Chương 375 - Phúc Bảo Trời Giáng (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta: Sa - Shadowysady
#Sha: Ta cảm thấy ảnh bìa chương này chính là thẻ người tốt đáng thương mỗi khi bị Tranh gia cưỡng gian xong :v =))))) 
=========================

Từ bệnh viện thú y trở về, Sơ Tranh cứ ôm Cục Lông ngồi phịch trên ghế sô pha, chẳng buồn nhúc nhích lấy một cái.

Ánh mắt lãnh đạm của Sở Vụ đảo qua cô.

Không biết vì sao mà lúc này, hắn lại như có cảm giác...... quen thuộc với sinh hoạt thường ngày với cô.

Điều làm hắn thấy kinh ngạc hơn, chính là, hắn thế nhưng không hề chán ghét cảm giác này.

Sở Vụ bình ổn lại tâm tình kì lạ này.

"Nó còn chưa có tên."

"Ừ." Sơ Tranh được sờ sờ vô cùng dễ chịu, đến mí mắt cũng chẳng buồn động đậy.

Không có tên cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện cô được sờ lông a.

Sở Vụ: "Cô thử đặt một tên đi?"

Sơ Tranh: "Anh đặt đi."

Sở Vụ: "Cô không muốn đặt tên cho nó sao?"

Cô ôm còn chưa rời tay lúc nào, thế không phải là thích nó lắm sao?

Sơ Tranh: "Lười nghĩ."

Sở Vụ: ".........."

Thế cô đừng có sờ nữa!

Sở Vụ suy nghĩ trong chốc lát, ánh mắt hắn rơi trên người Sơ Tranh lại bỗng chìm đắm một lúc lâu.

Sơ Tranh cảnh giác dò xét nhìn lại.

Anh có nhìn thế chứ nhìn nữa thì tôi cũng sẽ không đặt tên đâu!

Sở Vụ không hiểu ý tứ này của Sơ Tranh, hắn chậm rãi nói: "Vậy gọi ' Phúc Bảo ' đi."

"Ừ."

Gọi thế nào chẳng được, miễn có lông là tốt lắm rồi.

Phúc Bảo cứ như vậy có một mái ấm, nếu không phải Sơ Tranh cả ngày cứ ôm nó sờ tới sờ lui, Phúc Bảo đại khái cũng cảm thấy nó rất hạnh phúc a.

-

"Anh đang làm gì vậy?"

Sơ Tranh rút thứ Sở Vụ đang cầm trong tay ra.

"Tôi muốn tìm việc mới, cũng không thể cứ ở mãi một chỗ như vậy được."

"Anh không muốn ở đây?" Sơ Tranh chỉ nghe vào trọng điểm này.

Nơi này không tốt sao?

Chỗ nào không tốt?

Sơ Tranh cúi người, đè ép Sở Vụ xuống ghế sô pha, ánh mắt cô nhìn sâu vào đáy mắt của hắn: "Anh muốn ở đâu?"

Sở Vụ: "........."

Sơ Tranh lưu manh nắm vuốt lấy cằm của Sở Vụ: "Tôi đối với anh không tốt sao?"

Sở Vụ: "........."

"Sao anh còn muốn rời khỏi đây? Hử?" Thẻ người tốt sao không biết ngoan ngoãn đợi ở chỗ này vậy? Bên ngoài nguy hiểm lắm có biết không!

Sở Vụ: "........."

Sao có cảm giác sai sai.

"Tôi......"

Sở Vụ còn chưa nói hết đã bị Sơ Tranh chặn miệng.

Cô đè hắn xuống hôn lấy hôn để.

Sở Vụ là thanh niên chức năng bình thường, được người con gái hôn như thế, hắn làm sao có thể không có phản ứng.

Mọi nơi thân hình cô dán lên đều như bị lửa thiêu đốt, sự nóng cháy không ngừng lan tràn khắp thân thể Sở Vụ.

Nội tâm Sở Vụ âm thầm phỉ nhổ bản thân, sao hắn lại không có định lực như thế chứ, không phải mới bị hôn có chút sao, vậy mà chưa gì đã.......

Lý trí gáy một đằng, nhưng thân thể của hắn lại phản ứng một nẻo, hoàn toàn chìm đắm vào xúc cảm cô mang lại.

Thật muốn để cô lưu lại nhiều vết tích hơn nữa trên thân mình.

Bàn tay Sở Vụ bất tri bất giác xoa nhẹ ra sau lưng Sơ Tranh.

Bàn tay bắt gặp cảm giác thô ráp gập ghềnh, Sở Vụ bỗng nhiên bừng tỉnh.

Hắn nghiêng đầu tránh khỏi nụ hôn của Sơ Tranh.

"Không thoải mái?" Sơ Tranh hỏi.

"Vết thương của em......" Đáy mắt Sở Vụ vẫn còn vương lại sự mê muội.

Sơ Tranh cảm giác được bàn tay Sở Vụ đang dáng trên lưng mình, cô không thèm để ý tiếp tục hôn lên khóe môi hắn: "Không sao."

"Anh xem một chút."

"Có gì đáng xem." Sơ Tranh muốn tiếp tục hôn nữa cơ.

Sở Vụ lại tránh đi: "Vậy em khỏi hôn anh đi."

Sơ Tranh: "..........."

Vết thương của bổn cô nương sao phải để cho người khác nhìn!!

Nhưng nếu không cho hắn nhìn, hắn lại không cho cô hôn........

Ầy!

Thật khó lựa chọn mà!

【 Chị gái nhỏ cứ để hắn nhìn xem, biết đâu lại giúp chị thu hoạch được thẻ người tốt thì sao.】Vương Giả tích cực hiến kế.

Sơ Tranh: "........."

Còn lâu!

Là con gái sao có thể giơ vết thương cho người khác nhìn?

【 Thẻ người tốt cũng có phải người khác đâu.】

Vậy cũng không được!

Không hôn thì không hôn!

Sơ Tranh quả quyết đứng dậy, ôm lấy Phúc Bảo đang le ve nằm trên mặt đất, hung hăng bỏ vào phòng ngủ.

Sở Vụ: "..........."

Ngay vào lúc Sở Vụ đang chuẩn bị rời đi, Sơ Tranh lại đột nhiên hung hăng đi ra, còn không nói lời nào đã lại áp hắn xuống ghế sô pha.

Cô gái nhỏ dữ dằn trừng hắn: "Em muốn hôn anh thì hôn, dựa vào cái gì mà phải nghe lời anh chứ."

Người hắn từ đầu đến chân đều là của cô.

Xém tí nữa thì bị tẩy não rồi!

"Em......... Ưm........" Sao có thể không thèm nói đạo lý như thế chứ!

-

Trên gương mặt trắng nõn của Sở Vụ giờ đã ửng hồng, hắn hơi hé đôi môi ra thở dốc, áo sơ mi trên thân đã cởi ra hơn nửa, lộ ra lồng ngực rắn chắc.

Dây lưng vẫn quấn quanh vòng eo rắn chắc trên thân hắn, rãnh nhân ngư kéo dài xuống dưới, làm người ta chỉ muốn giật ra thứ đang trói buộc trên người hắn để nhìn ngắm cho thỏa thích.

Ngón tay tinh tế của cô phủ lên khóa cài dây lưng của hắn, nhẹ nhàng đè xuống.

Sở Vụ bất chợt đưa tay đè lại bàn tay hạnh kiểm xấu kia.

"Sơ Tranh." Hắn có chút thở dốc.

"Không muốn sao?"

Sở Vụ chống đỡ thân mình ngồi dậy, Sơ Tranh theo động tác của hắn cũng hơi đứng lên theo.

Ánh mắt Sở Vụ bỗng dao động, không dám nhìn thẳng vào cô: "Em không phải là thiên thần hộ mệnh sao?"

Làm sao có thể cùng hắn làm chuyện này chứ?

Mà lại còn cái dáng vẻ hùng hùng hổ hổ như thế nữa!

"Thiên thần hộ mệnh thì sao? Thiên thần hộ mệnh thì cũng có giao........" Sơ Tranh sửa mồm: "Cũng có nhu cầu sinh lý chứ."

Sở Vụ khẽ nhíu mày: "Em khi còn ở cùng Chử Mậu* cũng sẽ thế này sao?"

Vừa mới nghĩ tới việc cô sẽ cùng người khác thân mật như thế, đáy lòng Sở Vụ bỗng bùng lên sự điên cuồng ngang ngược.

Cô không thể làm thế này với người khác.

"Em hiện tại đang ở cùng với anh rồi còn gì." Thẻ người tốt nói mò dẩm dít gì vậy.

"Anh nói là Chử Mậu**, không phải anh."

"Sở Vụ*** không phải là anh chắc?"

"Cái tên kia cơ."

Sơ Tranh: ".........."

Lúc này mà còn cần phải xách tên nghiệt súc đó ra nữa sao?!

Sơ Tranh ấn hắn trở lại ghế sô pha, nhìn xuống người dưới thân: "Tên nghiệt súc kia không thể so sánh với anh được."

Không phải là lần đầu tiên Sở Vụ nghe được từ miệng cô 3 chữ ' tên nghiệt súc ' này.

Nội tâm hắn bỗng có một tia ngọt ngào dâng lên.

"Đừng như vậy."

Sở Vụ ngăn lại hành động của Sơ Tranh.

"Anh không muốn giao..........." Sơ Tranh nín cái từ 1 điểm văn hóa kia lại: "Không muốn làm sao?"

Trong suy nghĩ của Sở Vụ, hắn có cảm giác như mình sắp bị cô bức nghẹn tới nổ tung mất.

"Hiện tại không được."

"Vậy thì lúc nào được?" Bổn cô nương nếu cưỡng ép ngủ với hắn, liệu hắn có còn cảm thấy cô là người tốt nữa không?

"Em cho anh xem qua vết thương thế nào trước đã." Sở Vụ vẫn còn nhớ đến chuyện hắn vừa rồi đã sờ tới miệng vết thương.

"Nhìn là được?" Cả người bổn bảo bảo đều phơi sẵn ởđdây này, hắn làm sao cứ phải nhớ thương thương thế của cô chứ.

Sở Vụ trầm mặc mấy giây: "Nhìn trước rồi nói."

Sơ Tranh cân nhắc một lát.

Cuối cùng vẫn là nghĩ ' thôi khỏi đi '.

Sở Vụ thấy Sơ Tranh định rời đi, hắn nhíu mày đuổi theo cô, giữ chặt cánh tay của cô lại: "Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với vết thương của em, vì sao lại không cho anh nhìn?"

Sở Vụ dường như không phát hiện ra, trong câu nói của hắn đã tràn ngập sự lo lắng.

"Tại sao em phải cho anh nhìn?"

"Anh là....... của em......" Sở Vụ bất chợt không biết hắn là cái gì của cô nữa, hắn chần chừ mất mấy giây: "Bác sĩ của em."

Trước đó là hắn trị liệu cho cô, nói là bác sĩ của cô cũng không sai.

".........."

Là bác sĩ cũng vô dụng!

Còn khướt mới cho anh nhìn.

-

Sơ Tranh cự tuyệt việc để Sở Vụ xem vết thương, Sở Vụ lại cứ như chơi đòn cân não với cô vậy, cả ngày chỉ quanh quẩn quấy rối  muốn nhìn thấy thương thế của cô.

Quấy rầy đến mức Sơ Tranh muốn lật bàn.

Quả thật không thể nhịn được nữa rồi.

Sở Vụ thế mà còn học được cả cách chủ động hôn cô.......

"Cho anh xem một chút."

"Xem thì xem!" Phiền chết đi được.

Sở Vụ thở phào nhẹ nhõm: "Em xoay người lại đi, cởi quần áo ra."

Sơ Tranh nghiêm túc hỏi lại: "Cởi hết sao?"

".........." Sở Vụ nhìn lại cô một cái, không hiểu sao lại thấy mặt mũi nóng bừng: "Áo...... Thôi vén áo lên là được."

Sơ Tranh xoay người, vén áo lên để lộ phía sau lưng ra.

Vết thương cứ như vậy bại lộ hoàn toàn trước mắt Sở Vụ.

Sở Vụ thở hốc vì quá đỗi kinh ngạc.

Hai miệng vết thương hình trang khuyết nằm ngang trên phần lưng trắng nõn tinh tế của thiếu nữ, máu thịt be bét, nhìn thấy mà không khỏi giật mình thảng thốt.

Mặc dù không còn chảy máu, nhưng miệng vết thương kia làm ai nhìn thấy cũng phải sợ hãi.

Đã qua một thời gian dài như vậy rồi mà cô hoàn toàn không biểu lộ ra bất kì điều gì khác thường, hắn cứ ngỡ vết thương của cô đã khỏi hẳn.

Dù sao cô cũng đã nói mình là Thiên thần hộ mệnh đấy thôi, vậy khẳng định là ít nhiều cũng có chỗ khác với người bình thường.

Hắn còn tưởng vết thương sẽ khép lại rất nhanh mới đúng.

Chứ ngàn vạn không ngờ rằng, vết thương của cô so với lúc trước lại chẳng có gì khác biệt.

Nội tâm của Sở Vụ cũng đang run rẩy đau lòng.

Cô không đau sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net