Chương 2419 - Không Gian Tử Thần (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mực
Beta: Sa
=================

Sơ Tranh yên lặng quan sát phòng y tế này, không lớn lắm, nhưng được cái sạch sẽ sáng sủa, đồ vật sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.

Sơ Tranh xác định những thứ mình cần để ở đâu, bình tĩnh đi qua, lấy đồ rồi xử lý vết thương cho nữ sinh.

Vết thương không sâu, nhưng miệng vết thương thì khá dài.

Từ trán vạch một đường đến tận dưới khóe mắt.

"Làm sao lại bị thương?" Sơ Tranh thuận miệng hỏi một câu.

Nữ sinh bị thương theo bản năng nhìn về phía bạn học bên cạnh, nữ sinh kia nói: "Lúc đi đường bạn ý không cẩn thận bị ngã."

"Dạ." Nữ sinh bị thương nhỏ giọng nói theo, nhìn qua có vẻ hơi sợ hãi nữ sinh đằng sau.

Sơ Tranh nhìn hai người một lát, bình tĩnh nói: "Đây là vết thương do vũ khí sắc bén gây ra, chỉ bị ngã thì làm sao có thể thành như vậy, em thử ngã một phát cho tôi xem."

Nữ sinh đứng sau sửng sốt, lại cắn môi, ra vẻ uất ức nói: "Em làm sao biết được, em chỉ thấy bạn ấy ngã trong WC nên tốt bụng đưa bạn ấy tới đây. Có phải không?"

Cô ta đẩy nhẹ nữ sinh bị thương kia.

Sắc mặt nữ sinh bị thương đã tái nhợt: "Đúng. . . Đúng. . . Là lúc em bị ngã xuống, thì bị đồ vật bên cạnh quệt trúng."

"Đang êm đẹp lại muốn chạy đến nhà vệ sinh bị ma ám, tôi thấy cậu bị thế cũng đáng đời lắm." Nữ sinh kia hừ nhẹ một tiếng.

Nữ sinh bị thương không lên tiếng, cúi đầu xoắn xoắn ngón tay của mình.

Sơ Tranh bị hai chữ 'ma ám' hấp dẫn: "Ma ám cái gì?"

Nữ sinh đằng sau lập tức nói: "Cô giáo không biết sao? Nhà vệ sinh lầu 4 trong tòa nhà thí nghiệm trường chúng ta bị ma ám, nghe nói có rất nhiều học sinh đã nhìn thấy. . ."

Sơ Tranh ừa nghe nữ sinh nói, ở trong lòng thì thầm lặng lẽ trào phúng.

Manh mối tự đưa đến cho cô cơ òa! 

Có cần tích cực vậy không!

Sơ Tranh buộc chắc băng gạc, không muốn nghe tiếp, thẳng thừng đuổi người: "Các em đi được rồi."

Nữ sinh còn muốn tiếp tục nói: ". . ."

-

Hai người vừa đi, phòng y tế liền yên ắng hẳn.

Sơ Tranh xem xét toàn bộ phòng y tế một lần, đây chỉ là một phòng y tế bình thường, không có chỗ nào đặc biệt.

Cô tìm được một cái điện thoại di động trong ngăn kéo, không có mật khẩu, cô bèn lên mạng tìm kiếm thử tên ngôi trường này, kết quả lại tìm thấy một phương thức liên lạc —— để bắt đầu làm việc.

Trường này là trường nội trú, một tháng học sinh chỉ có thể về nhà một lần.

Mà tất cả giáo viên cũng ở trong một chung cư của nhà trường.

Sơ Tranh là được người cô đang ở cùng, cũng là cô giáo Miêu, giới thiệu đến.

Vị giáo viên họ Miêu này dạy cấp ba, chắc là đã phải chịu áp lực rất lớn nên tóc tai cực kỳ thưa thớt.

"Haizz, học sinh bây giờ thật sự là càng ngày càng khó quản, hôm nay lên lớp lại bắt được mấy đứa nghịch điện thoại trong giờ học."

Cô Miêu vừa làm việc vừa than thở với Sơ Tranh.

Sơ Tranh thì lại đang đánh giá lại chỗ ở.

Khu tập thể này coi như không tệ, có điều chỉ có một căn phòng, kê hai cái giường.

"Hôm qua còn bắt được 2 đứa yêu sớm!" Cô Miêu còn đang líu lo không ngừng than vãn: "Đây là lúc nào mà chúng nó còn có tâm tư yêu sớm chứ, chăm chỉ giải đề không tốt hơn sao?"

"Không những không cố gắng học hành để cải thiện thành tích, lại còn chơi trò mời ‘bút tiên’*, cô nói xem trong đầu mấy đứa nhỏ này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy, bây giờ là thời đại khoa học xã hội nào rồi mà còn giở trò mê tín dị đoan, tôi thấy chính là bọn nó có quá ít bài tập về nhà thì có."

(*Chơi bút tiên gần giống như cầu cơ, là một cách gọi hồn. Bác Gồ có chỉ cách chơi bút tiên không mất tiền, ai muốn biết thì vui lòng hỏi bác ấy.)

Sơ Tranh: ". . ."

Chết rồi mà vẫn phải giải đề.

Sơ Tranh không nói lời nào, chỉ nghe mình cô Miêu nói, Sơ Tranh cũng đã biết đến 8 phần 10 chuyện bát quái trong trường.

Ngay cả chuyện giáo viên họ Mỗ nào đó ngoại tình cô ấy cũng biết.

Cô Miêu quả thực đúng là kho bát quái di động mà.

 Quan trọng là, cô Miêu vừa nói còn vừa làm xong luôn việc.

Trâu bò.

Đúng là trâu bò.

-

Hôm sau, Sơ Tranh thấy Vạn Tín trong căn tin.

Vạn Tín bê khay đồ ăn vội chạy đến, cũng quay lại vẫy tay với người phía sau.

Vạn Tín đi cùng Lâm Táp, chính là người toát ra sát khí nhiều nhất trong số bọn họ.

Khí chất hai người này hoàn toàn khác nhau, đi cùng một chỗ cứ làm người ta cảm thấy cực kỳ quái dị. 

"Đại lão, thân phận của cô gì?" Vạn Tín như đã thân quen, trực tiếp ngồi xuống chỗ đối diện Sơ Tranh.

Lâm Táp không ngồi chung, hắn chọn bàn bên cạnh, cách bọn họ một lối đi nhỏ, bắt đầu im lặng ăn cơm.

Sơ Tranh: "Giáo viên y tế."

"Ai da. . . Giáo viên y tế à, vậy bây giờ mọi người đều đã biết thân phận của mình hết rồi, để xem kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì."

Sơ Tranh: "Người đó là Lộ Giang?"

"Cô không biết sao?" Vạn Tín chỉ vào cửa sổ bên nhà ăn: "Hắn ta làm đầu bếp ở bên trong."

Sơ Tranh: ". . ."

Cô sợ hắn ta ở trong đó làm thịt người thì có.

"Tôi nghe nói, có rất nhiều truyền thuyết ma quái trong ngôi trường này." Vạn Tín bắt đầu nói vào chính sự.

Sau khi tiến vào phó bản, biết rõ ràng thân phận của mình, việc đầu tiên cần làm là nghe ngóng tin tức.

"Đài phun nước vào ban đêm có thể nghe thấy tiếng khóc, nữ quỷ mặc đồ trắng trong thư viện, bóng ma trong WC tòa nhà thí nghiệm, còn có bút tiên, hồ cầu nguyện, cầu thang tình yêu gì đó. . ."

Vạn Tín nói liền mấy chuyện, không nhiều không ít, vừa vặn 10 chuyện.

"Đây chính là 10 chuyện linh dị được các học sinh trong trường đồn đại." Vạn Tín uống một ngụm canh: "Cũng không biết chúng ta phải tìm từ cái nào."

Hôm qua Sơ Tranh cũng đã nghe được không ít từ chỗ cô Miêu, nhưng mà không được chi tiết như những gì Vạn Tín nói.

Ngược lại cô lại nghe thấy rất nhiều ân oán tình thù giữa các giáo viên. . .

"Đại lão, cô thấy chúng ta nên điều tra từ cái nào trước? Mà thôi quên đi, ăn cơm đã, ăn xong rồi nói."

Vạn Tín gắp vài đũa thức ăn, ngẩng đầu lại thấy Sơ Tranh không động đến đồ ăn trước mặt.

"Đại lão, cô không ăn sao?"

"Không đói."

"Ồ." Vạn Tín cũng không nghĩ nhiều, quay đầu sang nhìn Lâm Táp: "Anh Lâm, lát nữa anh cũng đi tìm những người khác trao đổi tin tức đi."

Lâm Táp 'Ừm' một tiếng, ăn cơm xong, đứng dậy đi thẳng một nước.

"Anh Lâm nhìn thì có vẻ hung dữ, nhưng thật ra con người cũng không tệ đâu." Vạn Tín giải thích một câu: "Tôi ở chung khu tập thể với hắn."

Sơ Tranh đã hiểu vì sao, khó trách quan hệ hai người này đột nhiên thân thiết thế.

Vạn Tín lại thần thần bí bí hạ giọng: "Quan trọng là anh Lâm là người từng trải, đi theo hắn ta sẽ an toàn."

"Anh không sợ xảy ra chuyện gì sao?"

Vạn Tín: "Mặc dù mọi người đều rất sợ hãi bị người ta đâm lén sau lưng, thế nhưng có đôi khi vẫn phải dựa vào hợp tác, không phải sao? Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao." 

Nói thẳng ra là quan hệ lợi dụng lẫn nhau.

Nhìn thì có vẻ anh tốt tôi cũng tốt, có điều trong lòng mọi người thì đều âm thầm đề phòng lẫn nhau.

Cơm nước xong xuôi, hai người đi ra ngoài, lại nhìn thấy Ninh Ninh ở căn tin dành cho học sinh lầu dưới.

Ninh Ninh đứng sau vài nữ sinh, có vẻ hơi sợ bọn họ, người khác nói chuyện, cô bé cũng chỉ cười cười phụ họa.

Ninh Ninh cũng đã nhìn thấy Sơ Tranh và Vạn Tín, cô thừa dịp mọi người không chú ý, chỉ chỉ ra bên ngoài.

Vạn Tín ra dấu OK với cô bé.

Khoảng năm phút sau Ninh Ninh mới đi ra: "À, tối qua em nghe thấy một tin, nghe nói tháng trước có vài học sinh lớp 12 chơi trò gọi bút tiên, sau đó mấy học sinh kia không hiểu sao lại xảy ra chuyện, trường học nói là do áp lực học tập quá lớn, nên. . ."

Ninh Ninh không thể đi ra quá lâu, trao đổi xong phương thức liên lạc thì liền trở về.

"Không thể cho tôi gặp được phó bản trinh thám phá án các thứ hay sao!"  Vạn Tín đợi Ninh Ninh đi khỏi mới rên rỉ một câu: "Mỗi ngày đều phải gặp quỷ."

"Anh sợ quỷ?"

"Cô không sợ sao?" Vạn Tín ôm hai tay: "Quỷ đó!"

"Không phải anh cũng là quỷ à?" Có gì mà phải sợ? Mọi người đều như nhau cả.

Hơn nữa trong mớ phó bản này. . . Không chừng tất cả đều là quỷ.

"Có giống sao. Ở trong phó bản lâu cô sẽ cảm thấy mình vẫn là người, chúng ta ở đây có thể sẽ bị chảy máu, sẽ bị bệnh, sẽ bị thương, cũng sẽ chết. . ."

"Sẽ chết?"

"Đương nhiên." Vạn Tín lấy làm lạ: "Đại lão. . . Ngay cả điều này mà cô cũng không biết sao?"

". . ." Ta phải làm cách nào để tránh bại lộ thân phận 'gà tân thủ' đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net