Chương_357: Bùng nổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ có nhân tài bị giết mới cảm nhận được rùng mình. Mà Phó Minh Hi còn lại là tưởng bọn họ ngu xuẩn... 

Đối phương có cái gì lợi hại? 

Đánh tới hiện tại cũng không dám lộ mặt ra khỏi tường thành bảo hộ. Nào biết rằng, hắn đang nghĩ như vậy. Nguyên bản đang đứng ở thấp đế lưỡng vụt qua một bóng người, nhanh chóng đến nỗi làm cho người ta không kịp có bất kì phòng bị nào. 

Trong tiệm BBQ, chỉ nghe tiếng trò chơi vang còn lại cái gì cũng không có nghe thấy. Biểu tình của thiếu niên bây giờ thật sự không biết hình dung thế nào? Tốc độ làm sao có thể nhanh như vậy? Hơn nữa... Vì sao hai người kia có thể ăn ý như vậy, mặc dù không nói chuyện với nhau liền vẫn biết đối phương muốn làm gì?! 

Thao tác xinh đẹp của thiếu niên, khóe miệng giương lên. Tóc bạc soái khí cùng khuyên tai màu đen, ngậm một cái kẹo que, như vậy vẫn có thể đánh? 

Người ngồi đối diện lại không cần phải nói, vừa đánh vừa thấp giọng hỏi: "Ai là Lưu Tông Minh?”.

Tóc bạc thanh niên tổng thể cảm thấy hôm nay luôn bị vị kia chỉ huy, buồn bực! 

“Kia, chính là hoàng sắc khôi giáp.” Nhiều hiếm lạ.

Hắn thậm chí còn cảm thấy sau khi mình nói ra những lời này, con mắt của người đàn ông kia thâm thúy liên tục bắn ra nhưng tia băng lãnh. Sau đó giây tiếp theo, Lưu Tông Minh bị giết! 

Bị giết! Tam sát!!! 

Không thể không nói, âm thanh này nghe thật sảng khoái! 

“Chờ tôi”. Thanh niên học hỏi Phó Cửu, đoạt lại con chuột, cấp tốc đi về phía trước! Nào đâu biết, lời hắn vừa nói ra... Liền thấy một cái bóng kiếm xoay tròn, trực tiếp nhảy dựng lên, ngay cả áo choàng màu đen cũng phát ra màu quang bạc, ra sức bạo kích! 

K.O! Bốn người! Đối phương đã chết bốn người! Lúc này mới dùng bao nhiêu thời gian... 21 giây. 

Thanh niên hiện tại nói không nên lời. Chơi trò chơi các người có hiểu không? Đó là chính mình thắng. Trên màn hình hiển thị, hắn thắng. Tuy rằng không phải chính mình đánh thắng nhưng cảm giác cũng thực phi thiên. 

Phó Minh Hi lại càng muốn chửi người, 2V5. 

Năm người không đấu lại hai người, còn bị đối phương trực tiếp giết bốn. Thật là quá mất mặt! Chuyện tới lúc này, hắn vẫn cảm thấy đám đồng đội quá kém. Còn cảm thấy đối phương lợi hại nhưng bất quá cũng chỉ thuộc hàng nghiệp dư. Hai cái nghiệp dư có cái gì mà phải sợ! 

Tự tin rằng mình có thể hạ tháp hộ vệ, không chờ đồng đội đến, mà chuẩn bị diệt trước hai người ở đội đó. Nhưng mà thời điểm muốn thao tác, không nghĩ tới lại bị đối phương đánh trước tại chỗ. Phó Minh Hi cũng không sợ, dù sao hắn ở tháp nội, đối phương cũng không dễ dàng gì tới vào được. 

Cho nên có thể nói là người tình ta nguyện. Thấy thanh niên kia một phong đao trực tiếp đi tới tháp nội, sau đó lùi một bước, liền Phó Minh Hi cũng bị câu ra tới! 

Ra khỏi tháp nội, Phó Minh Hi cũng không có phòng hộ. Là Tần Mạc! 

Còn không dùng đại chiêu G, trực tiếp đóng băng hắn ở trung ương! Thanh niên lúc này cũng là kích động, hét lớn: "Giết hắn, soái ca giết hắn."

Nhưng mà, Tần Mạc cũng không có ngẩng đầu đáp lại thiếu niên. Nói: "Tôi vây hắn, ngươi từ từ đánh, không cần sốt ruột, từ từ chém.”

Vì sao?

Vì sao không trực tiếp giết?

Bốn người trung nhị không thể lý giải nổi!

Lại không giết chết hẳn đối phương mà để lại mấy cái cho đối phương sống lại!

Soái ca này rốt cuộc suy nghĩ cái gì?

Thanh niên nhìn qua Tần Mạc, hoàn toàn nhìn không ra bất luận cảm xúc biến hóa gì.

Phó Cửu lại rõ ràng Đại Thần đang làm cái gì.

Tìm chỗ dựa cho cô. 

Rốt cuộc đối phương là ba người con trai a.

Nghĩ như vậy, khóe miệng không khỏi đều có chút cười, một đao lại một đao rơi xuống thanh máu của Phó Minh Hi.

Phó Minh Hi ngay từ đầu, còn tưởng rằng thao tác của đối phương là rác rưởi, giết không được hắn.

Nhưng lúc sau chờ hắn khôi phục lại, thời điểm nhanh chân muốn chạy.

Lại bị làm cho đóng băng, hắn liền muốn động không được!

“Mẹ nó!” Phó Minh Hi chửi nhỏ một câu!

Phó Cửu bắt đầu nhảy tới chém hắn, vẫn như cũ là một tiểu đao.

Ngồi ở bên cạnh Phó Minh Hi, hai người đều không phải không biết: “Người này vừa rồi không phải thao tác như vậy, đây rõ ràng đều là phát đại chiêu.”

Phó Minh Hi sắc mặt đã bắt đầu khó coi, thẳng đến lần thứ ba hắn bị đóng băng……

Mọi người đều hiểu rõ!

Này…… Đối phương là cố ý muốn đánh như vậy sao?

Như thế nào lại có cảm giác đang chơi bọn họ?

Một trong ba học sinh cao trung không dám mang câu này nói ra.

Rốt cuộc bọn họ đã biết tính tình của Phó Minh Hi.

Phó Minh Hi quả thực phải được dạy dỗ!

Thời điểm tới lần thứ tư.

Hắn thô bạo hô lên: “Hắn rốt cuộc có bao nhiêu lần đóng băng!”

Trên thực tế kỹ năng đóng băng của Tần thần cũng không nhiều, trước đó thấy thiếu niên sử dụng, liền trực tiếp mua mười lần để dùng.

Nói cách khác, từ lúc Phó Cửu bắt đầu đụng tới di động kia, Tần Thần liền quyết định chủ ý muốn ngược Phó Hi Minh như vậy, đây cũng là nguyên nhân vì cái gì Phó Minh Hi còn sống tới bây giờ.

Bốn học sinh cao trung đầu óc chậm lại, cũng nhìn ra hắn chính là cố ý.

Rốt cuộc…… Đều bắt đầu đông lạnh lần thứ năm……

Thanh niên xem không khỏi nuốt nuốt nước miếng, hắn bắt đầu cảm thấy chính mình may mắn mới vừa rồi không cùng vị soái ca này đánh nhau.

Này…… Đấu pháp như vậy, là đàn ông đều bị đánh đến nội thương a!

“Các người đều thấy hắn đóng băng tôi! Còn không nhanh lại đây!”. Phó Minh Hi mặt đều đỏ lên, vừa hắn lãnh ngạo nói một câu một mình hắn có thể đem toàn quân đối phương tiêu diệt, kết quả…… Bị người đánh đa dạng, cái này đánh vào mặt thật sự là đáng xấu hổ.

Một bọn học sinh cao trung cũng sốt ruột a: “Tôi còn có chín giây, Phó thiếu cậu chờ một chút!”

Phó Minh Hi cắn răng, lại một lần nữa bị đóng băng, hắn dùng sức quăng một cú!

Màn hình di động tan nát!

Bên này đầu tiên là yên tĩnh một chút.

Trò chơi còn đang tiếp tục.

Bốn người kia không rảnh nói chuyện, rốt cuộc sống lại, khẳng định là muốn chạy nhanh đi về phía trước!

Phó Minh Hi trực tiếp cũng mở một người khác, cầm di động đối phương, một lần nữa bắt đầu thao tác.

Hắn một hai phải đem hai người kia giết không tha!

Thanh niên cũng ý thức được toàn bộ người đối phương đều sống lại.

Trên thực tế bọn họ bên này cũng sống lại, so với đối phương còn nhanh hơn, nhưng bọn họ cách tường thành đối phương tương đối xa a, căn bản không thể đuổi kịp!

Cấp rống rống thao tác nhân vật chính mình: “Đừng giết, mau lui lại trở về, lui về tới đại gia cùng nhau!”

Lui?

Sao có thể?

Hai người cùng đánh làm đóng băng bốn người bên kia!

Theo sát câu, đánh, giết!

Không ngừng sáng lên tới mức ánh sáng cơ hồ chiếm đầy toàn bộ màn hình!

Hai bóng dáng kia người một trước một sau, đứng đầu phối hợp, liền giống như mũi kiếm nhọn.

Trong vài giây, 

Liền giết được ba người!

Lại quay đầu lại một ngậm!

Giết một cách đẹp mắt!

Ngay sau đó một trận chấn động huyết mạch trò chơi đặc hiệu âm liền truyền tới.

Đoàn, diệt!

Bùng nổ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net