Chương_375: Con rể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Cửu " Dạ?" Một tiếng, thực hiển nhiên kia tâm tư còn không có quay lại đây.

Hạ Hồng Hoa lặp lại nói: "Mẹ nói, đứa nhỏ Tần Mạc này đối với con thật đúng là không tồi!".

Phó Cửu nghe vậy cười, đem điện thoại thu lại, thực tự nhiên nói: "Hắn là anh trai con, tất nhiên là đối với con không tồi."

".Ừ." Hạ Hồng Hoa cũng là thành thật, Cửu nhà bà nói cái gì thì chính là cái đó: "Hôm nay con mời Tần Mạc tới nhà ăn bữa cơm, chúng ta phải cám ơn cậu ấy thật tốt. Bằng không hôm nay chúng ta cũng không thể thống khoái như vậy, ha ha ha."

Hạ Hồng Hoa cười rộ lên vô cùng sang sảng. Như vậy lại thấy bà ấy cùng cô rất giống nhau.

Phó Cửu tỏ vẻ: "Không cần, hai ngày trước con vừa mới mời hắn ăn thịt nướng rồi. "

Nếu là đem đại thần mời về nhà, thời điểm nói chuyện cô lộ ra sơ hở thì sao?

Phó Cửu cũng không muốn cho Hạ Hồng Hoa biết, Phó Cửu trước kia đã không còn nữa.

Cô sợ đối phương sẽ thương tâm.

Nhưng Phó Cửu cũng biết, càng là người thân cận, sẽ càng phát giác cô bây giờ có rất nhiều điểm bất đồng so với trước kia.

Cho nên đại thần không thể tới.

Lần này Hạ Hồng Hoa cố tình lại không nghe lời Phó Cửu: "Cái đứa nhỏ này, con mời cùng mẹ mời có thể giống nhau sao. Mau gọi người tới nhà ăn cơm, đứa nhỏ Tần Mạc này lớn lên đẹp trai lại hiểu chuyện, nhìn thật cao hứng."

Cái này Phó Cửu cần thiết muốn khen mẹ cô thật tinh mắt, cô cũng cảm thấy đại thần lớn lên đẹp lại hiểu chuyện, còn muốn bao nuôi nữa.

Bất quá... mạnh mẽ chăn nuôi hậu quả quá nguy hiểm.

"Mẹ, anh Mạc ngày thường công tác bận rộn như vậy, nhất định là không có thời gian". Phó Cửu là muốn cho hạ hồng hoa đánh mất cái ý niệm này.

Hạ Hồng Hoa gật đầu: "Cũng đúng, vậy trước tiên con gọi một cuộc điện thoại hỏi hắn một chút, có thời gian mẹ liền chuẩn bị, không có thời gian chờ về sau lại mời cũng không muộn."

" Được." Phó Cửu nghĩ thầm cuối cùng tránh đi được.

Không nghĩ tới Hạ Hồng Hoa vẫn là không có lái xe, đôi mắt nhìn cô: "Con mau gọi điện thoại a".

Phó Cửu nhướng mày hổ lại: "Hiện tại sao mẹ?"

"Đương nhiên rồi." Hạ Hồng Hoa ra lệnh.

Phó Cửu cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng, đành phải lấy số di động đại thần ra bấm gọi, thầm nghĩ điện thoại vang ba tiếng cô liền lập tức tắt, dù sao đại thần ngày thường ít sử dụng điện thoại, đến WeChat cũng phải hẹn trước, khả năng đại thần nhấc máy hẳn là sẽ không lớn.

Nhưng ai ngờ đến cái ý niệm này của cô vừa nghĩ ra, di động bên kia liền truyền đến một tiếng trầm thấp dễ nghe tiếng nói: "Uy."

Này...... Vang một tiếng liền nghe sao.

Phó Cửu liếc mắt nhìn Hạ Hồng Hoa một cái, thấy cặp mắt kia đều có thể tràn ra ánh sáng, bất đắc dĩ nói: "Anh Mạc, là em".

"Anh biết là em rồi". Tần Mạc đang ngồi ở ghế phụ mà người lái xe lại chính là Giang Tả.

Giang Tả không biết là điện thoại của ai mà có mị lực như vậy, làm người bên cạnh ẩn ẩn cười một tiếng.

" Dì mời ăn cơm?" Tần Mạc giơ tay nhìn thoáng qua biểu tình chính mình hỏi: "Khi nào?"

Phó Cửu vội vàng nói: "Chiều nay 6 giờ, nếu anh bận, chúng ta liền đổi hôm khác". Nghe ngữ điệu đại thần, hẳn là đang bận, không tồi, cứ như vậy tránh đi cho đỡ phiền toái.

Tần Mạc cầm di động, khóe miệng nghiền ngẫm một câu: "Em tựa hồ không quá nguyện ý mời anh ăn cơm"

Thời điểm Phó Cửu đang nghe đến những lời này, mà mặt Hạ Hồng Hoa lại trùng hợp đang nhích lại gần, nghe vậy, dùng ánh mắt vô cùng không tán đồng nhìn con gái nhà mình.

Phó Cửu không dao động, cười khẽ ra tiếng: "Anh Mạc, em như thế nào sẽ không muốn anh tới, một ngày không thấy em cũng rất nhớ anh a." Đại thần thông minh như vậy làm cái gì, học tâm lý chính là có thể đùa giỡn như đấy.

Phảng phất giống như có thể nghe được nội tâm của thiếu niên, Tần Mạc môi gian ý cười càng đậm, tiếng nói nhàn nhạt: "Nếu là như thế này, anh đây liền không tham dự liên hoan buổi tối, rốt cuộc...... Em như vậy muốn cho anh đi."

Phó Cửu:......

Đại thần, anh kỳ thật không cần tới, thật sự.

Giang Tả mắt nhìn thấy Tần Mạc dừng xe ở nửa đường, chuyển tay lái, có hơi nhíu mày nói: "Là ai gọi điện mà có thể khiến cho tâm tình của cậu tốt như vậy?"

"Phó Cửu."

Tần Mạc nghiêng đầu, châm điếu thuốc: " Tối nay mấy người các cậu đi ăn với nhau đi, tôi qua bên nhà Phó gia một chuyến."

Giang Tả ừ một tiếng, hắn tạm thời tin tưởng Tần Mạc đối vị Phó thiếu kia là không có ý gì.

Dù sao thì lấy hiểu biết của mình về Tần Mạc mà nói.

Đối phương từ trước tới nay không phải là người có thể nhịn được người khác.

Nếu Tần Mạc thật sự thích Phó Cửu.

Sẽ không coi người kia là một cậu nhóc, mà ra tay.

Hơn nữa Tần Mạc của bọn họ rất thẳng, mỗi người trong nhóm bọn họ đều biết rõ.

Thời điểm tước kia khi lên cao trung, thường hay chơi cái trò phải đi tìm "MỘT NGƯỜI CON GÁI" cho Tần Mạc.

Tối đó, khi thêm một tiểu nam sinh, tướng mạo còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ.

Nhưng kết quả lại là tan rã trong không khí không vui.

Tần Mạc không phản đối cũng không có hứng thú gì.

Cho nên mới bảo, hẳn không có gì phải lo lắng!

Giang Tả nghĩ như vậy, cũng coi là nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Không thể phủ nhận, Tần Mạc quả thật đối xử rất tốt với Phó Cửu.

Nhưng đây cũng bởi vì đối phương là thành viên của chiến đội Đế Minh.

Tần Mạc đã từng nói, sẽ không có chuyện gì xảy ra, như vậy trong lòng hắn hiểu rất rõ.

Là vì cuộc so tài của toàn quốc.

Người anh em này của hắn thật đúng là vô dụng.

Tần Mạc xác thật rất vô dụng, lần thứ hai tới thăm so với lần thăm đầu tiên còn khoa trương hơn rất nhiều.

Hộp quà bày xuống dưới đất, dáng vẻ thản nhiên cười nói: "Hai lần trước con tới tương đối rất vội vàng, cũng không có mang theo được thứ gì tặng dì."

Hạ Hồng Hoa nhìn những hộp quà bày đầy dưới đất kia, dùng ngón tay chọc chọc sau lưng của Cửu Cửu nhà mình, lại quay sang Tần Mạc nói: "Tới thì tới chơi thôi, mang quà cáp làm cái gì, mà tôi đây còn đang bận nấu canh, các người cứ trò chuyện trước đi."

Thấy mẹ cô vui vẻ rời đi, Phó Cửu không để ý chút gì mà mở miệng: "Mạc ca, mỗi lần anh tới nhà tôi chơi, đều giống như là đem của hồi môn đến vậy."

"Của hồi môn?" Tần Mạc liếc mắt nhìn qua người thiếu niên đang uống nước, rất thong thả ung dung nói: "Chỗ đồ đó cứ coi như là sính lễ cũng được."

Nghe Tần Mạc nói như vậy, Phó Cửu suýt chút nữa thì bị sặc nước: "Mạc ca, tôi phát hiện anh so với lúc tôi mới quen lúc đó... Không dễ để chọc!"

"Cái gì?" Trong nháy mắt, Tần Mạc liền đen mặt.

Phó Cửu cười nhạt: "Không có gì."

"Nào nào nào, trước khi vào bữa ăn chúng ta ăn chút hoa quả đã." Hạ Hồng Hoa mặc tạp dề từ trong phòng bếp đi ra.

Tần Mạc nói một tiếng "Cám ơn" khí chất lại rất anh tuấn.

Hạ Hồng Hoa càng nhìn lại càng vừa lòng.

Nếu như không phải do điều kiện của Tần gia quá tốt.

Mà có người con rể như vậy cũng không tồi.

Không, không, không, bà đang suy nghĩ cái gì vậy.

Tần Mạc quá thông minh.

Đã làm bằng hữu dĩ nhiên là rất tốt.

Làm người yêu... Tần Mạc còn chưa biết Phó Cửu nhà bà là con gái nữa.

Trong tương lai những thứ suy nghĩ này đều là lừa gạt, cho nên hai người này chắc chắn là không có khả năng.

Hạ Hồng Hoa càng nghĩ ánh mắt càng ảm đạm, biểu tình cũng không vui vẻ và cao hứng như vừa rồi.

Có điều những chuyện này vẫn là nên giấu ở trong lòng, chờ bà đem cả một bàn đồ ăn toàn bộ đều đã làm xong, thời điểm kêu hai người đang ngồi trên sô pha kia tới ăn cơm, sắc mặt lại bắt đầu trở nên đỏ rực.

Còn không đợi Phó Cửu nói, Hạ Hồng Hoa đã mở miệng, chỉ nói một câu: "Tần Mạc, chuyện đại hội cổ đông hôm nay, dì rất cám ơn con."

"Đại hội cổ đông?" Tần Mạc ngón tay cầm chén rượu, lặp lại bốn chữ này.

Hạ Hồng Hoa cười nói: "Đúng vậy, dì đã nghe Tiểu Cửu nhà dì nói, mưu kế cũng không tồi, đứa nhỏ này con thật đúng là rất thông minh."

Chỉ từ hai câu nói, Tần Mạc cũng đã đoán được ra việc gì, nghiêng mắt nhìn thoáng qua người thiếu niên nào đó đang ngồi bên cạnh hắn, môi mỏng khẽ cong: "Dì à người đã khách khí rồi, Phó Cửu cũng rất là thông minh..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net