Chương 2515 - Vấn Tiên Hoàng Tuyền (94)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sa Nhi
=============

Lục Phong Trạch đẩy cửa phòng nghỉ ra thì thấy Tinh Tuyệt đứng ở bên trong, con ngươi hắn ta hơi nheo lại, đóng cửa tiến vào.

"Tinh tổng, ngài tìm tôi có chuyện gì không?"

Lúc này mà Tinh Tuyệt lại đi tìm hắn, nghĩ thế nào cũng thấy lạ.

"Đến ngồi đi." Tinh Tuyệt khẽ hất cằm.

Ánh măt Lục Phong Trạch đảo quanh gian phòng một vòng, đi đến đối diện Tinh Tuyệt ngồi xuống: "Tinh tổng, ngài có yêu cầu gì sao?"

"Tôi không có." Tinh Tuyệt vẫn giữ tư thế ngồi đoan chính, khuôn mặt lạnh lùng của hắn chợt toát ra ý cười hờ hững: "Nhưng Bảo Bảo nhà tôi thì có."

Lục Phong Trạch cũng không thể không thừa nhận, gương mặt kia của Tinh Tuyệt rất chói mắt, những em gái trong công ty đều rất mê mẩn gương mặt kia của hắn.

Thế nhưng Tinh Tuyệt ở công ty đều ít nói ít cười, coi như có cười thì cũng là nụ cười lạnh mang theo sát khí đáng sợ.

Nhưng nụ cười vừa rồi hắn ta bắt gặp, nhìn thế nào cũng chỉ toát ra sự dịu dàng. . . ngay cả cái xưng hô Bảo Bảo này cũng quá mức thân mật rồi!

Lục Phong Trạch chặn lại đống hỏi chấm dưới đáy lòng: "Tinh tổng, Bảo Bảo. . . nhà anh là. . . ?"

Tinh Tuyệt đã thu liễm nụ cười, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng.

Hắn nhìn đằng ra sau Lục Phong Trạch.

Lục Phong Trạch theo bản năng quay đầu, đằng sau có một tấm bình phong, trên bình phong là một bóng người mơ hồ mảnh khảnh.

Bóng người trên bình phong chậm rãi di động, từ phía sau chuyển ra.

Con ngươi Lục Phong Trạch  hơi co lại: "Là cô!"

Cô gái vừa rồi đứng bên người Tinh Tuyệt.

"Bất ngờ không?" Sơ Tranh hai tay đút túi đứng bên cạnh: "Ông biết tôi?"

Lục Phong Trạch vẻ kinh ngạc đã thu liễm lại đi: "Không biết, nhưng vừa rồi cô đứng cùng Tinh tổng, tôi cũng cảm thấy rất ngạc nhiên mà thôi. Dù sao Tinh tổng của chúng tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng có bạn gái, bên người cũng không có phụ nữ bao giờ, không biết tiểu thư đây quen biết Tinh tổng thế nào vậy."

Sơ Tranh lại hỏi sang một vấn đề không liên quan: "Ông họ gì?"

Vấn đề này của Sơ Tranh hỏi quá đột ngột làm Lục Phong Trạch không kịp trở tay, cũng hoàn toàn không nằm trong dự đoán của hắn ta.

Một hồi lâu sau hắn ta mới nói: "Lục."

Sơ Tranh: "Vậy ông quản nhiều thế làm gì? Tôi còn tưởng ông họ Tinh cơ đấy."

Tinh Tuyệt có dạng bạn gái gì, cũng đều là chuyện riêng của hắn.

". . ."

Lục Phong Trạch nhìn lại Tinh Tuyệt ở bên kia một cái, người kia chỉ chuyên chú nhìn ngắm cô gái, không dư đến cả khóe mắt nào cho hắn.

"Là tôi nhiều chuyện rồi." Lục Phong Trạch còn rất lịch sự: "Vậy không biết vị tiểu thư đây tìm tôi có chuyện gì?"

Tinh Tuyệt gọi hắn đến, còn bởi vì cô. . .

Hắn thế nhưng lại nghe lời cô.

"Muốn hỏi ông chút chuyện."

Sơ Tranh đi tới cửa, trực tiếp khóa trái lại.

Lục Phong Trạch nhíu mày, đáy lòng ẩn ẩn nổi lên bất an.

"Tiểu thư muốn hỏi cái gì?"

Sơ Tranh trở về phòng, ngồi trên tay ghế bên cạnh Tinh Tuyệt: "Ông có biết Tần Không Minh không?"

Lục Phong Trạch: "Tần Không Minh? Ai vậy?"

Phản ứng vừa rồi của Lục Phong Trạch giống như thật sự nghe thấy tên một người xa lạ, hoàn toàn không quen biết gì cả.

Sơ Tranh vừa rồi cũng đã quan sát Lục Phong Trạch, hắn ta là người, không phải bị ký sinh.

"Đổi vấn đề khác vậy, ông là người sai khiến kẻ khác làm hại Tinh Sương phải không?"

Lục Phong Trạch giống như nghe thấy trò đùa: "Cô đang nói gì vậy, Nhị tiểu thư vẫn đang khỏe mạnh đấy thôi, ai lại hãm hại cô ấy?"

"Thật không?"

Sống lưng Lục Phong Trạch thẳng tắp: "Tôi không biết tại sao cô lại hỏi như vậy, nhưng tôi tuyệt đối không sai khiến ai làm tổn thương Nhị tiểu thư hết."

"Ồ."

Lục Phong Trạch không nhìn Sơ Tranh: "Tinh tổng, loại chuyện không có chứng cứ này mà anh cũng tin sao?"

Tinh Tuyệt: "Bảo Bảo cũng chỉ là hỏi một chút, chưa hề nói là do anh làm."

Lục Phong Trạch bị nghẹn họng, cố gắng mỉm cười: "Vậy không biết đã hỏi xong chưa? Nếu như không có chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước."

Sơ Tranh không nói gì, Tinh Tuyệt liền ra hiệu hắn ta có thể đi.

Lục Phong Trạch đứng dậy, rời khỏi gian phòng.

Người vừa đi, Tinh Tuyệt đã với tay ôm Sơ Tranh vào lòng: "Bảo Bảo, em gọi chỉ để hỏi hắn ta vấn đề này?"

Sơ Tranh xoa xoa đầu hắn: "Trò hay còn ở phía sau, muốn xem không?"

"Muốn!"

Sơ Tranh vẫn nghĩ mãi mà không rõ: "Mà cái thái độ láo chó kia của hắn, sao anh không cách chức hắn luôn cho rồi?"

Tinh Tuyệt 'à' một tiếng: "Không dễ dàng như vậy, Lục Phong Trạch ở công ty đã lâu, hắn có người sau lưng ủng hộ, bên ngoài cũng không có gì sai lầm, không phải anh cứ muốn cách chức thì cách chức được."

Các bên kiềm chế lẫn nhau, một quyết sách nhìn như đơn giản, nhưng có khả năng sẽ liên quan đến lợi ích của rất nhiều người

Sơ Tranh cảm thấy người làm sếp như hắn có hơi thảm.

"Hắn ta cùng. . ."

Sơ Tranh chợt dừng lại, nhớ ra Tinh Tuyệt bj mất trí nhớ, căn bản không nhớ được chuyện của anh trai mình.

Cô muốn hỏi một chút xem quan hệ của Lục Phong Trạch cùng Tinh Thần là thế nào.

Tinh Tuyệt nghi hoặc: "Cùng cái gì?"

Sơ Tranh lắc đầu: "Không có gì, đi ra ngoài trước đã."

Tinh Tuyệt thấy Sơ Tranh không  muốn nói lắm thì cũng đè sự nghi hoặc trở về, không tiếp tục hỏi nữa.

-

Lục Phong Trạch ứng phó với những người khác rất hoàn hảo, từ trong đại sảnh  đi ra, theo hơi nóng làn gió thổi qua, hắn ta lại chỉ càng thêm nóng nảy.

Lục Phong Trạch nhìn lại kiến trức đèn đuốc sáng trưng ở sau lưng, cúi đầu đi đến chiếc xe chìm trong bóng đêm.

Cô gái kia rốt cuộc có lai lịch gì. . .

Tại  sao cô ta lại đột nhiên nhắc đến Tinh Sương.

Cô ta đã biết được những gì rồi?

Lục Phong Trạch ngồi lên xe, trợ lý ở đằng trước lập tức hỏi thăm: "Lục tổng, đi đâu ạ?"

"Trở về." Lục Phong Trạch nói xong cũng đổi giọng: "Đến chỗ cũ."

Trên đường đi Lục Phong Trạch đều đang suy nghĩ chuyện khác, không có chú ý tới đằng sau có xe bám theo —— đương nhiên cũng có thể là do hắn căn bản không chú ý đến.

Trong xe chỉ có Sơ Tranh cùng Tinh Tuyệt, xe được cài đặt lái tự động.

Tinh Tuyệt click mở bản đồ xem lộ trình, lấy làm lạ nói: "Hắn ta muốn đi đâu nhỉ?" Đây không phải đường về công ty, cũng không phải đường về nhà về Lục Phong Trạch.

"Đi theo chẳng phải sẽ biết sao." Cô làm sao biết hắn ta muốn đi đâu.

"Ồ."

Trợ lý Lục Phong Trạch lái xe cứ như đi loanh quanh, lượn qua lại tầm vài vòng, cuối cùng mới dừng ở một ngã tư đường.

Lục Phong Trạch từ trong xe bước xuống, chiếc xe kia nhanh chóng đi mất, trên đường chỉ còn lại một mình Lục Phong Trạch.

Con đường này xe cộ  lui tới không nhiều.

Lục Phong Trạch chờ dòng xe hoàn toàn đi khuất, chuyển tới lối đi bộ, đi thẳng một mạch vào bụi cây trên lối đi bộ.

Cứ như hắn ta không nhìn thấy lùm cây trước mặt, đã sắp đụng vào nhau đến nơi.

Đáy lòng Tinh Tuyệt vừa hiện lên suy nghĩ  cổ quái , Lục Phong Trạch bên kia đột nhiên đã không thấy tăm hơi.

Đột ngột biến mất tăm mất tích.

"Anh vừa hoa mắt sao?" Tinh Tuyệt quay đầu hỏi Sơ Tranh: "Sao lại không thấy hắn ta nữa."

"Không có." Sơ Tranh đẩy cửa xe ra bước xuống, đi đến lùm cây bên cạnh xem thử.

Tinh Tuyệt một đường đi theo, nhỏ giọng hỏi: "Bảo Bảo, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"

Sơ Tranh sờ thử lùm cây, là cảm xúc chân thật.

Sinh vật không xác định có thể truyền tống khá hiếm thấy, K•1 của Vấn Tiên Lộ là con có năng lực mạnh nhất trong những sinh vật không xác định đã được phát hiện.

Nơi này không có Linh trị dao động, là cần điều kiện đặc biệt gì mới khởi động được kỹ năng sao?

Hay là còn có thứ khác?

Sơ Tranh kéo Tinh Tuyệt ra sau, cô lấy trên người ra một cái bình nhỏ, mở nắp bình ra, đặt dưới đất.

Đám sáng lấp lánh trong bình sóng sánh bắt đầu bay ra ngoài.

Gió từ lùm cây thổi qua, lá cây ma sát tạo ra tiếng động 'xào xạc'.

Đám sáng dần dần bay lên cao, uốn lượn qua lại trong không khí, có cảm giác như nó đã được trả tự do, có xu thế muốn chuồn mất.

Xào xạc xào xạc ——

Tiếng động lá cây rung lắc trong lùm cây rõ ràng hơn.

Đám sáng như bị kinh sợ, đột ngột vọt ra xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net