Chương 8: Đồ đệ ngoan!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phập!"

Izumin liếc nhìn xuống dưới, mũi dao cắm ở ngay sát mũi giày hắn.

Asisư tàng trữ nhiều dao từ bao giờ thế?

Izumin nâng mắt lên, khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo ấy vẫn luôn bình tĩnh không đổi, cùng lắm thì trong mắt nàng có nhiều thêm sự chán ghét hắn thôi.

"Thế nào? Không ra tay chuẩn đúng không?"

Asisư nhìn sự đắc ý tràn ngập khuôn mặt Izumin, hơi khó chịu:

"Ngươi không tránh đúng không?"

Izumin hất cằm, ra vẻ Asisư có luyện thêm vài năm nữa cũng không hại hắn được, nên hắn cứ đứng bảo hộ Ruka thì sao?

Cũng không phải Ruka không thể tự bảo vệ mình.

Hắn là gián điệp giỏi, võ công cũng cao, nhưng Ruka không ra tay với phụ nữ!

Chứ không thì Izumin không rảnh để đứng ra làm bia đỡ đạn đâu!

Hắn không muốn Ruka cứ phải dây tới người khác, kể cả bây giờ họ rảnh cũng không!

"Ngươi hạ được ta, thì ngươi mới được phép động đến người của ta!"

Asisư khó hiểu, tên Izumin này lo chuyện bao đồng quá nhiều!

"Ta chưa tính chuyện với ngươi! Nhưng nếu ngươi muốn, ta không ngại!"

Asisư nói xong, chân đạp mạnh vào mảnh giẻ rách đen thui dưới chân.

Nàng không thể lơ là với tên này được, Izumin còn giảo hoạt hơn cả Menfuisư!
Izumin thấy Asisư để lại một câu hăm doạ, nhưng chẳng có hành động tiếp theo, cứ thế bỏ đi.

Hắn nhìn bóng lưng của nàng sửng sốt, hắn có thể nghĩ rằng Asisư không còn dao nữa nên mới bỏ đi không?

"Hoàng tử! Cuộn vải hỏng mất rồi!"

Ruka nhặt 'cuộn vải' đen ngòm, rách tả tơi trước mặt lên. Izumin nhìn nó, mặt không biểu cảm.

"Đã trở thành tấm giẻ rách rồi, ngươi nhặt lên cũng không dùng được!"

Izumin quay đầu bước đi, vạt áo bào quét trên mặt đất khẽ lay động.

Tình cảm của hắn đối với Carol cũng giống như nó, ban đầu thì thật đẹp đẽ, nhưng sau đó lại không khác gì một thứ dơ bẩn, bị Carol vùi dập không thương tiếc!

Ruka biết Hoàng phi Ai Cập đã làm chuyện tày đình với hoàng tử, cho nên hắn đã xin phép rút ra khỏi đội quân hoàng gia Ai Cập, nhưng hoàng tử không cho phép.

Izumin muốn Ruka đổi mục tiêu, chuyển hướng sang Menfuisư!

Gián điệp bên người hoàng đế rất nguy hiểm, cho nên Ruka quay trở lại bên cạnh Izumin một thời gian để bàn bạc kế sách kĩ lưỡng hơn.

Ruka ném cuộn vải xuống đất, Carol coi hoàng tử của hắn là cái gì?

Muốn sát hại ngài?

Không có cửa!

Ruka bỏ đi.

************************

"Hoàng tử, ngài ăn chút gì đi!"

Đội trưởng cận vệ cầu xin, hắn chỉ còn thiếu mỗi quỳ xuống chắp tay lạy Izumin, nhưng Izumin không động đũa.

"Mang ra ngoài!"

Izumin không ngẩng đầu, cứ thế hạ lệnh xuống.

"Ngươi đừng nói với ta ngươi không biết cá chép ăn với bí ngô sẽ gây ngộ độc thực phẩm đấy!"

Izumin thâm trầm lên tiếng.

Đội trưởng nghe được mùi nguy hiểm, da đầu run lên.

Không phải lỗi do hắn! Hắn chỉ biết chém giết, nào để ý đến mấy cái này chứ!

Izumin lạnh mặt liếc xéo một cái, tên đội trưởng ngay lập tức phắn ra ngoài...

Hắn buông tấu chương xuống.

Động đến đồ ăn của hắn luôn rồi!

Asisư này đúng là...

Izumin thoáng thả lỏng cơ mặt, xốc lại tinh thần cầm tấu chương lên.

Ánh mắt hắn thấp thoáng sự mong chờ, tay không ngừng phê duyệt với tốc độ cực nhanh!

Để xem Asisư có thể làm đến mức nào!

***********************

"Vù"

Izumin nhẹ nhành nghiêng người tránh đi mũi tên của Asisư.

"Ừ! Có tiến bộ đấy!"

Asisư hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Nếu ở đây có người của nàng, thì tên này không thương tích nhiều cũng nếm được chút mùi đau khổ!

Asisư biết thừa hắn đang nhường mình, nếu không thì cận vệ của hắn đã chẳng ngoảnh mặt làm ngơ trước sự hiện diện của nàng rồi!

"Ngẩn người? Ngươi có biết nó sẽ tạo điều kiện cho kẻ địch phản công không?"

Chẳng biết từ bao giờ, Izumin đã đứng ngay sau lưng của nàng, Asisư giật mình quay đầu lại, sau đó không động đậy nữa.

Lưỡi kiếm lạnh như băng chạm vào da thịt...

Izumin nheo mắt...

"Ngươi sẽ chết chỉ vì một giây lơ là của ngươi!"

Asisư bình tĩnh đối mắt với Izumin, sự thờ ơ của nàng làm hắn thấy xao động.

Izumin ném kiếm xuống.

"Ngươi chỉ làm được điều này khi ngươi là Nữ hoàng Asisư, giống như đã từng làm với ta ở Hàm Sư Tử! Còn bây giờ ngươi chẳng khác gì một người dân thường cả!"

Dừng một chút, Izumin nói tiếp:

"Dân thường mà muốn ám sát Hoàng tử một nước, ngươi nghĩ nếu ta không cho phép, thì ngươi được phép có mặt ở đây sao?"

Asisư cũng biết, nhưng nàng không nhịn được tên này cứ chọc ngoáy nàng!

"Nói thẳng ra, nếu không có danh Nữ hoàng, không có cận vệ trung thành, ngươi nghĩ ngươi có thể làm ra bao nhiêu thương tích cho ta?"

Asisư bắt đầu bốc khói.

"Keng!"

Izumin lại giơ kiếm lên đỡ lấy nhát dao Asisư bổ xuống, khóe miệng khẽ cong lên.

Phải vậy chứ! Asisư lạnh lùng kia thật sự làm hắn thấy nhạt nhẽo hơn Asisư bây giờ nhiều!

Izumin cảm thấy, chơi đùa với kẻ thù này xem ra cũng không tệ!

Ít nhất thì cũng giúp hắn thư giãn, thời gian trống của hắn cũng không hề nghĩ đến Carol nữa mà luôn nghĩ xem Asisư sẽ lại chuẩn bị cách gì để hạ gục hắn!

(An: Izumin bộ mi thích bị ngược hả?)

Hơn một tuần nay, Asisư gài bẫy hắn đủ kiểu, càng ngày càng đa dạng và phong phú. Nhưng Izumin không những không bị một vết xước, mà hắn còn khiến nàng bực tức không nhẹ.

"Ngươi đừng cho là ta quên những chuyện trước kia, thì ngươi thích nói cái gì thì nói!"

Izumin gảy kiếm một cái, dao găm của Asisư đang bay đến hắn liền chuyển hướng đâm phập vào thân cây bên cạnh.

Hắn phì cười, xem ra lần này Asisư tức giận không nhẹ, chiêu thức ngày càng tàn độc rồi!

"Vậy sao? Ngươi thử nghĩ kĩ xem, nếu không có lệnh của ta, ngươi có tiếp cận được doanh trại này không?"

Izumin tra kiếm vào vỏ.

"Ta đang cho binh lính tập luyện ở một khu vực mới nên mới có mặt ở đây. Nữ hoàng Asisư rất có tố chất đấy, có muốn ta dạy không?"

Asisư hừ lạnh, căn bản không thèm quan tâm đến hắn.

"Tố chất tâm lí không tồi, ít ra thì không bị kẻ địch moi thông tin."

Izumin nhớ lại lúc mình giam Asisư ở nhà giam bỏ hoang.

"Cũng rất... Lì đòn!"

Asisư rút dao găm trên thân cây xuống. "Câm miệng!"

Izumin nhếch môi, tiếp tục thêm dầu vào lửa:

"Rất hung hăng, máu chiến như thế này mà được ta rèn luyện cẩn thận thì..."

Asisư cực kì ghét kẻ nào muốn nàng thuần phục dưới chân người đó, nàng có tôn nghiêm và sự kiêu ngạo của mình, nàng không chấp nhận trở thành đồ đệ của người khác!

"Ngươi cũng biết nghĩ nhỉ? Nếu ngươi không giam ta, bỏ đói ta thì ngươi nghĩ ta sẽ để ý đến nhà ngươi à?
Nếu Ruka không đứng ra giải thích một câu, để cho Ari chịu nhục thì ta quản các ngươi chắc?
Từ đầu đến cuối, căn nguyên mọi chuyện đều là từ ngươi!"

Izumin thấy Asisư dùng ánh mắt như tóe ra lửa nhìn mình, miệng không ngừng chất vấn thì sửng sốt!

Asisư mà cũng biết nổi điên à?

Hắn cứ nghĩ nàng treo cái bản mặt thờ ơ lạnh lùng đó mãi cơ đấy!

Thậm chí hắn còn đinh ninh ngoài Menfuisư ra không ai có thể làm cho Asisư thay đổi cảm xúc nữa kìa!

Izumin đứng đấy nghe trách móc, đột nhiên lại có suy nghĩ: Hắn có nên tự hào về việc mình làm Asisư thay đổi được cảm xúc không nhỉ?

Asisư không muốn tiếp tục dây dưa với hắn nữa, bấy nhiêu thời gian phung phí cho hắn là đủ rồi!

Izumin thấy nàng muốn bỏ đi thì phì cười.

Hắn vung tay, cây roi quấn bên hông lao ra, quật mạnh một đường lên thân cây...

Vệt roi dài hằn sâu lên đó, lõm xuống...

Izumin ngạo nghễ nhìn Asisư.

(An: Bản năng của giống đực ấy mà! Muốn thu hút sự chú ý của kẻ khác phái nó in sâu vào máu rồi! =3=)

Asisư mặc kệ, nàng đang giận!

Izumin vung roi quấn quanh cổ chân Asisư, giật một cái.

Asisư quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn.

"Muốn chạy? Ngươi tập kích ta chán rồi thích đi là đi hả? Hoàng tử Hitaito không phải món đồ chơi mặc ngươi xoay mòng mòng như vậy đâu!"

Izumin giật tay một cái, Asisư liền chới với ngã ngửa ra đằng sau...

Hắn nhanh chóng đỡ lấy nàng, nhưng chưa kịp hoàn hồn thì Izumin lại buông lỏng tay xuống.

"Phịch!"

Asisư xây xẩm mặt mày...

"Ngươi quay lại tức là đã chịu nhận ta là sư phụ!"

Izumin thản nhiên tuyên bố, Asisư hoàn hồn đứng dậy phủi bụi ở vạt váy.

"Không biết xấu hổ hả? Ngươi sao lại muốn ta thành đồ đệ của ngươi?"

Izumin vuốt vuốt cây roi, hắn định nói là hắn muốn mình bận rộn để triệt để quên đi Carol, nhưng hắn lại nuốt ngược lời nói vào trong.

Nói xong có khi hắn lại mất đồ đệ như chơi ấy chứ!

Asisư đau đầu, cặp lông mày sắc sảo chau lại, nàng lấy tay xoa xoa mi tâm.

"Ta không hề muốn chơi đùa với ngươi! Phiền ngươi đi tìm người khác hầu hạ đi!"

Asisư vừa mới nói xong, Izumin liền hạ một đòn vào bả vai nàng...

Asisư run lên, nhưng vẫn quật cường chống lại ánh mắt của Izumin... Bả vai nàng tê tái, cơn đau truyền thẳng lên đại não làm nàng choáng váng.

"Izumin! Ngươi bị điên à? Rảnh rỗi quá phải không?"

Asisư nắn nắn bả vai, vẫn cử động được, chắc là sẽ bầm tím vài hôm!

"Ta cũng nghĩ ta rảnh quá rồi! Rảnh đến mức hùa theo ngươi làm mồi cho ngươi trả đũa!"

Asisư không còn biết nói gì nữa, nàng nhìn vẻ mặt sầu não của Izumin khi thốt ra lời lẽ đầy trơ trẽn này...

Nàng đâu có động tới một cọng tóc nào của hắn! Nếu hắn muốn thì có thể ra lệnh cho quân lính cũng được! Nàng đâu có kêu hắn phải giả vờ giả vịt hùa theo nàng?

Asisư bất đắc dĩ nhìn Izumin, thấy bộ dáng 'nếu ngươi không làm đồ đệ ta thì ngươi đừng hòng rời khỏi đây' của Izumin...

Thật sự nàng không còn lời nào để diễn tả tâm trạng nàng lúc này!

Nói chung là... nàng diễn trò hề này với hắn một thời giam là được chứ gì!

Dù gì Izumin cũng mang danh đến đây huấn luyện binh lính, không thừa tinh lực đặt lên người nàng!

Mà hắn thể lực cũng hơn nàng nhiều, võ công thì khỏi nói! Nàng không đồng ý thì có lẽ không về nổi mất!

Asisư nghiêm mặt, trịnh trọng nói ra hai chữ: "Ta học!"

Đây tuyệt đối là vấn đề học hỏi, hắn muốn nàng bái hắn làm sư phụ! Nàng không tình nguyện đâu đấy!

Đúng! Chính là như vậy!

Không phải vì lí do nàng thua hắn, không thoát được mà phải đồng ý yêu cầu vô lí này!

Nàng tuyệt đối không yếu kém như thế đâu đấy!

Asisư rất nghiêm túc đứng thẳng, nhưng trong mắt Izumin lại chứa toàn ý cười.

"Bái sư đi! Nghi lễ nhập môn rất quan trọng đó đồ nhi à!"

Asisư nghe xong, suýt thì lảo đảo ngã xuống, may mà nàng nhẫn được!

Tên này điên hết thuốc chữa rồi!

"Ngươi đã chủ động gọi ta là 'đồ nhi' tức là đã công nhận rồi! Khỏi rườm rà!"

Izumin nghẹn họng.

Ngay ngày nhập môn đã biết trả treo khiến hắn không phản bác được!

Làm gì có đồ đệ nào lại như Asisư không?

Chắc là chỉ có mỗi nàng mất!

"Đồ đệ ngoan! Sư phụ dạy con! Ha ha ha ha ha..."

Asisư rùng mình, da gà da vịt rơi rào rào xuống đất.

Hắn vừa nói gì?

'Đồ đệ ngoan?'

Ngoan???

Ngoan cái gì mà ngoan! Tên này có bệnh à?

Asisư mặc kệ tên điên này, đúng là đồ dở hơi!

Không thể tưởng tượng được tại sao mình lại dây phải cái đồ đầu óc tăng xông như thế này nữa!

***********************

An:
Tui thấy view cũng rất ô kê, tui chỉ xin các bạn thương xót cho tui ít COMMENT thôi!

Khen cũng được!

Chê cũng được!

Góp ý cũng được!

Thả icon cũng được!

Tui rất muốn biết cảm nhận sau khi đọc xong của readers như thế nào! Để tui còn biết hướng điều chỉnh cốt truyện!

Tại vì mỗi lần có comment, tui như được bơm máu gà í, một lèo viết mấy trăm đến hơn ngàn chữ là bình thường luôn!

Nếu như sợ comment mất thời gian thì mấy chế vote đi cũng được!

Nhưng tui thích comment hơn vote 1 xíu đó!

Nhìn view tỉ lệ nghịch với comment mà hơi đau lòng á! Ầy😥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net