Chương 34: Khỏi bệnh, gặp người thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Asisư sau mấy hôm không nghe ngóng được tin tức gì về Izumin thì cũng có điểm sốt ruột...

Ít ra trước kia xa nhau hai năm, thì Mitamun còn ở bên cạnh truyền tin cho, nhưng hiện giờ con bé đang bận bên Thượng Ai Cập mất rồi!

"Ari, ngươi đã hỏi ra được chưa?"

Ari bất lực nói không biết, bà gửi đi rất nhiều thư, nhưng chẳng được hồi âm cái nào cả!

Thật ra Izumin của hiện tại không biết phải trả lời như thế nào, nên lựa chọn không viết thư đáp trả!

Ai mà biết được cái thứ nước thuốc thần thánh gì gì đó chữa khỏi tay cho Asisư dạo trước hắn kiếm được ở đâu ra chứ!

À không, là Izumin của trước kia mới đúng!

Izumin lục lọi trong trí nhớ đã được dung nhập, mãi mới thấy hiện lên một cái tên: Kirke!

Hắn không nghĩ là ở kiếp này mình lại quen bà ta sớm như vậy!

Có vẻ rất nhiều thứ đã bị xáo trộn so với cuộc sống trước kia của hắn rồi!

"Mọi thứ đã vào vị trí rồi, ngài có thể ra lệnh phát động bất cứ lúc nào!"

Ruka quỳ dưới chân Izumin, bày ra vẻ mặt sẵn sàng tham chiến bất cứ lúc nào!

Izumin thoáng nhìn về thành trì phía trước, ánh mắt lóe lên...

****************

"Cái gì chứ? Cái bà hoàng này không yên phận được một lần hả?"

Banti vỗ bàn bôm bốp, mới yên bình được có hai năm, lại xảy ra chuyện rồi!

"Bảo Asisư bí mất xuất cung đi! Ta tạm thời không thể quay lại đó được!"

Banti thở dài bất đắc dĩ, nhìn phù thủy Kirke trước mặt:

"Bà lão, ngươi lại muốn cái gì nữa? Đây là giao ước cuối cùng ta thực hiện để trả ơn ngươi!"

Kirke hừ hừ vài tiếng:

"Giở cái giọng gì thế hả? Ta nói cho ngươi biết, hai năm trước ngươi thoát khỏi ngục giam của Asisư là bộ dáng gì! Ai cứu ngươi! Chưa báo ơn đã lẻn mất, ta chưa tính sổ là may đấy!"

Banti bĩu môi, chữa khỏi cho hắn là vì hắn hay vì tài nguyên quý hiếm về độc dược và thảo dược trong tay của hắn hả?

Đừng tưởng nhị hoàng tử này ngu nhé!

"Tìm được loại quả này, chúng ta liền đường ai nấy đi!"

Banti trợn mắt:

"Quả Thần Tử chỉ có trong truyền thuyết, lấy đâu ra thực thể mà tìm cho bà?"

Kirke đập bàn vặn ngược lại:

"Phù thủy không phải cũng chỉ có trong truyền thuyết sao? Thế trước mắt ngươi là ai đang nói chuyện với ngươi hả?"

Banti ngồi xổm xuống đất rầm rì khó chịu, ôi cái cuộc đời...

Chẳng lẽ số phận đã định... Hắn phải làm cu li cho người ta cả đời hay sao?

Kirke cầm bó đuốc hơ quanh người hắn, sau đó phẩy tay:

"Đi đi, Nữ hoàng Ai Cập có đến thì để đó cho ta! Ngươi không phải lo!"

Banti tiến vào khu rừng độc-dược trước mặt, cam chịu số phận...

Chỉ là không thể ngờ được... mới qua một tuần, hắn đã gặp được bà hoàng kia cũng ở trong rừng!

"Sao bà lại đến đây?"

Asisư quay đầu, mờ mịt hỏi:

"Banti?"

"Chứ còn ai nữa! Ta kêu ngươi đến chỗ Kirke để chữa trị kia mà!"

Nàng quả thật có nhận được tin tức, nhưng khi đến nơi thì Kirke chẳng chữa trị gì cả, cứ thế đẩy nàng vào đây!

"Bà ta nói rằng tìm được quả Thần Tử thì mới chữa được mắt ta! Cho nên ta đến đây!"

Banti tức xì khói:

"Vớ vẩn! Ai đời lại để bệnh nhân tìm thuốc! Bà mắt hỏng rồi biết được hình dạng quả Thần Tử như thế nào mà tìm?"

Ari gật đầu đồng ý, sau đó hơi khựng lại...

"Thần biết!"

Banti ngạc nhiên: "Gì chứ?"

Asisư lặp lại:

"Kirke đưa hình cho thần xem rồi!"

Sau đó?

Làm gì có sau đó nữa! Nàng tự ý tách Ari đi riêng, gặp được Banti, cuối cùng thì Ari đuổi tới, hết rồi!

Asisư thả tay nải xuống, đeo lâu rồi nên mỏi chết đi được!

"Lại cái gì vậy?"

Ari cũng mơ hồ mờ mịt nhìn tay nải, cái này bây giờ để ý mới thấy, lệnh bà đựng gì trong đó vậy?

Asisư cởi tay nải ra, vừa lôi đồ ra vừa nói:

"Đói, cho nên vặt tạm một ít quả để ăn!"

Ai ngờ chưa kịp ăn đã gặp được Banti rồi!

"Ăn không?"

Asisư giơ một quả ra phía trước.

"Bên này này!"

Banti bất đắc dĩ đứng nhìn Asisư đưa lên mời hắn, nhưng lại mời không khí trong khi hắn đứng bên phải của nàng!

Asisư sờ mũi, lần đầu tiên nàng quê như thế đấy! Thì làm sao?

"Lệnh... Lệnh bà... Đây là... Là..."

"Làm sao?"

Asisư thấy Ari ấp úng mãi không nói nên lời thì khó hiểu...

Đừng nói là trái này không ăn được nhé!

Nàng đang đói đấy, cái này cũng là vất vả tìm được, không ăn thì quả là phí công vô ích sao?

Ari vội vàng giở hình vẽ ra, sau đó nhìn thật kĩ vài lần rồi mới dám xác định suy đoán của mình:

"Quả Thần Tử!?"

Banti lúc này cũng giật mình kiểm tra kĩ càng:

"Đúng thật này! Ta còn tưởng nó không có thật chứ!"

Asisư trầm mặc nhấc tay nải lên, cả đống quả Thần Tử rơi xuống đất!

Ari:...

Banti:...

Sao bảo khó kiếm?

Sao bảo cây ít quả?

Đây là gì hả?

Banti mừng rỡ cười cười:

"Giàu rồi! Giàu to rồi! Mang đi bán được bội tiền!"

Asisư cầm một quả ăn trước, mặc kệ Banti ở đấy huyên thuyên.

"Ấy ấy! Cái này để chữa bệnh cho bà đấy!"

Asisư ngơ ngác hỏi:

"Ta là bệnh nhân!"

"Đúng vậy!"

"Quả này là thuốc của ta!"

"Không sai!"

"Ta đang chữa bệnh!"

Rất hợp lí!

Banti:...

Hợp lí cái cóc khô! Cứ ăn là khỏi à? Phải điều phối với thảo dược, các vị thuốc khác đã chứ!

Kirke biết bài thuốc này, quả Thần Tử chỉ là một trong số các vị thuốc đó thôi, giờ ăn hết thì biết làm thế nào?

Asisư bừng tỉnh, nhớ ra Banti mê kiếm tiền, lại móc thêm một thứ trong tay nải ra:

"Ta bẻ một cành cây của nó theo, vốn dĩ định làm gậy chỉ đường, nhưng nếu trồng thì chắc vẫn ra quả..."

Banti hớn hở định xem, cuối cùng vẫn là chưa đụng đến đã bị gạt phắt ra:

"Ngươi tự đi mà tìm! Cái này của ta!"

Banti:...

Mẹ kiếp! Ki bo!

Sờ một tí cũng không cho!

Sao bà ta lại ăn may thế nhỉ!

Mắt đã không thấy gì, mò mẫm đi quơ đại để ăn thôi cũng trúng???

Khu rừng này quá không nể mặt hắn rồi! Hắn quanh quẩn ở đây tận một tuần cũng không ra đó!!!

Asisư không thấy được vẻ mặt ghen tị của Banti dành cho cái vận may dở hơi kia của nàng...

Dù có chuyện gì xảy ra, ăn no bụng đã rồi tính tiếp!

Có lẽ Thần Tử là một trong những vị chính của thuốc, cho nên sau khi ăn xong hai quả được một ngày, Asisư đã cảm thấy mí mắt hơi giật giật rồi!

Tốc độ hồi phục quả là đáng kinh ngạc!

Ba người quay trở về chỗ Kirke, bà ta không ngờ họ lại tìm được thứ quả thần kì đó thật! Lại còn với tốc độ nhanh như vậy!

Kirke cầm quả Thần Tử trong tay, lại nhớ đến lá thư Izumin gửi đến vài ngày trước, nháy mắt đau lòng...

Ai biểu người ta là ân nhân cứu mạng của bà ta chứ! Vốn Banti tìm để trả nợ bà ta! Ai dè Izumin lại gửi thư đến kêu bà ta phối dược cứu Asisư nữa!

Kirke nhìn nhìn đống quả càng ngày càng ít đi...

Đau lòng chết đi được!

"Cách bên kia sa mạc là biển phải không?"

Banti gật đầu:

"Đi qua biển nữa là đến Hitaito rồi!"

Asisư lại không nói gì cả, thành thật uống thuốc được điều chế từ Kirke...

Đắng!

Kirke hờ hững nhận lấy bát không từ nàng:

"Muốn gặp hắn à?"

Asisư gật gật...

Mắt nàng giờ đây cũng đã nhìn được một chút rồi, có lẽ sẽ sớm hồi phục!

Đến lúc đó sẽ đi sang Hitaito luôn!

Kirke chậc chậc vài tiếng, bà làm phù thủy nên đôi lúc cũng có thể đọc được nội tâm người khác, liếc nhìn quả cầu của mình đang phát sáng:

"Không cần thiết phải đi Hitaito đâu!"

Asisư quay đầu nhìn bà ta:

"Hắn đến?"

Kirke không nói nữa, muốn nghe tiếp thì phải xì tiền ra! Bà không coi bói không công đâu!

Tuy nhiên, với Asisư mà nói thì nhiêu đó là đủ rồi!

Biết Izumin sắp đến, Asisư lại càng ngoan ngoãn dưỡng thương, Kirke bảo gì thì làm nấy, tốc độ hồi phục vốn là một tháng, nay lại rút xuống còn ba tuần!

Ngày cuối cùng phải uống thuốc, Asisư đã có thể nhìn được mọi thứ đến chín phần rồi, có chút mỏi mắt khi nhìn lâu mà thôi!

Nhưng cho dù vậy, nàng cũng rất cao hứng, đi loanh quanh cho đỡ buồn...

Ari mệt bở hơi tai đi đằng sau, nói là đi dạo gần đây, vậy mà chớp mắt đã cách xa căn nhà của Kirke rồi!

"Nữ hoàng! Chúng ta đi quá ra rồi!"

Asisư không mặn không nhạt đáp:

"Ta vẫn nhớ đường về! Ngươi quên đường?"

Ari nghẹn họng, vấn đề không phải nằm ở đấy!

"Thú dữ thì không có, cái khu rừng này chỉ toàn độc với thảo dược, con nào dám ở đây đâu!"

Ari bị Asisư thuyết phục đến không nói lên lời, thế nhưng kể cả như vậy, Lệnh bà đi xa quá nhỡ gặp phải người xấu thì sao?

Mặc dù đã được đào tạo võ công, nhưng Asisư chỉ chuyên sâu về phi tiêu thôi, cận chiến không phải thế mạnh của người, nhỡ gặp phải kẻ gian võ công cao thâm thì sao?

Ari suy nghĩ đủ các trường hợp có thể xảy ra để phòng ngừa nguy hiểm, ai mà ngờ đâu chỉ nghĩ thôi cũng thành sự thật!

Đúng là gặp được người khác này!

Lại còn võ công cao cường nữa!

Mỗi tội... Không phải phường gian ác!

Là Izumin!

Asisư đứng đờ ra nhìn hắn, sau khi bị Ari khẽ nhắc nhở mới sực tỉnh đi đến.

Izumin thoạt nhìn gầy đi rất nhiều, trên người cũng loang lổ vết máu, có lẽ hắn định nghỉ ngơi một chút rồi đến chỗ Kirke, nhưng nằm một cái là thành sốt cao không ngừng!

Asisư mím môi, nàng không đến thì có lẽ hắn sẽ sốt hỏng đầu mất!

"Izumin! Tỉnh! Còn ý thức không?"

Asisư vỗ vỗ nhẹ vào mặt hắn vài lần không thấy gì, ngược lại Izumin mơ mơ màng màng cảm nhận được có thứ gì đó mát lạnh chạm vào da thịt, khiến cho hắn rất dễ chịu!

Asisư nhíu mày nhìn Izumin đang giữ chặt tay nàng áp vào má hắn....

Giả sử đây không phải nàng, mà là một người khác thì sao?

Một cỗ tức giận trào lên, nếu là của người con gái khác, chẳng phải là sẽ tiếp xúc da thịt à?

Nàng nhìn tay mình vẫn đang ở trên mặt hắn... Gần như vậy...

"Hừ!"

Asisư rút tay ra, giận dỗi quay mặt đi...

Ari ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa mới gặp mặt nhau, giây trước còn đau lòng mà giây sau đã giận dỗi luôm rồi???

Tình yêu khó hiểu thật sự!

May mà đời này bà không vướng phải cuộc tình nào!

Quay mặt đi chưa được nổi nửa phút, Asisư lại thở dài quay lại.

Nói gì thì nói, hắn đã sốt đến rối tinh rối mù như vậy, nàng vẫn là đau lòng vì hắn!

Dù gì thì cũng may là gặp được nàng, chứ nếu mà là người khác thật... E là kẻ đó khó sống với nàng đấy!

Chăm sóc cho hắn khỏi bệnh mới là điều quan trọng lúc này! Ghen tuông cũng chỉ nhất thời thôi, giải quyết sau vẫn được!

Ari đi phía trước dẫn đường, đằng sau bà, Asisư đỡ Izumin ngồi trên yên ngựa chậm rãi theo sau...

Tay của nàng... Vẫn luôn áp vào trán hắn, cố gắng làm cho hắn dễ chịu hơn...

Trọng lượng cả cơ thể Izumin đổ ập hết lên người nàng, khiến cho Asisư nghiêng người về phía trước khá nhiều...

Kirke ở trong nhà nhìn quả cầu hiển thị hình ảnh ấy, không khỏi thở ra một hơi...

Lại phải xuất ra các thảo dược quý hiếm để cứu người rồi, bà đau lòng chết mất!

Nhưng... Ai biểu Izumin là ân nhân của bà?

Kirke uể oải lôi sẵn thảo dược ra, nhìn chúng lần cuối trước khi chúng vào bụng người khác...

Ô ô... Ta tích trữ các ngươi bao nhiêu lâu không dám dùng, thật thương tâm quá đi!!!!!

*******************

An: Nghèo comment quá đó nha các chế nha 😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net