891-900

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đáng yêu với đanh đá

Editor: May 

Tiểu Thỏ cười ngượng ngùng một tiếng, sau đó tiếp tục hỏi: "Vậy cậu thích tóc dài, hay là tóc ngắn?" 

Sau khi Cận Mặc nghe được vấn đề này, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Tiểu Thỏ, suy tư trong chốc lát hồi đáp: "Đều có thể." 

"A... Đó chính là không có yêu cầu với kiểu tóc..." Tiểu Thỏ vừa nói vừa lấy một quyển sổ và bút từ trong túi xách của mình ra, nghiêm túc chăm chỉ bắt đầu ghi chép lên. 

Cận Mặc có chút không còn gì để nói nhìn cô nói: "Cậu làm cái gì vậy??" 

"Ghi lại đó, nếu không tớ sợ vấn đề của tớ quá nhiều, lúc quay đầu lại nói cho các cô ấy biết không nhớ rõ." Tiểu Thỏ le lưỡi với anh một cái, sau đó vừa viết chữ vừa tiếp tục hỏi: "Vậy cậu thích... ừ... loại hình đáng yêu hay  là loại hình xinh đẹp??" 

"Loại hình đáng yêu." Cận Mặc chần chờ một chút, thuận miệng hồi đáp. 

"Đáng yêu..." Tiểu Thỏ tiếp tục nghiêm túc ghi chép: "Vậy thì thích ôn nhu hay là đanh đá??"

"Khác nhau chỗ nào?" Cận Mặc khẽ nhướn mày, nhìn Tiểu Thỏ hỏi. 

"Khác nhau chính là..." Tiểu Thỏ cắn đầu bút, suy nghĩ một chút, hồi đáp: "Lúc loại hình ôn nhu muốn ăn kẹo, liền sẽ nói, thân ái, người ta muốn ăn kẹo nha, anh đi lấy cho em một khối, được không! Nhưng loại hình đanh đá sẽ nói, nhanh lên, đi lấy viên kẹo đến cho lão tử!!" 

Tiểu Thỏ nói nói, chính mình đều nhịn không được cười lên. 

Cận Mặc nhíu lông mày lại, suy nghĩ hồi lâu, hỏi Tiểu Thỏ: "Vậy cậu xem như là loại hình ôn nhu hay là loại hình đanh đá??" 

"Tớ hả?" Tiểu Thỏ cười một tiếng, "Tớ đều không như vậy, tớ sẽ... ừ... Bình thường đi, tớ muốn ăn kẹo liền sẽ tự mình đi lấy, hoặc là nói thẳng, giúp tớ lấy viên kẹo." 

"Loại hình bình thường." Cận Mặc hết sức khẳng định nói với Tiểu Thỏ: "Hai loại cậu mới vừa nói kia, tớ đều không chịu được." 

"A... Được rồi..." Tiểu Thỏ thu hồi tươi cười, gật gật đầu, hết sức nghiêm túc ghi lại.

Ôn nhu

Editor: May 

"Vậy có yêu cầu với chiều cao không?? Để ý nữ sinh vóc dáng thấp hay không??" 

"Trên 1m65." 

"Ách... Béo gầy thì sao??" 

"Bình thường là được, không cần quá gầy." 

"Vậy cần biết việc nhà không?? Nấu cơm, quét dọn gì đó." 

"Cái này..." Cận Mặc nhìn Tiểu Thỏ, nhíu nhíu mày, cẩn thận suy tư một chút nói: "Cái này phải xem tình huống, dù sao tớ cũng biết." 

"Uây, vậy cậu rất lợi hại đó!!" Tiểu Thỏ vẻ mặt tán thưởng nhìn anh. 

"..." 

"Khụ khụ, cái đó, chúng ta tiếp tục..." Tiểu Thỏ có chút thẹn thùng ho khan hai tiếng, sau đó tiếp tục đưa ra câu hỏi với Cận Mặc. 

Đợi đến sau khi cô đều hỏi hết tất cả vấn đề đã nghĩ kỹ, cuối cùng vừa lòng thỏa mãn cất quyển sổ vào trong túi xách. 

Biểu tình trên mặt Cận Mặc giống như cười như không nhìn cô, một hồi lâu, nhàn nhạt mở miệng hỏi: "Bạch Tiểu Thỏ, cậu thích kiểu nam sinh như thế nào??" 

"A? Tớ??" Tiểu Thỏ hơi ngẩn ra, nhìn Cận Mặc, cười hì hì nói: "Như thế nào, cậu là đại biểu nam sinh lớp chúng ta tới hỏi ư??" 

"Ừ, xem như thế đi." Cận Mặc gật gật đầu nói: "Trả lễ lại." 

"Ừ... tớ à, tớ thích loại kiến thức uyên bác, tiếp đó là tính tình tốt, có thể bao dung tớ, đặc biệt là cười rộ lên hết sức ôn nhu hết sức ôn nhu đó." Tiểu Thỏ vừa nói trong đầu vừa không tự chủ được hiện ra khuôn mặt thanh tú soái khí của anh nước chanh của cô. 

"Cười rộ lên hết sức ôn nhu??" Cận Mặc nhíu lông mày lại, cúi đầu lặp lại mấy chữ này một lần. 

"Đúng vậy." Tiểu Thỏ dùng sức gật đầu, vẻ mặt hưng phấn nói ra: "Lúc cười rộ lên, giống như cây lê vạn năm nở hoa vậy." 

"A." Cận Mặc trầm mặc một hồi, sau đó đứng lên bên cạnh bàn nói: "Ăn xong thì đi thôi."

Đêm giáng sinh

Editor: May 

"A? A..." Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần lại, vội vàng bưng cái mâm đi theo phía sau anh đi tới cửa lớn căn tin. 

Đợi đến sau khi Tiểu Thỏ trở lại trong túc xá, đưa quyển sổ ghi chép tốt cho mấy người cách vách kia xem, mọi người nhịn không được một trận líu lưỡi, yêu cầu của Cận Mặc... vẫn rất nhiều a... 

Mỗi người đều so sánh một chút, sau khi xác định chính mình không có hi vọng, liền tản đi... toàn bộ... 

Thời gian trôi thật nhanh, đảo mắt liền đến đêm giáng sinh. 

Nam Kinh tháng mười hai, đã chính thức tiến vào mùa đông, tuy nhiệt độ còn chưa tới dưới 0 độ, nhưng đã đung đưa ở trên 0 độ vài lần, cũng làm cho người nhịn không được rụt cổ kéo chặt quần áo, trong gió rét đi cực nhanh về phía trước. 

Đêm giáng sinh này là thứ hai, Tiểu Thỏ đầy cõi lòng hy vọng tỉnh lại từ trong giấc mộng, duỗi tay sờ di động bên giường, gửi cho Trình Chi Ngôn một tin nhắn: 

Đêm giáng sinh vui vẻ!!

Hai phút sau, Trình Chi Ngôn liền gọi điện thoại lại. 

"Alo... Tiểu Thỏ." Trong điện thoại vang lên giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh. 

"Hắc hắc... Trình Chi Ngôn..." Tiểu Thỏ nằm ở trên giường, cười hì hì nhìn trần nhà, giọng nói khoan khoái gọi anh một tiếng. 

"Hôm nay... Là đêm giáng sinh??" Trình Chi Ngôn đầu kia điện thoại khẽ chần chờ một chút, hỏi cô. 

"Ừ, đúng vậy." Tiểu Thỏ gật gật đầu, chần chờ một chút, vẫn là hỏi Trình Chi Ngôn: "Anh... Còn đi công tác ở Thẩm Quyến à??" 

"Ừ..." Trình Chi Ngôn trầm mặc một lát, sau đó tràn đầy xin lỗi nói với Tiểu Thỏ: "Xin lỗi... Chuyện bên này còn chưa bàn tốt, hôm nay đại khái... Không thể quay về..." 

"Không có việc gì, không có việc gì, anh trước bận chuyện công tác của anh đi." Tiểu Thỏ vội vàng nói với đầu kia điện thoại: "Đêm giáng sinh loại vật này, trước kia chúng ta thường xuyên cùng một chỗ trôi qua rồi, ngẫu nhiên có một năm không cùng một chỗ, cũng không có gì."

Hoàng Gia Hi và Dương Tuyết Cần

Editor: May 

"Xin lỗi..." Trình Chi Ngôn lại nói nhỏ một tiếng, sau đó hỏi cô: "Nghĩ muốn món quà gì không, anh ở chỗ này mua mang về cho em." 

"Ừm... Hoa hồng??" Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, cười hì hì nói với Trình Chi Ngôn: "Tặng em hoa hồng một lần đi, từ nhỏ đến lớn anh đều chưa từng tặng qua cho em!" 

"Nghĩ không ra vì sao em lại cảm thấy hứng thú với loại vật lực sinh mệnh duy trì liên tục không đến một tuần này." Đầu kia điện thoại, Trình Chi Ngôn tựa hồ là bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó liền giọng nói ôn nhu nói: "Được... Chờ anh trở về, liền mua một đóa hoa hồng tặng cho em, được chưa??" 

"Hắc hắc, được được!" Tiểu Thỏ cao hứng thẳng gật đầu. 

Sau khi nằm thêm ở trên giường càu nhàu với Trình Chi Ngôn trong chốc lát, Tiểu Thỏ liền cúp điện thoại rời giường. 

Trang Manh Manh các cô đã đến bên cạnh bồn nước đánh răng rửa mặt, nhìn thấy Tiểu Thỏ cũng cầm lấy khăn lông đi tới, nhịn không được ranh mãnh nói với cô: "Như thế nào, khuya hôm nay cùng nhau qua với bạn trai cậu đi??"

"Quên đi... Người ta còn ở Thẩm Quyến đấy, phỏng chừng không về được..." Tiểu Thỏ thở dài một hơi, buồn bã ỉu xìu đi đến bên cạnh bồn nước, mở vòi nước, bắt đầu rửa mặt. 

"Chao ôi... vậy nếu không, buổi tối cậu theo chúng tớ cùng nhau qua đi..." Dương Tuyết Cần vừa đánh răng vừa mơ hồ không rõ nói với Tiểu Thỏ: "Hoàng Gia Hi nói, người ký túc xá bọn họ muốn mời người của chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm." 

"Ai da, đây là có dụng ý khác đi!!"

Chu Đậu Đậu lập tức vẻ mặt bát quái hề hề nhìn Dương Tuyết Cần nói: "Hai người các cậu, mắt đi mày lại, cũng đã được một thời gian đi?? Nói là mời người ký túc xá chúng ta cùng nhau ăn cơm, thật ra cậu ta chính là muốn mời một mình cậu thôi??" 

"Cái gì cái gì chứ?? Tình huống gì vậy?? Hoàng Gia Hi và Dương Tuyết Cần?? Hai người các cậu xảy ra chuyện gì??" Sau khi Trang Manh Manh nghe được lời nói của Chu Đậu Đậu, bỗng chốc tinh thần tỉnh táo. 

"Ai nha... Chính là chuyện như vậy đó... Rốt cuộc các cậu có muốn đi hay không??" Dương Tuyết Cần bị hai người các cô trêu chọc có chút thẹn thùng, nhịn không được nhẹ nhàng dậm chân nói.

Thần hồn điên đảo

Editor: May 

"Đi đi đi!! Đương nhiên muốn đi, đừng nói là bạn trai tương lai của cậu muốn mời người ký túc xá chúng ta ăn cơm, chỉ hướng về phía bạn trai tương lai của cậu là cùng ký túc xá với lớp trưởng, chúng ta cũng muốn đi nha!!" Chu Đậu Đậu vẻ mặt háo sắc nhìn Dương Tuyết Cần nói: "Đến lúc đó, cậu ngươi và Hoàng Gia Hi nhà cậu mắt đi mày lại, chúng tớ liền ở một bên yên lặng ăn cơm ngắm lớp trưởng!" 

"Cận Mặc??" Tay đang đánh răng của Tiểu Thỏ bỗng chốc dừng lại, "Cậu ấy và Hoàng Gia Hi là cùng ký túc xá??" 

"Đúng vậy! Tớ kháo, cậu không phải chứ, cậu và lớp trưởng ăn cơm lâu như vậy, cậu cũng không biết ký túc xá bọn họ có ai ư??" Trang Manh Manh vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tiểu Thỏ hỏi. 

"Cái này..." Tiểu Thỏ nhịn không được đầu đầy hắc tuyến, lúc cô và Cận Mặc cùng nhau ăn cơm, hoàn toàn rất ít nói chuyện phiếm được không... 

Huống chi, sao Cận Mặc có thể sẽ chủ động nhắc với mình chuyện ký túc xá bọn họ chứ... 

"Tiểu Thỏ, rốt cuộc cậu có đi hay không, dù sao bạn trai cậu ở Thẩm Quyến lại không trở lại, cậu cũng không đến mức khuya hôm nay nghĩ một mình đứng ở ký túc xá, thay chúng tớ giữ cửa chứ??" Dương Tuyết Cần chạy qua, một phen khoác ở cánh tay Tiểu Thỏ, nháy mắt nhìn cô hỏi. 

"Ách... Đi thôi..." Tiểu Thỏ chần chờ một chút, gật gật đầu nói: "Dù sao cũng để cho tớ xem một chút là ai mê hoặc cậu đến thần hồn điên đảo a!!" 

"Cậu cút đi, cái gì mà thần hồn điên đảo chứ..." Dương Tuyết Cần có chút thẹn thùng trừng Tiểu Thỏ một cái, lại chạy về vị trí của mình, tiếp tục rửa mặt. 

Chương trình học ban ngày không tính là quá nhiều, hơn nữa hôm nay là đêm giáng sinh, nhìn bọn sinh viên trong trường học đều là một bộ dáng rục tịch. 

Buổi chiều trong lớp Tiểu Thỏ các cô chỉ có hai tiết, đợi đến khi chuông tan học vang lên, tất cả sinh viên liền như ong vỡ tổ chạy vội ra ngoài. 

Người ký túc xá Tiểu Thỏ các cô ngồi ở hàng thứ nhất phòng học, đang vừa nói vừa cười dọn dẹp đồ vật, đằng sau liền đi tới vài thân ảnh. 

"Cái kia... Tuyết Cần..." Một vị nam sinh đi tuốt ở đàng trước nhất, thoạt nhìn trắng nõn, trên mặt mang một cái kính đen, anh đi đến trước bàn Dương Tuyết Cần, có chút thẹn thùng mở miệng gọi cô một tiếng. 

"Ừ??" Dương Tuyết Cần ngẩng đầu lên, nhìn một cái liền thấy bốn đại nam sinh Hoàng Gia Hi, Viên Thuận, Cận Mặc, Vương Tử Vinh đứng song song.

Thiên Lôi sai đâu đánh đó

Editor: May

"Buổi tối người ký túc xá của em đều đi à??" Hoàng Gia Hi nhìn mấy nữ sinh ngồi ở bên cạnh Dương Tuyết Cần, luôn cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Ừ, đúng vậy, đều đi." Dương Tuyết Cần gật gật đầu.

"Vậy, người ký túc xá tụi anh cũng xác định đều đi??" Hoàng Gia Hi xoay đầu lại, ánh mắt nhìn sang ba đại nam sinh đứng bên cạnh mình kia, trong giọng nói rõ ràng mang theo không xác định hỏi.

Ánh mắt Viên Thuận và Vương Tử Vinh liền mượn câu này của anh, nhìn sang trên người Cận Mặc.

Cận Mặc vẫn là vẻ mặt mặt không chút thay đổi, nhìn Hoàng Gia Hi trước mắt, thuận miệng nói: "Nếu tất cả mọi người đều đi, vậy tớ cũng đi là được."

"Quá tốt..." Hoàng Gia Hi tựa hồ là bộ dáng thở ra một hơi, sau đó xoay đầu lại, cười hì hì nói với Dương Tuyết Cần: "Vậy lúc năm giờ tụi anh ở cửa ký túc xá nữ sinh chờ các em, sau đó cùng đi cửa trường học ngồi tàu điện ngầm đến phố mới."

"Ừ, được!" Dương Tuyết Cần cười tủm tỉm đáp ứng.

Sau khi nhận được sự đồng ý của cô, Hoàng Gia Hi vừa lòng thỏa mãn mà dẫn dắt người ký túc xá của mình, từ cửa trước của phòng học, lắc lư lắc lư ra ngoài.

Trước khi đi ra ngoài, Cận Mặc quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ còn đang thu thập túi sách, sau đó lại quay đầu trở lại, rời đi.

"Chao ôi, Tuyết Cần, tớ nói bộ dáng vị nam sinh cậu vừa ý, giống như cũng không tệ a." Chu Đậu Đậu mắt thấy người ký túc xá của Hoàng Gia Hi bọn họ đều đi rồi, lúc này mới đưa cánh tay đến chạm chạm cánh tay Dương Tuyết Cần, nhỏ giọng nói.

"Đúng vậy, người ta rất tốt." Dương Tuyết Cần không chút nào che dấu khen ngợi nói.

"Nhưng mà tớ thấy, trong hai người các cậu, giống như cậu thuộc về một phía tương đối mạnh nha, thoạt nhìn bạn trai tương lai của cậu rất xấu hổ." Trang Manh Manh nghiêng đầu hồi tưởng trạng thái vừa rồi một chút, nhịn không được ranh mãnh nói với Dương Tuyết Cần.

"Cái gì chứ, chủ yếu là vừa rồi lớp trưởng đứng ở nơi đó, khí tràng quá mức cường đại được không, cậu không nhìn thấy người ký túc xá bọn họ đều lấy lớp trưởng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó ư??" Chu Đậu Đậu nhịn không được phản bác cô.

Tắt máy

Editor: May

"Cậu thích lớp trưởng cậu cứ việc nói thẳng đi, sao cứ ba câu không rời hai câu chính là lớp trưởng, lớp trưởng." Trang Manh Manh nhịn không được liếc cô một cái.

"Cắt! Nói giống như cậu không thích lớp trưởng ấy!" Chu Đậu Đậu làm mặt quỷ với Trang Manh Manh.

"Được rồi, được rồi, đừng tranh, dù sao lớp trưởng cũng không phải là của hai cậu." Cuối cùng Dương Tuyết Cần nhịn không được mở miệng nói với hai người các cô: "Đồ còn chưa thu dọn tốt á, vội vàng về ký túc xá thay đồ đi!!"

"Được rồi! Đi thôi!!" Trang Manh Manh và Chu Đậu Đậu vội vàng kéo cánh tay Tiểu Thỏ lên, kéo cô liền chạy về phía ký túc xá.

Tiểu Thỏ có chút bất đắc dĩ nhìn bộ dạng hưng phấn của các cô ấy, nhịn không được lắc đầu.

Đến ký túc xá, tất cả mấy nữ sinh khác đều bận rộn thay quần áo, Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, vẫn là cầm lấy di động, đi đến trên ban công, gọi số của Trình Chi Ngôn.

Trong loa mới vừa vang lên một cái, liền là một giọng nữ máy móc không hề gợn sóng nói: "Thực xin lỗi, số điện thoại ngài gọi giờ đang tắt máy."

Tắt máy à??

Tiểu Thỏ cầm điện thoại di động từ bên cạnh lỗ tai xuống, có chút kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại di động của mình ngẩn người, anh nước chanh của cô hẳn là di động hết pin đi?? Mấy ngày hôm trước cũng phát sinh loại tình huống này, xem ra phải chờ tới buổi tối sau khi anh trở lại khách sạn sạc pin cho di động mới có thể gọi điện thoại.

Chao ôi... di động trái táo thật sự là...

Thời gian chờ liền không thể lâu thêm một chút sao...

Tiểu Thỏ nhẹ nhàng thở dài một hơi, nắm di động của mình lại về trong phòng ngủ.

Ba người khác trong ký túc xá các cô đã thay xong quần áo, nên chải đầu thì chải đầu, nên trang điểm thì trang điểm.

Mắt thấy Tiểu Thỏ từ trên ban công vẻ mặt buồn bực trở về, Trang Manh Manh nhịn không được nói với Tiểu Thỏ: "Như thế nào, bạn trai cậu không có tiếp điện thoại của cậu à??"

"Ừ..." Tiểu Thỏ khẽ gật đầu một cái nói: "Đại khái là di động không có điện."

Ngoại tình

"Chao ôi... Tớ nói, cậu có nghĩ tới hay không, toàn bộ mọi người đều qua đêm giáng sinh, bạn trai của cậu anh ta... sẽ không ngoại tình chứ??" Chu Đậu Đậu đang soi gương chải tóc, đại khái là gần đây lên trên diễn đàn Thiên Nhai nhiều, cô ấy thần bí hề hề nói với Tiểu Thỏ: "Nói cách khác, coi như là đi nói chuyện làm ăn, tìm nơi có đầu cắm luôn sẽ rất đơn giản nha??"

"Chớ nói lung tung." Trang Manh Manh liếc Chu Đậu Đậu một cái nói: "Không có việc gì cậu liền ít xem Thiên Nhai một chút, không phải là chồng ngoại tình, chính là mẹ chồng nàng dâu đại chiến, một người rất tốt, cũng có thể bị cậu nghĩ xấu."

"Cái gì chứ, tớ chính là hảo tâm nhắc nhở cậu ấy một chút thôi, cậu xem cậu ấy bình thường rất tùy tiện, đối với bạn trai cậu ấy quả thực là phóng mười vạn tâm, nhỡ đâu..." Chu Đậu Đậu bĩu môi, nhìn thoáng qua thần sắc không tốt lắm của Tiểu Thỏ, chính là vẫn không có tiếp tục nói hết.

Tiểu Thỏ thở dài một hơi, ngồi xuống ở chỗ ngồi bên cạnh của mình, vừa kéo gương trên bàn qua, soi mặt của mình, vừa nói với Chu Đậu Đậu: "Yên tâm đi, anh nước chanh của tớ mới không phải loại người như vậy."

"..." Chu Đậu Đậu bất đắc dĩ nhún vai, không nói lời nào.

Dương Tuyết Cần lại là không ngừng lục tìm ở trong tủ quần áo, chỉ chốc lát sau, lấy ra hai kiện áo khoác ngoài, một cái áo gió màu đen, còn lại là một cái áo chẽn màu đỏ, đặt tới trước người mình khoa tay múa chân hỏi: "Chao ôi, nhóm thân ái, các cậu nói, khuya hôm nay tớ mặc bộ nào ra ngoài sẽ đẹp hơn? Là cái màu đen này, hay là cái màu đỏ này?? Màu đen lộ vẻ gầy, màu đỏ thì sao... thoạt nhìn tương đối đáng yêu."

"Hiển nhiên là chọn cái màu đỏ nha, rất có không khí ngày lễ." Trang Manh Manh vung ngón tay lên, liền chỉ về phía áo chẽn màu đỏ cô ấy cầm trong tay trái: "Phía dưới lại mặc váy dài, phối hợp tất da và giày nhỏ, thực sự, ổn thỏa bảo đảm trong nháy mắt cậu liền bắt được Hoàng Gia Hi."

"Ừ, tớ cũng cảm thấy cái áo khoác màu đỏ kia tương đối đẹp mắt." Chu Đậu Đậu gật gật đầu, liên thanh phụ họa nói.

"Tiểu Thỏ, cậu cảm thấy thế nào?" Dương Tuyết Cần ngẩng đầu lên, hỏi với Tiểu Thỏ.

"Màu đỏ." Tiểu Thỏ thập phần khẳng định cho ra đáp án.

"Được, vậy quyết định như vậy." Dương Tuyết Cần cao hứng bừng bừng đi thay quần áo.

Lúc gần đến năm giờ, Hoàng Gia Hi gọi điện thoại cho Dương Tuyết Cần, nói cho cô ấy biết, người ký túc xá bọn họ đã chờ ở ngoài ký túc xá nữ sinh.

TRang phục tình nhân

Editor: May

Vì vậy Dương Tuyết Cần vừa gật đầu liên tục, vừa bàn tay vung lên nói với Tiểu Thỏ các cô: "Các chị em, đi, ra ngoài ăn cơm!"

Trang Manh Manh đầu đầy hắc tuyến nhìn cô ấy nói: "Xin cậu đó, rụt rè một chút được không??"

"Ai nha, không rụt rè được, hôm nay tớ liền muốn bắt Hoàng Gia Hi lại!!" Dương Tuyết Cần quay đầu làm mặt quỷ với Trang Manh Manh nói.

Trang Manh Manh nhịn không được bất đắc dĩ lắc đầu.

Bên ngoài tòa nhà ký túc xá, người ký túc xá Hoàng Gia Hi bọn họ quả nhiên đã chờ ở đó.

Ba vị nam sinh đều mặc áo khoác màu đen, chỉ có Cận Mặc một mình mặc một kiện áo gió màu cà ri ấm áp, màu sắc khô ráo mà ấm áp, tôn lên làn da trắng nõn của anh, lại có thể khiến cho cảm giác lãnh khốc thường ngày của anh, thêm một tia ấm áp.

Ký túc xá Tiểu Thỏ các cô, ngoại trừ Dương Tuyết Cần mặc một bộ áo chẽn màu đỏ, hai người khác cũng đều mặc áo bông vải màu đen, chỉ có Tiểu Thỏ mặc một món áo khoác lông xù trắng.

Vì vậy, các cô vừa ra ngoài, người ký túc xá Hoàng Gia Hi liền trêu ghẹo Tiểu Thỏ và Cận Mặc nói: "Ơ, lớp trưởng, cậu và đoàn bí thư chi bộ chúng ta mặc trang phục giống như tình nhân a, cà phê thêm sữa, thoạt nhìn rất hòa hợp nha!!"

Tiểu Thỏ nghe lời nói của bọn họ, biết rõ là đang đùa, nhưng vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng, sớm biết vậy, chính mình liền cùng giống như Trang Manh Manh các cô, tìm kiện áo khoác màu đen mặc.

Nhưng mà sau khi Cận Mặc nghe được lời nói của người ký túc xá bọn họ, chỉ là nhàn nhạt liếc về Tiểu Thỏ một cái, sau đó đứng không nói một lời.

Ách... phản ứng này... Liền có chút lúng túng a...

Viên Thuận đưa tay sờ sờ mũi của mình, mợ nó... lớp trưởng bọn họ lớn lên cũng quá lãnh khốc đi, còn bộ dạng như vậy nữa, sẽ không cả đời cô độc, tìm không ra bạn gái chứ??

"Chúng ta đi thôi." Dương Tuyết Cần đi đến trước mặt Hoàng Gia Hi, ngẩng đầu nhìn anh một cái, cười hì hì nói ra.

"Được." Hoàng Gia Hi gật gật đầu, đi đến bên tay trái Dương Tuyết Cần, sau đó cùng cô hai người song song đi lên phía trước.

ĐĐang khen mình ư?

Viên Thuận và Vương Tử Vinh liền đi theo đằng sau hai người bọn họ, Trang Manh Manh và Chu Đậu Đậu liền đi theo đằng sau đám người Viên Thuận, Cận Mặc nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ đi tuốt ở phía sau, chần chờ một chút, vẫn là yên lặng đi đến bên người cô.

Tiểu Thỏ quay đầu, nhìn Cận Mặc một cái, sau đó cười híp mắt nói: "Lớp trưởng, hôm nay cậu mặc cực kỳ soái a, đều không giống như tác phong lãnh khốc trong ngày thường của cậu."

Cận Mặc cúi đầu nhìn cô một cái, sau đó thản nhiên nói: "Cảm ơn."

"..."

Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn anh, chờ nửa ngày, cũng không có chờ được anh tiếp tục nói chuyện, vì vậy liền nhịn không được nói với anh: "Này, cậu sẽ không còn lời gì khác muốn nói ư?"

"Nói cái gì??" Cận Mặc tiếp tục mặt không thay đổi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net