Mị liền đặt kịch bản xuống, hơi ngồi ngay ngắn trở lại.

Sơ Tranh tắt một cái đèn khác đi, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh hắn, trên thân còn tản ra mùi thơm của sữa tắm: "Còn phải đọc kịch bản nữa?"

"Không... Không đọc nữa." Dạ Mị để kịch bản lên đầu giường, không khỏi hồi hộp nắm chặt chăn mền.

Bầu không khí đột nhiên an tĩnh lại.

Dạ Mị hơi đằng hắng dưới cuống họng: "Tôi có thể hỏi cô một chuyện được không?"

"Hỏi đi."

"Tại sao cô lại muốn... Bao tôi?"

"Anh rất đẹp." Không phải lúc trước chính mồm anh đã nói sao?

Dạ Mị đại khái cũng nhớ ra lúc ấy mình lỡ buột mồm nói một câu như vậy, hắn bèn hơi tránh ánh mắt của Sơ Tranh đi.

"... Chỉ vì như vậy sao?" Nam minh tinh trong cái giới giải trí này thì thiếu gì người đẹp, tại sao cô lại muốn chọn hắn?

Sơ Tranh hơi nghiêng đầu: "Chứ anh còn có cái gì nữa?"

". . ."

Dạ Mị không khỏi nghẹn họng.

Nhìn vào trước mắt mà nói, thì quả thực hắn cũng chỉ có gương mặt này còn được cho vốn liếng.

"Vậy cô đã từng gặp tôi lúc nào vậy?"

Hắn có thể khẳng định, trước khi hắn đến biệt thự thì tuyệt đối chưa từng gặp cô, đến cả tên cô hắn cũng chưa từng nghe thấy.

Sơ Tranh không nghĩ tới Dạ Mị sẽ hỏi vấn đề này.

Sắc mặt cô tức khắc nghiêm lại, nói: "Buồn ngủ, đi ngủ đi."

Dạ Mị: ". . ."

Dạ Mị nhìn Sơ Tranh vén chăn lên nằm xuống, còn thuận tay tắt luôn đèn.

Dạ Mị: ". . ."

Dạ Mị vẫn cứng đờ ngồi ở đằng kia.

Sơ Tranh: "Anh không ngủ à?"

"À... có… ngủ." Dạ Mị tắt đèn ngủ bên phía hắn đi, tứ chi cứng ngắc nằm xuống.

Mặc dù giường khá lớn, nhưng cũng chỉ có một tấm chăn, khoảng cách giữa hai người cũng không thể cách quá xa.

Dạ Mị vừa nằm xuống đã cảm giác ngón tay Sơ Tranh đụng vaào hắn.

Dạ Mị hít sâu một hơi, hai mắt nhắm nghiền lại.

Nhưng mà Dạ Mị chuẩn bị tâm lý các kiểu chờ cả nửa ngày, Sơ Tranh cũng chỉ mò đến bàn tay hắn rồi nắm lấy, chẳng có động tác nào khác.

Dạ Mị: ". . ."

Cô không có ý kia sao.

Dạ Mị không biết mình nên thở phào hay là thất vọng nữa.

Cô thân là kim chủ của hắn, nhưng dường như lại chẳng có chút hứng thú nào đối với hắn hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net