Chương 2450 - Ứng Phong Mà Giải (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: M00
Beta: Sa
============

Sơ Tranh không muốn nhìn thấy Trình Phục và Phương Thốn Di cho lắm, sợ mình lại không nhịn được mà ra tay, dù sao số lần restart cũng không có bao nhiêu đâu.

Thế nhưng hai con hàng kia, cứ nhất quyết phải lượn trước mặt cô xoát cảm giác tồn tại cơ.

"Tiểu Sơ."

Phương Thốn Di chặn trước mặt Sơ Tranh.

"Sao dạo này cậu lại trốn tránh tớ? Còn chặn số tớ nữa, tớ đã làm gì sai sao?"

Phương Thốn Di bày ra khuôn mặt đau khổ, dáng vẻ vô tội không biết mình đã sai ở đâu.

"Nếu tớ đã làm sai điều gì, cậu có thể nói cho tớ biết vì sao né tránh tớ không?"

"Tớ rất lo lắng cậu. . ."

"Lo lắng không biết tôi chết hay chưa à?" Sơ Tranh lạnh lùng cắt đứt lời cô ta.

"Không. . . Không phải, sao cậu lại nghĩ vậy được?" Phương Thốn Di kinh ngạc: "Tớ lo cậu đã gặp phải chuyện gì."

Lần trước cô ta đi theo cô lên tầng sáu, thế nhưng tầng sáu lại nhanh chóng bị phong tỏa, bảo vệ chưa gì đã tới mời cô ta đi xuống.

Cô ta không kịp nhìn được bất cứ thứ gì cả, cũng không nhìn thấy Sơ Tranh rời đi.

"Không gặp cô, tôi sẽ không gặp phải chuyện gì cả." Sơ Tranh liếc nhìn cô ta một cái: "Vì lợi ích của bản thân cô, tôi khuyên cô hãy tránh xa tôi một chút."

Phương Thốn Di: "? ? ?"

Cái gì gọi là vì lợi ích của bản thân cô ta chứ?

"Tiểu Sơ. . ."

"Xin lỗi quý cô, vui lòng cho xem thư mời của ngài." Phương Thốn Di bị bảo vệ ngăn lại.

Lúc này Phương Thốn Di mới phát hiện nơi Sơ Tranh đi vào không hề tầm thường.

Cô ta làm gì có thứ gọi là thư mời.

Chỉ là cô ta thấy Sơ Tranh ở đây cho nên mới chạy tới.

-

Sơ Tranh vừa bước ra, không thấy Phương Thốn Di đâu, nhưng lại bị Trình Phục chặn lại.

Hai con mịt lằn này đúng là thay nhau ra trận.

"Chúng ta tâm sự được không."

"Chúng ta không có gì để trò chuyện." Sơ Tranh lạnh lùng coi như không quen hắn ta.

Trình Phục thấy rất khó chịu.

Lúc trước cô không hề đối xử với mình như vậy. . .

"Anh biết lần trước là em gạt anh." Trình Phục nhịn lửa giận xuống, kiên nhẫn dỗ dành: "Chúng ta cùng nhau nói rõ mọi chuyện được không?"

Sơ Tranh không hiểu: "Tôi lừa anh cái gì?"

Lão đại mà cần phải lừa gạt mi sao?

Thằng XX lằn này đang sủa bậy gì đó!

Trình Phục: "Tên đàn ông lần trước. . ."

Sơ Tranh giật mình, là lần cô kéo thẻ người tốt ra làm bia đỡ đạn.

Cho nên cô kéo căng khuôn mặt nhỏ: "Tôi không lừa anh."

Trình Phục cắn răng: "Được, em nói không gạt anh đúng không? Vậy giờ em gọi hắn ta đến đây đi!"

Sơ Tranh: ". . ."

Ca này có hơi khó.

Hình như cô không có thêm thẻ người tốt làm bạn tốt, cũng không có số của hắn.

"Tiểu Sơ, em hoàn toàn không quen hắn ta đúng không?" Dường như Trình Phục đã sớm dự đoán được như thế.

Cô quen ai, sao hắn lại không biết được.

Cứ coi như hắn không biết, thì cũng không có khả năng Phương Thốn Di cũng không biết.

Nhưng có đôi khi vận mệnh chính là thần kỳ như thế đấy.

Đương lúc Sơ Tranh đang nghĩ cách để lừa Trình Phục đến nơi hẻo lánh đó để 'vui vẻ tâm sự', thì Ứng Chiếu chậm rãi xuất hiện ở góc đường.

Chàng trai mặc một bộ quần áo đơn giản thoải mái, đôi chân thon dài thẳng tắp, dáng người cao ráo nổi bật.

Trong ngực ôm một bánh bao nhỏ, lại tăng thêm cho hắn vài phần phong thái khác biệt.

Đi trong đám người, hắn và bé con chính là tâm điểm thu hút tầm mắt nhất.

Ứng Chiếu cũng đã nhìn thấy Sơ Tranh, còn thấy cả người đứng đối diện cô.

Ứng Chiếu đang suy nghĩ có nên tránh đi hay không, đã thấy cô gái ở bên kia vẫy tay với hắn.

Ứng Chiếu: ". . ."

Ứng Chiếu hơi chần chờ, nhưng vẫn ôm Bảo Bảo đi qua.

"Thuê. . ."

"Anh ấy tới rồi." Sơ Tranh kéo cánh tay hắn, thuận thế nhéo một cái lên hông hắn, cảnh cáo hắn đừng có nói lung tung: "Anh còn câu hỏi gì nữa không?"

Hông Ứng Chiếu có hơi mẫn cảm, bị Sơ Tranh véo một cái, toàn thân hắn lập tức cứng đờ, không dám động đậy.

Trình Phục: ". . ." Cái quái gì?

Chẳng lẽ bọn họ thật sự. . .

Lần trước Trình Phục vẫn chưa quan sát kỹ chàng trai này, lúc này nhìn kỹ lại, phát hiện cái tên tiểu bạch kiểm này còn rất con mẹ nó đẹp trai.

Một lúc lâu sau Trình Phục mới tìm lại được giọng nói của mình: "Em. . . Em thật sự thích tên này?"

"Anh có ý kiến gì?"

"Anh mới là bạn trai của em!" Sao cô có thể thay đổi trong thời gian ngắn như vậy được?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! !

Hiện tại câu hỏi này đều đang xoay vong vòng trong đầu Trình Phục.

"Chúng ta đã chia tay."

"Anh không đồng ý."

"Không cần anh đồng ý." Sơ Tranh kéo Ứng Chiếu rời đi: "Đừng có chạy đến trước mặt tôi nhảy nhót nữa, sống yên ổn không tốt sao."

"Tiểu Sơ. . . Phong Sơ Tranh! !"

-

Đi được một khoảng xa, Sơ Tranh vẫn không có ý muốn buông tay Ứng Chiếu ra, cuối cùng vẫn là Ứng Chiếu chủ động rút tay ra.

Kéo giãn khoảng cách với Sơ Tranh, Ứng Chiếu mới cảm thấy thân thể cứng ngắc như sống lại.

Hắn biết những lời Sơ Tranh vừa nói kia đều là giả.

Giống như lần trước, cô chỉ kéo hắn ra làm bia đỡ đạn.

Cho nên Ứng Chiếu không nghĩ nhiều, cũng không hỏi nhiều.

Nhưng thâm tâm hắn rất muốn biết giữa cô và người kia. . .

Ứng Chiếu nhanh chóng đá bay cái suy nghĩ này đi.

Sơ Tranh lên tiếng trước: "Anh ở đây làm gì?"

"Vừa làm xong công việc bán thời gian. . ." Ứng Chiếu nói: "Chuẩn bị đến ga tàu điện ngầm để về nhà."

Giờ này xe buýt đã không còn hoạt động, chỉ có thể đi tàu điện ngầm.

Thế nhưng chỉ có phố bên này mới có ga tàu, ai biết lại gặp được cô.

"Ồ."

Ứng Chiếu như thấy cái gì, đột nhiên đưa đứa bé cho Sơ Tranh: "Cô có thể ôm thằng bé giúp tôi một lát không?"

Sơ Tranh: ". . ."

Bế đứa nhỏ cũng quá ảnh hưởng đến khí chất đại lão rồi! !

-

Một phút sau, Sơ Tranh ôm oắt con đứng chờ bên vệ đường.

Đứa nhỏ kéo tóc cô nhét vào trong miệng, đôi mắt to xinh đẹp ngập nước, trong suốt đáng yêu.

Sơ Tranh kéo tóc ra lại.

Oắt con 'nha nha' hai tiếng, đột nhiên chồm tới đặt một nụ hôn ẩm ướt lên má cô, hôn xong còn vui vẻ cười lên, hai tay còn đập đập vào nhau.

Sơ Tranh: ". . ."

[ Ta còn chưa hôn thẻ của ta đâu, oắt con nhà mi mà cũng dám hôn! Ai cho mi lá gan đó hả! ]

Ứng Chiếu quay lại, vừa vặn nghe thấy suy nghĩ táo bạo này.

Đúng là táo bạo.

Những câu lúc trước hắn nghe được đều có vẻ rất bình tĩnh, so với khi cô nói chuyện bình thường cũng không có gì khác biệt.

Ứng Chiếu ngẩn cả người, thẳng đến khi Sơ Tranh nhìn thấy hắn, gọi hắn, hắn mới sực tỉnh lại.

Ứng Chiếu vừa đi mua một bịch tã cho em bé, cũng tiện tay mua một phần đồ ngọt ở tiệm bên cạnh.

Ứng Chiếu cố gắng lờ đi câu vừa rồi.

"Tôi mua chút bánh ngọt, cô có muốn ăn không?"

"Không ăn."

Sơ Tranh còn đang tức giận chuyện thằng nhỏ dám hôn cô, không hề nghĩ ngợi gì đã trực tiếp cự tuyệt.

". . ."

Nhìn cô có vẻ như đang giận.

Vừa rồi. . .

Người cô vừa nói là ai?

Sơ Tranh đi xe tới, cho nên Ứng Chiếu cũng thuận tiện đi nhờ xe Sơ Tranh luôn.

Trở lại chung cư, Sơ Tranh đi thẳng một đường theo đến cửa nhà hắn, mặt không đổi sắc đứng đấy, cũng không nói gì, chỉ nhìn có hơi hung dữ.

Ứng Chiếu: ". . ."

Ngập ngừng một lát, nhưng Ứng Chiếu vẫn mở cửa.

Sau đó thì Sơ Tranh ngồi trong phòng khách, cùng ăn bánh ngọt với Ứng Chiếu.

Đến phút cuối đầu óc Ứng Chiếu vẫn bị câu hỏi 'Không phải cô đã nói là không ăn sao' ám ảnh.

Ứng Chiếu thu dọn đồ đạc, bế Bảo Bảo đi tắm.

Tắm rửa xong xuôi mới nhớ ra đồ mua cho Bảo Bảo đã để quên trong xe của Sơ Tranh.

"Bảo Bảo, chúng ta đi tìm chủ nhà nha." Ứng Chiếu ôm cục nợ nho nhỏ kia đi gõ cửa phòng sát vách.

Sơ Tranh vừa tắm xong, tóc còn ướt sũng xõa sau lưng: "Sao thế?"

Ứng Chiếu tự giác đưa mắt qua hướng khác: "Tôi để quên đồ trên xe của cô."

"À, tôi đi lấy giúp anh."

"Không cần phiền cô, cứ để tôi đi là được rồi."

Đúng là Sơ Tranh cũng không muốn động đậy, cho nên bèn đưa luôn chìa khóa xe cho hắn.

==================

#sha:
A~~
Beta đến chương này lại buồn quá, bé M00- vithichmaden sắp tới phải tập trung học tập rồi, sẽ xa rời ta 1 thời gian a~~
Chúc bé sẽ học tập thật tốt nè :3 Vui vẻ may mắn nha ~~
Ta luôn ở đây chờ nàng ~♡

06.10.2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net