Chương 382 - Phúc Bảo Trời Giáng (24)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sa - Shadowysady
===================

"Chử tổng, đây là lịch trình của chiều nay, nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ đi sắp xếp ngay bây giờ... Chử tổng? Chử tổng, ngài có nghe tôi nói gì không?"

Trợ lý đánh bạo vươn tay ra, huơ huơ trước mặt Chử Mậu.

Chử Mậu bây giờ mới hoàn hồn: "Anh vừa nói gì?"

"Chử tổng, tôi nói đây là lịch trình của buổi chiều nay......"

"Anh cứ sắp xếp đi." Chử Mậu phất tay ra hiệu cho trợ lý lui ra.

Trợ lý thấy sắc mặt của Chử Mậu không tốt lắm cũng sợ sẽ liên lụy đến mình, rất thức thời rời đi.

Trong văn phòng yên tĩnh trở lại, Chử Mậu ngồi trên ghế giám đốc, sắc mặt rất kém vuốt vuốt mi tâm.

Hắn đã 3 ngày 3 đêm không liên lạc được với Tang Mộng.

Ba ngày trước, Tang Mộng nói bản thân đã nghĩ ra biện pháp để đối phó với Sơ Tranh.

Nhưng đã qua 3 ngày rồi mà chẳng hề có bất kì tin tức gì từ Tang Mộng.

Hắn cũng đã sai trợ lý đi qua phía bệnh viện Tân Nam kia nghe ngóng, Sở Vụ vẫn đúng giờ thì xuất hiện, Sơ Tranh cũng có chường mặt ra ở đấy.

Cả hai đều bình an vô sự.

Thế thì Tang Mộng đã đi đâu?

Chử Mậu không thể yên lòng, làm việc xong, hắn liền lái xe về nhà.

Cửa nhà đang khép hờ, bên trong sáng đèn, Chử Mậu mừng rỡ vội đẩy cửa vào: "Tang Mộng, em đã về........."

Chử Mậu cứng đờ ra tại cửa, trái tim hắn vào giờ phút này như ngừng đập, trong đáy mắt phản chiếu hình bóng của nữ sinh đang ngồi trên sô pha giữa phòng.

Giây lát sau, Chử Mậu đã cao giọng chất vấn: "Cô....... Sao cô lại ở chỗ này, cô vào bằng cách nào?"

"Đi tới." Đôi môi hồng nhạt màu anh đào của nữ sinh hé mở: "Tôi đâu có bay được nữa? Làm gì còn cánh đâu."

Chử Mậu bất giác có dự cảm rất xấu.

Hắn vẫn gắng ra vẻ trấn định hỏi: "Tang Mộng đâu? Cô ấy ở đâu rồi?"

"Anh muốn gặp ả?"

Biểu tình của Chử Mậu khẽ biến sắc, Tang Mộng đột nhiên biến mất, quả nhiên có liên quan đến cô ta.

Nhưng Tang Mộng lợi hại như vậy mà......

Nghĩ tới đây, sự bất an từ tận đáy lòng Chử Mậu càng thêm lan tràn.

"Cô đã làm gì cô ấy rồi?"

Chử Mậu lùi dần sang bên phải.

Choang!

Đồ trang trí xấu số nào đó vỡ tung ngay bên chân Chử Mậu, nát này từng mảnh.

"Đừng có lộn xộn."

Thanh âm của nữ sinh chậm rãi vang lên.

"Không chừng lần sau tôi ném lại trúng đầu đấy."

Chử Mậu cứng đờ ra tại chỗ, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh: "Cô muốn làm gì?"

"Lấy lại thứ thuộc vê tôi."

".............." Thứ thuộc về cô?

Trước mắt Chử Mậu đột ngột hiện lên chiếc cánh trắng muốt thánh khiết kia.

Cánh của cô!

"Phải khổ sở giữ gìn thay tôi, không bằng trả lại cho rồi." Ngữ khí Sơ Tranh vẫn ung dung bình thản như cũ.

Giống như cô đến chỉ đơn giản vì cô muốn, chứ không phải để lấy cánh.

Nếu không phải tại vết thương trên lưng cô cứ mãi không khỏi. Sơ Tranh đúng là không có ý định đến lấy thật luôn.

Nhưng vết thương không tốt, cứ mỗi lần muốn làm đến XYZ là thẻ người tốt lại bắt đầu nhắc tới.

Cô đành phải tới lấy cánh về.

Để xem còn có thể sửa chữa lắp vào hay không.

Trên trán Chử Mậu đã rịn ra một tầng mồ hôi lạnh: "Cánh của cô là do Tang Mộng chặt, cô ta đã mang đi đâu tôi làm sao biết được?"

Sơ Tranh: "..........."

Cmn bây giờ qua cầu rồi muốn rút ván à?!

Tên chó điên này đúng là không phải người mà.

"Tang Mộng."

Sơ Tranh đột nhiên với ra ngoài cửa gọi một tiếng.

Thân thể Chử Mậu nháy mắt cứng ngắc.

Hắn quay đầu nhìn lại ngoài cửa làm gì có Tang Mộng nào.

Đáy lòng Chử Mậu lập tức bùng lên ngọn lửa điên cuồng.

Nhưng lửa giận này còn chưa kịp bùng ra thì thân thể hắn đã cắm mặt xuống đất.

Đầu gối chống quỳ xuống đống đồ sứ vừa vỡ, đau nhức ập đến khiến Chử Mậu phải kêu thảm một tiếng.

Nữ sinh mới vừa rồi còn ngồi trên ghế sô pha, chẳng biết từ lúc nào đã lại đứng trước mặt hắn.

Chử Mậu vung tay đánh tới, Sơ Tranh bắt được cánh tay hắn quặt ra sau.

Rắc rắc ——

Cánh tay mềm nhũn vô lực buông xuống.

Sơ Tranh nhìn cánh tay còn lại kia của hắn, cân nhắc một hồi, cũng nên tháo luôn cho đều nhỉ.

Chử Mậu đau đến mức cả khuôn mặt đều nhăn nhúm vặn vẹo.

Cô vẫn ấn giữ bả vai hắn, từ từ chuyển ra đằng sau, tiện tay đóng cánh cửa lại.

Cửa đóng lại, nhưng lại cọt kẹt rồi mở ra........

Sơ Tranh: "............"

Quên mất, lúc nãy cô là đạp cửa cho hỏng để vào.

Sơ Tranh nhìn một chút rồi đưa lưng về phía Chử Mậu.

Khụ khụ!

Coi như cô không có đưa tay đóng cửa đi....

"Tang Mộng sẽ không tới cứu anh được đâu, hiện giờ đến bản thân cô ta còn khó giữ." Sơ Tranh nói tiếp: "Nếu anh không muốn bị tra tấn thì mau nói cho tôi biết, cánh của tôi đang ở đâu."

"Tôi...... Tôi không biết." Chử Mậu vẫn còn mạnh miệng: "Cô đi mà tìm Tang Mộng, tôi không biết, tôi không có cầm cánh của cô."

"Phải không."

Sơ Tranh dùng sức ấn Chử Mậu xuống thấp hơn nữa.

Mảnh vỡ đâm vào càng sâu, Chử Mậu không nhịn được mà kêu ra tiếng.

"Đừng kêu." Sơ Tranh hơi xoay người lại đối diện với ánh mắt của hắn, dữ dằn cảnh cáo: "Bị người khác nghe thấy thì không hay đâu."

Chử Mậu còn đang ước có người nghe thấy mà tới cứu hắn đây này.

Thế nhưng hắn là đang ở biệt thự tách biệt, ngoài bảo vệ tuần tra ra thì còn ai có thể nghe thấy?

"Biết điều thì nói cho tôi biết, cánh đâu?"

"Tôi không biết..........." Chử Mậu vẫn cứng miệng như cũ.

Tang Mộng đã từng nói, tất cả mọi thứ hắn đang có là nhờ vào Sơ Tranh.

Chỉ có giữ lấy đôi cánh kia, hắn mới có thể yên ổn giữ vững mọi thứ ở hiện tại, còn không sẽ mất tất cả.

Hắn không thể nói.

Không thể........

Sơ Tranh bắt đầu thấy mất kiên nhẫn, cô tuy không am hiểu lắm các kiểu tra tấn người, bởi vì rất phiền phức, thế nhưng thủ đoạn của cô người bình thường đảm bảo cũng không thể chịu nổi.

Chử Mậu vẫn còn cố gắng gượng thêm được mấy phút, cuối cùng vẫn là phải phun ra hết.

Sơ Tranh kéo hắn đi lên trên tầng.

Hai tay Chử Mậu đã dính đầy máu, run rẩy mở ra cơ quan trong thư phòng.

Trong nháy mắt giá sách dời ra, Sơ Tranh lập tức cảm giác được một cỗ khí tức quen thuộc, cộng hưởng với linh hồn của cô.

Đằng sau giá sách, đôi cánh chim trắng noãn chầm chậm hiện ra trước mắt cô.

Sơ Tranh có cảm giác mình lạc vào trong thần thoại, đôi cánh thánh khiết trắng noãn như của thiên sứ từ trên thiên đường giáng xuống, tỏa ra vầng sáng long lanh, đẹp đến mức làm tâm can người ta phải rung động, chỉ dám đứng từ xa nhìn không dám vọng động.

Móa!

Cánh của nguyên chủ xinh đẹp vậy sao?

Nhìn qua hình như........ còn mềm nữa.

Tay Sơ Tranh đã ngứa ngáy lắm rồi, nếu không phải còn cố kỵ tên nghiệt súc còn đang ở đây, cô hẳn rất muốn tiến đến sờ thử một cái.

"Tôi...... Tôi vừa cầm về là đã để ở đây, không hề động tới." Tên súc sinh chủ động nói.

Hắn thật sự biết sợ rồi.

Toàn bộ đáy mắt chỉ còn lại sự sợ hãi.

Toàn thân cũng run rẩy dữ dội như cầy sấy.

Sơ Tranh quay người, liếc nhìn người trên mặt đấy.

Thảm nhung màu trắng thuần giờ đã bị máu tươi nhiễm đỏ, tựa như hồng mai nở rộ trên nền tuyết trắng muốt.

Sơ Tranh đi đến trước bàn sách, tìm trên bàn được một cái kéo.

【 Chị gái nhỏ...... Chị đâu cần phải giết hắn mà?】Giết hắn rồi còn không phải sẽ bị restart sao?

Không còn cánh thiên sứ, cũng không có Tang Mộng, đảm bảo tiếp theo Chử Mậu sẽ trôi qua rất thảm.

Hắn sống thảm cũng chính là mục tiêu của bọn họ đó thôi.

Thế nhưng Vương Giả vẫn luôn cảm thấy có gì đó sai sai........ Một lát sau, Vương Giả mới rú lên, PHÁ CỦA cơ mà! Sao chị lại xử lý xong sạch sẽ cả hai đồng chí này rồi!

Vương Giả thế nhưng lại bị Sơ Tranh làm chệch khỏi tín điều của nó.

Tức muốn chết.

Mặt Sơ Tranh vẫn lạnh lùng.

Không thể lãng phí cơ hội được.

Tiết kiệm là đức tính tốt đẹp đấy.

【......】Cái câu ' Tiết kiệm là đức tính tốt đẹp ' này là để chị dùng như thế sao?

Để chị dùng như thế sao?!

Chị đã không yên ổn phá của nghịch tập thì cũng thôi đi, còn làm hệ thống nhà nó lệch lạc hết nữa!

"Tôi đều đã nói cho cô biết hết rồi, cô còn định làm gì nữa? Cô đừng có tới đây, đây đều là do Tang Mộng sai tôi làm, đều tại ả..........."

Chử Mậu bị cây kéo trong tay Sơ Tranh dọa cho chết khiếp, đến nói cái gì cũng bắt đầu không biết nữa.

"Đều do Tang Mộng, do cô ta, đều do cô ta."

"Lúc cô xuất hiện, là cô ta đã bảo tôi giữ cô lại, cũng là cô ta tính toán hại cô, tất cả đều do cô ta làm, không có liên quan đến tôi. Cô muốn báo thù thì đi tìm cô ta đi, đừng có tìm tôi, tôi không biết, tôi cái gì cũng không biết........"

===========

#Sha:
Nghiệp quật is real :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net