Chương 60: Ở Lại Bên Anh Được Không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ryan vốn không để ý đến vết thương ở miệng, hơn nữa hắn cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần bị đánh, Điền Hân tự ý thả Philo, Chelsea biết được khẳng định sẽ nổi cơn thịnh nộ, chỉ đánh hắn có một đấm cũng coi như là đã nể mặt cha ông hắn lắm rồi.

Hắn trước kia từng bị những vết thương nặng hơn gấp trăm lần, Điền Hân cũng chưa từng quan tâm, không ngờ, lần này chỉ là một vết thương nhỏ ở miệng, lại giống như gà mẹ xù lông lên bảo vệ hắn, điều này phải chăng có nghĩa là nàng hiện tại rất quan tâm đến hắn? Phát hiện này khiến cho cảm xúc của Ryan dâng trào, tựa như mặt nước vốn phẳng lặng nay lại nổi sóng.

Lời xin lỗi của Chelsea, Ryan lờ đi, giờ phút này, toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt trên người Điền Hân, cũng may Điền Hân biết nặng nhẹ thu quân, Chelsea không cam lòng xin lỗi, chuyện của Philo đến đây cũng đủ rồi, thế là nhanh chóng lôi Ryan về nhà, kẻo Chelsea lại đến tận nhà đòi nợ.

Ryan có chút ngây ngốc, ánh mắt cứ bám dính trên người Điền Hân, để mặc nàng kéo về nhà.

Hai người vừa vào nhà, Điền Hân lập tức buông tay hắn ra, vỗ vỗ ngực, thở dài một hơi nói: "Làm em sợ chết được, ánh mắt Chelsea quả thực rất dọa người, hình như chỉ khi anh ta nhìn Mộ Sa mới dịu dàng được."

Ryan lúc này mới hồi phục tinh thần, ôm lấy nàng từ phía sau, liếm vành tai nàng, thâm tình gọi: "Bà xã, bà xã..."

Điền Hân cười ha ha, nghiêng đầy né tránh: "Ha ha, đừng đùa, ngứa..."

"Bà xã... bảo bối..." Ryan nỉ non, không ngừng hôn nàng, hơi thở nóng rực phả trên cổ nàng.

Điền Hân lúc này mới nhận ra Ryan hình như lại bị châm lửa, âm thầm nuốt nước miếng, hơi hơi kháng cự nói: "Ryan, đừng..." Mơ hồ đoán được hắn muốn làm gì, nhưng cơ thể nàng hiện nay không có cách đáp lại hắn được.

Lúc này, trong lòng Ryan tràn đầy nhu tình, giờ phút này thầm nghĩ chỉ muốn yêu nàng thật nhiều, những thứ khác đều không quan tâm, hắn nhẹ nhàng xoay người nàng lại, cúi người ngậm lấy môi nàng, mút nhẹ, hôn lên.

"Ưm... ưm..." Thân thể Điền Hân mẫn cảm dị thường, bị hắn hôn vài cái đã mềm nhũn ra, cũng không từ chối, để hắn ôm nàng lên giường, hai ba động tác đã lột hết quần áo trên người nàng.

Nhưng đến khi Ryan nhìn thấy cái bụng hơi nhô cao của nàng, nhất thời giống như bị dội một gáo nước lạnh, sự khó chịu không thể thỏa mãn lần trước còn chưa phai nhạt, không khỏi than một tiếng, nghiêng người hôn lên bụng nàng, sau đó khẽ vuốt mặt nàng, ai oán nói: "Tiểu bảo bối, ba khó chịu sắp chết rồi, con nhớ rõ cho ba, chờ sau khi con chào đời, phải bắt ma ma bồi thường thật hậu hĩnh cho ba đó."

Điều Hân nghe xong nhịn không được phì một tiếng bật cười, nhìn Ryan, mắng: "Háo sắc, cho anh khó chịu chết luôn đi, ai thèm bồi thường cho anh."

Ryan nghe vậy cũng không chịu buông tha, dùng hạ khố nóng rực cọ vào người nàng, tỏ ra cực kỳ đáng thương nói: "Bà xã, em không thương anh."

Điền Hân thấy hắn như vậy không thể chống cự, mặt đỏ hồng khẽ đưa tay xuống, nhẹ vuốt ve khiến nhục bổng của hắn đứng lên.

Ryan quả thực quá mức vui mừng, kích động hôn hôn đôi môi nhỏ nhắn của nàng, hai tay khẽ sờ soạng xoa nắn bầu vú của nàng.

"Ô ô..." Điền Hân bị xoa xoa sờ sờ khiến cả người đều nóng lên, bàn tay nhỏ bé không khỏi xoa bóp càng nhanh.

Ryan đã lâu chưa phát tiết, trong lòng lại kích động, cho nên không kiên trì được bao lâu đã gầm một tiếng bắn ra.

Điền Hân bị chất dịch nóng hổi trên tay khiến cho sửng sốt, khi nhận ra đó là thứ gì, mặt đỏ bừng đẩy Ryan ra, giãy dụa muốn đứng lên. Ryan thấy nàng sắp sinh cục cưng đến nơi rồi mà vẫn còn e thẹn như vậy, không khỏi nở nụ cười, hôn lên môi nàng một cái thật kêu, tiếng rên rỉ khàn khàn, thấp giọng nói: "Em nằm yên đừng nhúc nhích, anh làm là được rồi."

Nói xong đứng dậy xuống giường, lấy nước nóng lau rửa sạch sẽ cho Điền Hân, sau đó nằm trở lại trên giường, vén lên lớp da thú trên người Điền Hân, chui vào, dịu dàng ôm nàng từ phía sau, bàn tay to lớn không an phận lần sờ xuống dưới, đầy ẩn ý hỏi: "Bảo bối, cần anh giúp đỡ không?"

Điền Hân khép hờ mắt có chút mệt mỏi, trong nhất thời không phản ứng lại, mãi đến khi bàn tay to lớn của hắn tiến vào giữa hai chân nàng, mới vừa thẹn vừa giận nắm chặt tay hắn, thấp giọng trách cứ: "Đừng mà, em vẫn mệt lắm."

Ryan nghe nàng kêu mệt, thế mới thu tay lại không đùa giỡn nàng nữa, bàn tay to lớn một lần nữa sờ lên bụng nàng, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, trầm mặc một hồi, mới cố lấy dũng khí nói nhỏ: "Điền Hân, anh yêu em, thật sự rất rất yêu em, chưa bao giờ trải qua cảm giác mãnh liệt như vậy, chỉ cần được ở bên em thôi đã rất thỏa mãn... Cho nên, em đừng đi được không, vì anh, cũng vì cục cưng ở lại, được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net