Chương 4: Nhật thực - Tháp Babel rực lửa! (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nữ hoàng, xong xuôi hết rồi ạ!"

Ari ra dấu tay mời Asisư đi tắm tẩy trần, cung nữ Babylon ở cạnh nghe thế cũng không nghĩ gì nhiều. Nhưng ánh mắt trao đổi lướt qua của Ari đã báo cho Asisư biết, 'xong' ở đây là chỉ những chuyện nàng giao phó!

Tiệc tối nay chính là bước thăm dò thái độ và hành động của Ragashu, nếu quả thật hắn vẫn có ý đồ như kiếp trước thì nàng sẽ tìm cách rời đi trong ngày mai!

Asisư vốc nước lên mặt, cái nàng cần bây giờ là sự tỉnh táo, chỉ cần giữ vững lập trường của mình, chắc chắn nàng sẽ an toàn rời khỏi đây. Lúc đến như nào, lúc về như vậy!

Trái ngược với bầu không khí tĩnh lặng của Asisư, cung điện nơi Carol ở lại rất vui tươi. Nàng ta đang mừng rỡ vì ngoài Ai Cập ra, rốt cuộc nàng cũng có thể thăm thú được một di tích lịch sử mà bấy lâu nay vẫn còn là một bí ẩn!

Vườn treo Babylon bây giờ còn chưa được xây dựng, điều đó khiến Carol hơi tiếc nuối vì ngay cả ở hiện đại, thì khu vườn này cũng chỉ là phục chế theo mô hình không giống hẳn 100%!

Cũng may, không tham quan được vườn treo Babylon thì nàng còn có cái khác để chiêm ngưỡng!

Bóng dáng ngôi tháp chọc trời bên ngoài cung điện đập vào mắt Carol, khiến nàng quên béng đi những nuối tiếc trước đó.

Sau buổi tiệc giao hảo tối nay, nàng sẽ thử hỏi xem có được tham quan tháp Babel hay không!

Carol hưng phấn đứng ngoài hành lang ngắm nhìn tháp Babel một cách say mê, nàng thích thú không kiềm chế được mà nhảy cẫng lên.

"Hoàng phi, người chú ý một chút!"

Unasu ở bên cạnh bất đắc dĩ nói nhỏ, nhắc nhở Carol chỉnh đốn hành vi của bản thân.

Carol ngẩn người, sực nhớ ra mình bây giờ là đại diện cho Ai Cập đến xứ lạ vì công việc, nàng vội vàng đứn thẳng, chẳng dám ho he gì nữa.

Carol rất muốn sửa cái tật xấu này, nhưng đại khái do gia đình nuông chiều, cũng do nàng thật sự rất yêu thích khảo cổ, mà nàng cũng chẳng muốn sửa cái tính vô tư, dạn dĩ của mình...

Carol trộm che mặt lè lưỡi một cái, ai bảo trước mắt nàng là cả một kì quan bí ẩn! Ở hiện đại nó đã bị xóa sổ, nàng không tham quan được nên đến bây giờ phấn khích là điều bình thường mà!

"Hoàng phi Ai Cập tôn quý! Mời ngài đi theo nô tỳ đến buổi tiệc tối!"

Cung nữ Babylon khom người mời, Carol phát hiện đã đến giờ nên cũng không nán lại lâu, luyến tiếc nhìn tháp Babel thêm một lần nữa rồi đi đến buổi tiệc.

"Chị Asisư đến đó chưa?"

"Bẩm, Nữ Hoàng ngài ấy đến trước rồi ạ!"

Carol 'à!' lên một tiếng, vốn định sang đó rủ chị ấy đi chung, nhưng giờ coi bộ không cần nữa.

Asisư thấy Carol bước vào, khuôn mặt vui vẻ hướng mình cười cười thì lạnh mặt đáp lại. Nàng chưa bao giờ gặp phải đứa nào không biết nhìn sắc mặt người khác để nói chuyện như Carol, nếu đã biết mình không được lòng người ta thì cũng chẳng nhất thiết phải làm bộ làm dáng cứ như thân thiết lắm ấy!

Carol vừa cười vừa bước đến chỗ Asisư, nhưng thấy chị ấy không thèm để ý đến mình mà quay mặt đi...

Carol ngượng ngùng mím môi, chọn bừa một chỗ ngồi xuống.

"Hoàng phi, ngài không nên quá thân cận với nữ hoàng đâu!"

Unasu tranh thủ nhắc nhở Carol.

"Đúng vậy, không ai biết nữ hoàng đã bày sẵn âm mưu gì đâu!"

Ruka đế thêm, nếu có âm mưu thì cũng là để cho nàng về với hoàng tử mới phải, chứ âm mưu thâm hiểm của nữ hoàng Asisư chắc chắn hắn sẽ là người cản phá đầu tiên.

Thái độ thù địch của mọi người khiến Carol không biết nói gì hơn, ngẫm lại cũng thấy bây giờ Asisư và Menfuisư chưa hòa giải với nhau nên nàng qua đó cũng khó xử! Hơn nữa...

Nhìn chị ấy đơn độc như vậy, bị người người hắt hủi, dè bỉu...

Làm nàng thương quá!

Ánh mắt tội nghiệp của Carol dành cho Asisư thành công khiến nàng bốc hoả!

Nàng không cần sự thương hại của bất kì một ai hết!!!

Nhất là của con nô lệ đó!

Asisư đặt mạnh ly rượu xuống bàn, trùng khớp với bài nhạc kết thúc cũng đúng lúc ấy!

Bầu không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo, may mắn là ngay sau đó Ragashu đã bước vào, hòa giải khó xử của mọi người lúc đó.

Vốn dĩ việc từ chối lời cầu hôn đã khiến hắn không vui về Asisư, bây giờ có Carol-một người uyên bác ở đây thì tội gì không hàn huyên với người ta?

Việc chủ động kết bạn với Asisư chỉ là để cho mọi người thấy dù là từ chối lời cầu hôn nhưng Babylon vẫn rất rộng lượng, không so đo vấn đề này, tình hữu nghị với Ai Cập vẫn rất tốt!

Ragashu chửi thề trong lòng: "Rộng lượng cái rắm!"

Hảo cảm với Asisư hiện giờ mới chỉ dừng ở thưởng thức nhan sắc, hơn nữa Ragashu cảm thấy sự độc ác, toan tính âm mưu của nàng rất giống hắn nên ấn tượng ban đầu với Asisư ngoài chữ 'đẹp' ra, cơ bản chỉ có thái độ xem nàng như 'vật họp theo loài'!

Để tiến tới yêu thì chưa chạm đến, Asisư cũng thừa hiểu điều đó! Cho nên nàng càng biết ơn khi Ragashu không hề quan tâm nói chuyện với mình nhiều, hầu như toàn bộ thời gian đều hàn huyên với Carol!

Tốt nhất là thế! Nàng ghét nhất phiền phức! Hắn tỏ thái độ như vậy nàng cầu còn không được!

Nói thẳng ra thì Asisư cũng tự biết rằng lòng dạ mình quả thực là ác độc, cho nên kiếp trước Ragashu rất yêu nàng, nàng cũng có một phần cảm động tình cảm của hắn dành cho bản thân... Nhưng chỉ là biết ơn vì có người vẫn chứa chấp nàng mà thôi, cho dù là yêu thì đối với Ragashu thì quyền lực đối với hắn vẫn là trên hết! Cho nên kiếp này gặp lại, nàng rất nhanh chóng bình tâm, thản nhiên đối mặt với hắn.

Asisư nhìn vẻ mặt hứng thú của Carol khi nói về tòa tháp Babel ở cách cung điện không xa...

Vô tư?

Ngây thơ?

Nếu nàng cũng mang trong mình cái loại tính cách ấy, nàng đã sớm không còn tồn tại đến bây giờ, mà đã chết vô số lần dưới âm mưu của phi tần tiên đế rồi!

Sống dưới cái bóng gọi là 'Hoàng gia', nếu như không ép buộc mình trở nên mạnh mẽ, ác độc, tàn nhẫn, thì chính là không sống bình an nổi trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé ấy được!

Nghe Ragashu đồng ý dẫn Carol đi tham quan tháp Babel vào sáng mai, Asisư cầm quạt lên che mặt mình...

Sắp phải đi rồi!

Ari báo hiệu người của nàng đã được bố trí xong xuôi rồi.

Asisư lấy cớ đi đường mệt mỏi, trở về phòng sớm.

"Qua ngày mai, nếu Carol không đi ra khỏi tháp Babel thì chúng ta sẽ trốn về Ai Cập! Ngươi phải để ý thật kĩ đấy, Ari!"

Về đến phòng, sau xác nhận không có người Babylon ở đây Asisư vẫn cẩn thận nói khẽ.

"Nữ hoàng, chúng ta việc gì phải đợi qua ngày mai?"

Ari lên tiếng hỏi, mặc xác con nô lệ đấy, nữ hoàng của bà việc gì phải đợi Carol chứ!

"Ta không muốn sau khi trở về lại gặp rắc rối, ngươi hiểu chứ!"

Asisư nhấn mạnh hai chữ 'rắc rối' làm Ari bừng tỉnh. Nếu ngày mai Asisư trở về ngay trong ngày thì sau này, nếu Carol có mệnh hệ gì xảy ra hoàng đế Menfuisư sẽ đổ lên đầu lệnh bà không ít tội đâu! Ít nhất cũng phải qua một ngày đến hai ngày, nếu quả thật như lời nữ hoàng nói thì dù rằng có trốn trở về Menfuisư cũng không oán trách được nửa câu!

Phát hiện ra nguy hiểm nên nữ hoàng trở về, cái thứ nhất là không bị hãm hại.

Cái thứ hai là trong trường hợp xấu nhất, hai nước xảy ra chiến tranh thì Asisư sẽ không bị đưa ra làm con tin, ở lại cũng chỉ vướng víu tay chân mà thôi!

Cái thứ ba, Asisư mang đi không nhiều người, đoàn tùy tùng của Carol cũng chỉ có mấy chục người, không thể địch lại cả đại đội quân của Ragashu, huống chi mình còn đang ở đất của họ, lợi thế nghiêng về bên Babylon nhiều hơn. Chủ động rút đi không tốn một binh một tốt, mà nàng cũng không hề rộng lượng đến mức giúp kẻ đào mộ mình cùng bao đời tiên đế lên như thế!

Một người dù có là nữ hoàng đi chăng nữa, cuối cùng cũng chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, trói gà không chặt mà thôi! Không thể trách nàng được!

Ari không khỏi thán phục suy tính cẩn trọng, kín kẽ của lệnh bà Asisư!

Thật ra nói là dự phòng, nhưng Asisư kiếp trước ở cạnh Ragashu bao nhiêu năm rồi nên cũng biết tính của hắn. Chuyến đi này của Carol chỉ sợ phải ở trong tháp khoảng 1 tuần!

***********************

Asisư siết chặt tay lại...

Nàng đợi, đợi đến hết một ngày trời!

Quả thật đúng như nàng nghĩ, Carol không ra ngoài!

"Ari, chuẩn bị hành lí xong chưa?"

Asisư hỏi khẽ, nhưng Ari lại không lên tiếng trả lời nàng.

"Nữ hoàng vội vã muốn rời đi như vậy sao?"

Ragashu ở đằng sau chẳng biết khi nào đã quật Ari ngã xuống, không tiếng động giẫm lên đầu bà.

Hắn nhướn mày, mặt lạnh tanh hỏi Asisư.

Muốn chạy? Không dễ thế đâu!

Asisư quay mặt đối diện với hắn, hỏi ngược lại:

"Ta không hiểu ngài nói gì, nhưng ta thấy người vội vã bây giờ không phải là ngài sao?"

Ragashu không đáp lời, lấy mũi chân nghiến vào đầu Ari, tiếng kêu của bà cũng chẳng đổi lấy nổi một tia lo lắng trong mắt Asisư.

"Hoàng đế Ragashu, ngài nói xem thư ta gửi cho Menfuisư sẽ có nội dung gì?"

Ragashu nhấc chân ra, xoay người ngồi xuống...

"Ta cũng chỉ chợt nhớ ra mình chưa làm tròn bổn phận của một bằng hữu đối với nữ hoàng mà thôi!"

Asisư cười nhạt nhìn Ragashu, bằng hữu sẽ vô duyên vô cớ hành hạ cung nữ thân cận nhất của nàng sao?

Tuy rằng Asisư bây giờ không có nổi một người dân thường tin tưởng nàng, thì nàng vẫn có sức ảnh hưởng lớn đến Ai Cập đó thôi!

Ragashu không ngu mà rước tiếng xấu vào người!

Hành động vừa rồi của hắn cũng chỉ xem như là do quá vui sướng khi bắt được Carol, cũng quá lo lắng sợ nàng bỏ trốn. Nếu không thì với tính cách ấy, Ragashu sẽ không bao giờ hành xử nông nổi như vừa rồi!

Asisư cho Ari lui ra ngoài, Ragashu ngồi nói chuyện một lát rồi rời đi, căn bản hắn cũng chẳng yên tâm về Asisư nên đã bố trí rất nhiều quân lính bao vây cung điện của nàng!

Asisư nhìn từng tốp người đi đi lại lại tuần tra xung quanh cung điện, nhíu mày...

Đành phải đợi thời cơ tới vậy!

Asisư cứ ngây ngốc ở trong phòng ba ngày trời, quân lính canh phòng nghiêm ngặt đến nỗi nàng chỉ hơi xuất hiện bên cửa sổ cũng có hàng chục người chú ý đến!

Nàng dường như đã bỏ quên mất một điều gì đó, nàng đã cố nhớ suốt mấy ngày qua nhưng không nhớ nổi! Asisư thở khẽ một hơi, nhìn lên bầu trời đen kịt trên cao. Mấy ngày nay không thấy xuất hiện nhiều sao, bầu trời cứ luôn âm u như vậy!

Asisư bỗng giật mình...

"Ari!"

"Nữ hoàng, thần đây ạ!"

"Kéo hết rèm lại!"

Ari tuân lệnh làm theo, bà còn cẩn thận để ý xem có ai nghe lén hay không mới yên tâm quay trở lại bên cạnh Asisư.

"Ari, chúng ta phải tìm cách rời khỏi đây càng sớm càng tốt!"

Ari ngạc nhiên, dù rằng bản thâm bà cũng muốn lệnh bà rời Babylon an toàn, nhưng với tình hình canh gác nghiêm ngặt như này thì rất khó!

"Babylon chuẩn bị đón nhật thực!"

Ari khiếp sợ nhìn nữ hoàng:

"Lệnh bà! Người đừng nói điều gở, sao lại xảy ra việc đó được!"

Asisư nắm chặt tay:

"Do ta không nhớ ra sớm! Carol đã tiên tri Nhật thực sẽ đến, nhưng Ragashu che giấu quá kỹ!"

Ari cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại, do dự hỏi:

"Nữ hoàng! Cho dù là vậy nhưng đâu nhất thiết xảy ra vào hôm nay!"

Asisư không nói gì, đi thẳng ra cửa sổ hé một góc rèm ra:

"Ragashu chuẩn bị tẩy trần, ta quan sát thấy các đồ tế lễ đang được đưa vào điện thờ! Chỉ vài canh giờ nữa thôi nhật thực sẽ đến! Đó là lúc canh gác lỏng lẻo nhất, tất cả mọi người đều sẽ trốn trong nhà, lính canh gác sẽ sớm tập trung về thần điện để bảo vệ cho Ragashu, nhân cơ hội này chúng ta phải rời đi ngay!"

Ari kinh hoàng nghe sắp xếp của Asisư, bà không khỏi lắc đầu khuyên nhủ:

"Lệnh bà! Tuyệt đối không được đâu! Nhật thực không chỉ ảnh hưởng đến hoàng đế Babylon, nếu trong thời gian nhật thực xảy ra mà ngài lại ra ngoài thì đối với ngài sẽ không tốt! Xin lệnh bà nghĩ lại!"

Asisư buông tay thả rèm xuống...

"Ta đã nghĩ đến điều đó rồi! Ari, nếu không nhân cơ hội này thì chúng ta sẽ không đi được nữa!"

"Nhưng..."

"Càng nguy hiểm thì càng tốt, nó sẽ khiến Ragashu lơi lỏng cảnh giác phía ta mà tập trung bảo vệ bản thân hắn! Ari, cái chết cũng không làm ta sợ được cơ mà!"

Asisư trầm giọng, nàng không sợ là bởi vì... Nàng đã chết hai lần rồi!

Ari lưỡng lự, sau đó gật đầu thu dọn hành lí.

Từ giờ đến nhật thực còn một canh giờ, bà phải nhanh chóng báo tin cho người bên ngoài biết sự thay đổi đột ngột trong kế hoạch này mới được!

Asisư đứng nhìn Ari bận rộn, lại quay đầu khẽ kéo rèm ra nhìn bầu trời âm u...
Mây đã kéo đi hết, ánh trăng đêm nay đặc biệt sáng chói.

Chỉ một canh giờ nữa thôi, ánh sáng ấy sẽ vụt tắt!

Đại thảm hoạ... Sắp bắt đầu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net