Chương 2552 - Vấn Tiên Hoàng Tuyền (131)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mực
Beta: Sa Nhi
============

Bác sĩ Phương lần đầu nhìn thấy Tinh Kiều là vào một ngày tuyết rơi.

Hắn từ bệnh viện trở về, từ xa đã thấy Tinh Thần ôm một cái bọc nhỏ đứng trước cửa nhà hắn.

Đứa bé gầy gầy nho nhỏ, hô hấp khó khăn, đang nguy hiểm đến tính mạng.

Phản ứng đầu tiên của bác sĩ Phương chính là vội vàng mang đưa bé đến bệnh viện, ở đó có dụng cụ chuyên nghiệp.

Thế nhưng Tinh Thần lại từ chối một cách bất thường.

Trong nhà bác sĩ Phương có một phòng điều trị cỡ nhỏ, hắn chỉ có thể để Tinh Thần mang đứa bé vào đó.

-

Bác sĩ Phương nhanh chóng phát hiện đứa bé không bình thường, nhưng hắn vẫn nhịn không hỏi.

Chờ tình huống của đứa bé ổn định lại, bác sĩ Phương ra cửa tìm Tinh Thần, "Nó là cái gì?"

". . . Người." Tinh Thần tựa trên hành lang hút thuốc, giọng nói hơi khàn lại.

"Đây mà là người sao?" Bác sĩ Phương lấy hình hắn chụp được ra, "Những thứ này là cái gì? Thân thể của nó sao lại thế này?"

Những thứ kia phụ sinh* ở trên mạch máu, người bình thường đều có thể nhìn ra thế này quá bất thường.

(*Phụ sinh hay biểu sinh - từ này thường được dùng cho thực vật (Epiphyte) chỉ thực vật bám trên bề mặt của 1 thực vật khác, chúng chỉ mượn bề mặt để bám vào, khác hoàn toàn với kí sinh hay cộng sinh)

Tinh Thần trực tiếp dùng tay bóp tắt đầu thuốc: "Nó thật sự là người."

Tinh Thần cũng không nói kĩ những gì hắn đã trải qua, chỉ nói cơ thể đứa bé kia bị cấy vào một thứ không thuộc về hành tinh này.

Loại chuyện này, khi vừa mới phát hiện ra những thứ ngoại lai cũng từng bùng nổ một lần.

Có người lợi dụng những vật ngoại lai để nghiên cứu về cơ thể người, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau đó thì có điều luật được ban hành nhằm ngăn cấm việc này.

Nhưng vẫn có một vài người biết, dù sao cũng không thể ngăn chặn được chuyện này hoàn toàn.

Những thí nghiệm kia vẫn còn tồn tại trong bóng đêm.

Chỉ có thể hy vọng vào lương tâm của những người làm thí nghiệm, rằng họ sẽ không vượt qua ranh giới kia.

Bác sĩ Phương lúc ấy nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao Tinh Thần lại cho phép người khác cấy dị vật vào cơ thể con trai mình.

Tinh Thần chưa từng nói cho hắn biết đáp án của việc này.

Khoảng thời gian khi Tinh Kiều còn bé, thân thể thỉnh thoảng xảy ra chút vấn đề, giống như là một loại bài xích nào đó dẫn đến các cơ quan trong cơ thể bị biến chứng.

Tinh Thần vẫn chỉ mang Tinh Kiều đến chữa trị tại nhà bác sĩ Phương.

Các báo cáo kiểm tra sức khoẻ về sau cũng đều qua tay hắn, nên đương nhiên sẽ không để cho người khác nhìn ra vấn đề.

Thời gian trôi qua, đứa bé dần dần lớn lên, dường như nó đã thích ứng được, phản ứng bài xích cũng biến mất.

Sức khỏe của nó càng ngày càng tốt, thậm chí các bệnh vặt thông thường cũng không bị.

Chỉ là đứa nhỏ này. . . Có thể là do đã chịu ảnh hưởng của dị vật, tính cách lạnh lùng, ít khi có cảm xúc của trẻ con, nhưng cực kỳ thông minh.

Bác sĩ Phương phụ trách tình huống sức khỏe Tinh Kiều, những việc còn lại, Tinh Thần cũng không nói cho hắn biết.

"Bên trong trái tim của nó có thứ gì, anh có biết không?"

Trên mặt bác sĩ Phương giờ mới kinh ngạc: "Chuyện này tôi không biết, trong kết quả kiểm tra của tôi không có thứ gì cả."

Máy móc bình thường quả thật không kiểm tra ra khối vuông trong tim của Tinh Kiều, bác sĩ Phương cũng không có vẻ đang nói dối.

Tinh Tuyệt: "Sao lại dễ dàng nói cho tôi biết như vậy?"

Chuyện này hẳn phải rất bí mật, rất quan trọng.

Tinh Thần nhất định sẽ bắt bác sĩ Phương giữ kín như bưng tất cả mọi chuyện.

Thế nhưng Tinh Tuyệt còn chưa kịp hỏi gì, bác sĩ Phương đã khai tất.

Bác sĩ Phương: "Bởi vì anh trai ngài từng nói, nếu có một ngày hắn không còn ở đây, ngài phát hiện ra chuyện này, vậy cứ nói tất cả sự thật cho ngài."

"Có một chuyện nữa, đó là hắn để lại cho ngài một vật nhờ tôi chuyển cho ngài, còn lại thì tôi không biết gì nữa." 

-

Có điều bác sĩ Phương không mang vật đó theo bên người, hắn ta nói ra nơi cất giữ, Hồ Thạc lại phải chạy đi một chuyến để lấy đồ.

Đó là một cái hộp khóa bằng mật mã.

"Tôi không biết mật mã, nhưng anh trai ngài nói ngài nhất định có biết."

Tinh Tuyệt: ". . ."

Hắn mất trí nhớ mà! !

Biết cái gì mà biết.

Tinh Tuyệt lập tức luống cuống nhìn sang Sơ Tranh.

"Thời gian không còn sớm, sáng mai rồi lại nói." Sơ Tranh lên tiếng, lại gọi Liễu Trọng từ bên ngoài vào, "Trước tiên an bài chỗ ở cho bọn họ đi."

Tinh Tuyệt ôm hộp mật mã trở về cùng Sơ Tranh.

Toàn bộ chiếc hộp màu đen nhánh, chỉ có một cái khóa mật mã, ngoài ra không còn gì khác.

Tinh Thần đã khẳng định Tinh Tuyệt nhất định biết mật mã.

Thế nhưng chắc anh ta không bao giờ ngờ, hắn lại sẽ mất trí nhớ.

"Đừng nghĩ nữa, đi ngủ thôi." Sơ Tranh kéo người vào lòng: "Bây giờ anh có nghĩ cũng không nghĩ ra, chỉ tổ lãng phí thời gian. Nói không chừng ngủ một giấc dậy, anh liền khôi phục ký ức thì sao."

". . ."

Không cách nào phản bác.

Trí nhớ của Tinh Tuyệt hơi tí lại són ra một ít.

Hiện tại vẫn chỉ là những ký ức liên quan tới 'Trò chơi', còn những ký ức trong đời thực thì hoàn toàn trống rỗng, chẳng có chút nào.

Tinh Tuyệt đặt chiếc hộp xuống cạnh gối đầu, còn mình thì dịch đến cạnh Sơ Tranh, vòng tay ôm lấy cô.

"Bảo Bảo. . ."

Tinh Tuyệt trầm thấp gọi một tiếng.

"Ừm."

"Anh có linh cảm không ổn."

"Sợ gì, ngay cả Giang Vân em còn xử lý được, chuyện cỏn con này đã tính là cái gì." Sơ Tranh vuốt ve sau lưng của hắn, "Có em ở đây."

Giang Vân Lý muốn biến cơ thể của toàn bộ con người thành cái xác cho bọn chúng, lý tưởng mới vĩ đại đẹp đẽ làm sao.

Cuối cùng thì thế nào?

Còn không phải bị bóp chết trong tay cô à.

Cũng không thể để Tinh Kiều biết việc này còn nghiêm trọng hơn cả chính thằng bé?

"Hồ Thạc nói em mặc kệ chuyện của nhân loại."

"Tinh Kiều là đồ đệ của em, em có thể mặc kệ được sao?" Cô ngược lại cũng muốn mặc kệ lắm, nhưng mà có thể sao? Có thể sao? !

". . ."

Sơ Tranh có lẽ đã nhận ra điều gì đó, kéo người qua hôn một cái, "Chuyện của anh, em cũng đều sẽ dốc sức."

Tinh Tuyệt: ". . ."

Em thật sự coi anh là đồ ngốc sao? Không nghe ra em đang qua loa lấy lệ với anh sao?

. . . Đúng vậy, hắn thật ngốc.

Tâm trạng Tinh Tuyệt không tốt lắm, quấn lấy Sơ Tranh hôn một lát mới chịu ngủ.

-

Hôm sau.

Sơ Tranh vừa dậy đã nhìn thấy Tinh Tuyệt đang ngồi ôm cái hộp kia, ánh mắt không có tiêu cự, không biết đang suy nghĩ gì.

Sơ Tranh đưa tay quơ quơ trước mặt hắn: "Nhớ ra gì sao?"

Tinh Tuyệt nắm chặt Sơ Tranh tay, hôn xuống lòng bàn tay cô: "Không có. . ."

Mật mã khóa không phải là số, mà là có thể click mở màn hình ảo, rồi cần dùng tay điền mật mã vào.

Cho nên cái mật mã này có thể là chữ số, cũng có thể là chữ, hoặc cũng có thể là là chữ số có thêm chữ.

"Đưa em."

Tinh Tuyệt nghi hoặc nhìn cô, động tác lại rất trơn tru đưa hộp tới.

Chiếc hộp rất kín kẽ, không giống với sản phẩm phổ thông.

Sơ Tranh đứng dậy đi đến bên bàn, tìm trong đống bình sứ xanh xanh đỏ đỏ lấy ra một cái.

-

Ầm ——

Mặt đất có chấn động rất nhỏ, Liễu Trọng ngậm bàn chải đánh răng, nhìn sang phía phòng cách vách.

Mới sáng sớm. . . làm cái gì vậy?

Liễu Trọng sợ xảy ra chuyện gì, bèn vội vội vàng vàng chạy tới gõ cửa.

Người giấy mở cửa cho hắn, Liễu Trọng không nhận ra đây là con nào, ông chú cũng không tiến vào, chỉ hỏi nó: "Sao vậy?"

Người giấy không nói lời nào, chậm rãi lắc đầu, động tác của nó thật sự rất rất chậm, giống y những pha slow motion phim Cô dâu tám tuổi.

Liễu Trọng kiên nhẫn nhìn hết, trong lòng đã có câu trả lời.

Đó chính là không có việc gì.

Liễu Trọng lại trở về, ngồi trên bậc thang tiếp tục đánh răng.

Chờ ông đánh răng, ăn sáng xong, Sơ Tranh mới chậm rãi xuất hiện.

Không biết vì sao Tinh Tuyệt nhìn có vẻ hơi uể oải.

Liễu Trọng khẽ sờ cằm.

Trong nhà người ta xảy ra chuyện như vậy, chắc Sơ Tranh tiểu thư không phát rồ đến mức vẫn tiếp tục giày vò Tinh tiên sinh đấy chứ?

Hiển nhiên Tinh Tuyệt không có bị giày vò.

Điều hắn phiền muộn chính là. . .

Đã mở được hộp, lấy được đồ, ngặt một nỗi. . . Hắn xem không hiểu.

Ở trong hộp là một miếng tinh phiến, tất cả nội dung bên trong đều là thứ mật mã rất lộn xộn rối loạn.

"Có thể quyển sổ kia của anh có ghi chép gì đó." Sơ Tranh vừa ăn sáng vừa nói.

"Quyển sổ?"

Cuốn sổ có vẽ biểu tượng 'Ψ' kia.

Trước đó còn tưởng rằng nó liên quan đến chuyện của cô, kết quả bên trong cũng chỉ là vài thứ lung tung lộn xộn.

Nhưng lại có nội dung hơi giống với bên trong tấm tinh phiến. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net