Chương 2433 - Không Gian Tử Thần (23)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sa Nhi
==============

"Chỉ có hai người?"

Thảo luận xong việc về danh sách, Sơ Tranh mới nhớ tới hỏi Vạn Tín.

Vạn Tín: "Tôi cũng không thấy những người khác."

Ninh Ninh cũng lắc đầu, cô bé chỉ gặp mỗi Vạn Tín.

Phó bản trước đó, khi bọn họ đến đều cùng một nơi, thế nhưng lần này...

Cho nên bọn họ không biết những người khác có phải cũng đến đây hay không.

Đều đã gặp nhau, Sơ Tranh bèn bảo bọn hắn tách ra đi tìm thử một chút, nhìn xem có manh mối gì, hoặc là xem có phải những người khác cũng đến đây hay không.

Biểu cảm Vạn Tín và Ninh Ninh lập tức như nhau —— mặt như đưa đám.

-

Sau đó Sơ Tranh cùng Đông Chiết cũng không tìm được tin tức gì hữu dụng, hai người bèn lên mấy tầng trên quét sạch một lần.

Trừ việc gặp phải mấy con ác linh trốn trong phòng nữ y tá thay quần áo ra, thì cũng không có gặp những thứ khác.

Vạn Tín cùng Ninh Ninh ở tầng dưới, cũng không biết có tìm được cái gì không.

"Tòa nhà bên cạnh là khu nội trú, có thông với tòa nhà này." Đông Chiết nói: "Có thể đi qua xem thử."

"Ừ." Sơ Tranh cũng không phản đối, cùng Đông Chiết đi sang khu nội trú bên kia.

Hai tòa nhà dùng một hành lang để kết nối, Sơ Tranh dìu Đông Chiết đẩy cánh cửa liên thông ra, sau đó thì nhìn thấy Ninh Ninh kinh hoảng sợ chạy tới từ đầu hành lang bên kia.

"Vạn Tín... Vạn Tín..." Ninh Ninh vừa nhìn thấy hai người đã lập tức chỉ ra đằng sau.

"Làm sao?"

Sắc mặt Ninh Ninh đã trắng bệch: "Hắn... Hắn bị thương."

Lúc Sơ Tranh đi theo Ninh Ninh tìm tới, Vạn Tín đang lẻ loi trơ trọi nằm trên lối đi nhỏ, dưới thân là máu tươi chảy ra.

Mấy cái Không gian Tử Thần này có phải có sở thích biến thái gì hay không, mà đều mẹ nó toàn ma với quỷ, thế quái nào cũng phải có thiết lập phải đổ máu là thế nào!

Vạn Tín vẫn còn hô hấp.

Sơ Tranh đưa hắn tới một phòng bệnh, tìm ra đồ để cầm máu cho hắn.

"Để tôi làm." Đông Chiết kéo Sơ Tranh ra, tiếp nhận lấy dụng cụ.

Thân thể Đông Chiết che khuất Vạn Tín, Sơ Tranh chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của Đông Chiết.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Sơ Tranh quay đầu hỏi Ninh Ninh.

Ninh Ninh nói bọn họ vừa mới nhìn được có một bóng người, còn hơi giống Lâm Táp, cho nên Vạn Tín liền đuổi theo.

Trong trường học, quan hệcủa Vạn Tín cùng Lâm Táp tựa hồ cũng không tệ.

Vạn Tín cũng đã nói, Lâm Táp chỉ là nhìn thì có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra là người rất tốt.

Sau đó bọn họ liền đuổi tới tòa nhà bên này, kết quả không biết Lộ Giang từ chỗ nào chui ra, trực tiếp thọc cho Vạn Tín một nhát.

Động tác của Lộ Giang quá nhanh, Ninh Ninh cùng Vạn Tín đều không phản ứng kịp.

Ninh Ninh bởi vì đi ở phía sau, cho nên trong lúc vô thức liền chạy biến.

"Lộ Giang?"

Lúc còn trong trường học, gần như Sơ Tranh không gặp hắn lần nào.

"Đúng..." Ninh Ninh gật đầu.

"Cô chắc chắn là hắn chứ?"

"Chắc… Chắc là thế." Ninh Ninh cẩn thận suy nghĩ lại một chút, cảm thấy người kia chính là Lộ Giang, lại gật đầu thật mạnh.

Sơ Tranh như có điều suy nghĩ nhìn về phía Vạn Tín bên kia.

Lộ Giang cũng ở đây, vậy đoán chừng những người khác cũng đều ở.

Chỉ là...

Tại sao Lộ Giang lại ra tay muốn giết Vạn Tín?

-

Vạn Tín nhìn thì có vẻ bị chảy không ít máu, nhưng không có bị thương chỗ yếu hại, cho nên cũng tỉnh lại rất nhanh.

Vạn Tín cũng xác định người kia chính là Lộ Giang.

"Tại sao hắn lại muốn giết anh?"

"Tôi làm sao biết được." Vạn Tín đau đến nhe răng trợn mắt: "Tôi còn tưởng rằng đó là Lâm Táp nên mới đuổi theo, kết quả tên kia đột nhiên xông ra, tôi nhìn thấy gã nhưng cũng không nghĩ nhiều, thế nên làm sao biết gã lại đột nhiên chơi cho một nhát như thế."

Cũng bởi vì đã từng gặp nhau ở phó bản trước, biết tất cả đều là người chơi, cho nên Vạn Tín mới không đề phòng như vậy.

Kết quả, Lộ Giang không nói một lời đã xiên cho một nhát.

Gã ta còn chạy rất nhanh, nhưng cũng không trốn thoát được khỏi nơi này!

Lúc đầu thì Vạn Tín oe oe giận mắng Lộ Giang, bỗng hắn ta đột nhiên dừng lại: "Đại lão, mấy người nghe thử xem, có phải bên ngoài có tiếng gì hay không?"

Trong phòng nháy mắt yên tĩnh.

Cả đám người đều vểnh tai lên nghe xem bên ngoài.

Có tiếng gì ‘sột sột soạt soạt’, giống như có vật đang bò trên mặt đất, làm phát ra âm thanh.

"Thứ... Thứ gì vậy?" Vạn Tín đã sởn hết gai ốc, hắn hiện tại còn là thương binh đấy, lại có thứ gì đến nữa vậy, làm thế quái nào mà sống được đây! !

"Để tôi ra ngoài nhìn xem."

Vạn Tín: "Đại lão..."

Đông Chiết: "Cẩn thận một chút."

Đông Chiết cùng Vạn Tín đồng thời lên tiếng.

Vạn Tín quỷ dị nhìn về phía Đông Chiết, quan hệ của anh chàng này cùng đại lão là thế nào vậy, không phải... Mà người này là ai vậy?

"Ừ."

Sơ Tranh mở cửa đi ra.

Vạn Tín nuốt một ngụm nước bọt: "À này... Anh là ai thế?  Người chơi của phó bản này à?"

"Không phải."

Giọng điệu Đông Chiết so với vừa rồi lạnh lẽo cứng rắn hơn hẳn, mà hắn nói xong câu đó thì cũng không có ý tứ  trò chuyện với bọn họ nữa.

Vạn Tín: ". . ."

-

Nửa giờ sau, Sơ Tranh kéo lấy một con ác linh tóc dài tiến đến.

Cô túm lấy tóc ác linh, ác linh thì như cá chết, hai mắt trắng dã, xuội lơ không nhúc nhích.

Vạn Tín suýt thì từ trên giường bệnh nhảy dựng lên.

Tại sao đại lão cứ yêu thích đem ác linh về thế! !

Không thể trực tiếp chơi chết nó sao?

... Có điều đại lão quả nhiên là đại lão, đủ tàn nhẫn a! Ác linh gặp cô chỉ như đậu hũ mặc nắn bóp.

Đi theo đại lão quả nhiên cảm giác an toàn hơn hẳn.

Hắn phải ôm đùi đại lão cho chặt mới được.

Tóc con ác linh này thật sự rất dài, Sơ Tranh chỉ tùy tiện túm một nắm, còn lại đều để mặc xõa xượi dưới người cô ả, một đường từ cổng uốn lượn trải vào trong, còn chưa từng đứt đoạn.

Sơ Tranh liểng con ác linh ra.

Ác linh sõng xoài ngửa mặt ngã ra đất, tròng mắt giật giật.

"Mi đã gặp những người khác chưa?" Sơ Tranh hỏi ác linh.

Tròng mắt ác linh xoay chuyển, cực kỳ giống người xấu có ý đồ xấu.

Sơ Tranh lập tức đạp xuống một cú, ác linh lập tức thành thật, tròng mắt trợn lên, chỉ còn lại một màu trắng dã.

"Không có... Không có..." Ác linh nói xong, trong nháy mắt lại đổi giọng: "A, từng gặp rồi!"

"Ngoại hình ra sao?"

"Quá tối, không thấy rõ." Ác linh bổ sung một câu: "Nhưng là một nam một nữ."

Một nam một nữ?

Vạn Tín cùng Ninh Ninh nói từ sau khi trời tối bọn họ đều không đi ra khỏi căn phòng kia...

Vậy hẳn không phải là bọn họ.

Nữ hẳn là Tô Vận... Còn nam thì có thể là bất kì ai.

"Trông thấy ở đâu?"

Ác linh chỉ vào phương hướng khu nội trú: "Bên kia."

-

Ác linh nói đã gặp họ ở tầng hai khu nội trú, lúc ấy hai người kia đang lén lén lút lút, cô ả bèn chăm chú nhìn thêm một lúc.

Có điều bên kia không phải địa bàn của cô ả, là ả lén chạy qua, cho nên chỉ có thể âm thầm nhìn lén.

Vạn Tín đã bị thương, Sơ Tranh liền không có ý định dẫn theo hắn.

Thế nhưng là Vạn Tín nào dám ở lại nơi này một mình, biểu thị hắn có phải chết cũng muốn chết bên người đại lão.

Ánh mắt lạnh lùng của Đông Chiết liếc qua hắn, sau sống lưng Vạn Tín không khỏi dâng lên một cơn rét lạnh.

Hắn... Nhìn mình như vậy làm gì?

Cuối cùng Ninh Ninh tìm được một cái xe lăn, để Vạn Tín ngồi trên xe lăn, đẩy hắn cùng đi sang khu nội trú bên kia.

Khu nội trú lớn hơn nhiều so với bên này, mà còn có cả bác sĩ cùng y tá còn trực.

Chắc chắn bọn họ cũng không thể làm ra động tĩnh gì quá lớn được.

Hoàn cảnh bên trong khu nội trú cứ có loại cảm giác rất âm trầm, Vạn Tín cùng Ninh Ninh đều căng người lên cảnh giác.

Sơ Tranh đỡ Đông Chiết, nhìn rất nhẹ nhàng phảng phất cứ như cả hai chỉ đi tản bộ.

Có điều vào mắt Vạn Tín thì hình ảnh này rất quỷ dị.

Đại lão thế mà tự mình dìu người đàn ông kia...

Đây là đãi ngộ bậc nào chứ!

Người đàn ông này rốt cuộc là ai a!

"Cô có biết hắn ta không?" Vạn Tín nhỏ giọng nói chuyện với Ninh Ninh.

"Không có á à."

"Tôi cũng..." Vạn Tín đột nhiên im bặt, hắn khẽ nuốt một ngụm nước bọt, sau lưng chợt dâng lên cơn lạnh toát.

Giọng nói vừa mới trả lời kia... Không phải Ninh Ninh.

Vạn Tín hoảng sợ gọi Sơ Tranh: "Đại... Đại lão."

"Làm sao?"

"Cô… nhìn thử xem đằng sau tôi là thứ gì."

================

#sha: 

Edit mấy vị diện này hảo kích thích a~~... (• ▽ •;)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net