Chương 1: Mafia Quý Nữ(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Tách'

'Tách'

'Tách'

Bên tai Sakari Touken vang lên âm thanh nước chảy phi thường đều đặn, dường như là tiếng mở vòi nước.

Cả thân người cô mặc dù đang được bao phủ bởi làn hơi nước ấm áp vờn quanh, nhưng nhiệt độ thân thể lại rét lạnh đến đáng sợ.

Touken thử cựa người một chút, liền phát hiện bản thân vậy mà không thể cử động.

Thấy hơi kỳ quái, cô bèn gọi một tiếng:"Thần Tài? "

[Chị gái nhỏ, thân thể nguyên chủ có hơi vi diệu một chút, tạm thời không thể cử động được.]

Vi diệu?

Thần Tài thành thật mà lại vui vẻ trả lời một tiếng:[Nguyên chủ cắt cổ tay tự tự rồi a~]

Sakari Touken:"...A."

Luôn cảm thấy Thần Tài thực sự rất lấy làm vui mừng vì hoàn cảnh của ta.

Sao ta lại xui xẻo như vậy.

Cư nhiên hốt phải một hệ thống nghiệt súc đến đáng sợ.

Thần Tài:[...] Thiết lập ban đầu của nó chính là vậy, còn kêu nó biết phải làm sao đây?

Lại thêm một con hàng nguyên chủ cực phẩm thích ném mạng  bản thân đi.

Có biết cơ thể, sinh mạng chính là trân quý nhường nào không a?

Sakari Touken rũ mi mắt xuống, bàn tay khẽ dùng lực siết lại.

Một cỗ lực lượng từ từ đi qua huyết mạch, chậm rãi bao trùm lấy toàn bộ cơ thể.

Thân nhiệt Sakari Touken trong nháy mắt liền trở về bình thường.

Cô mở mắt ra, đầu tiên là ánh sáng tràn ngập vào  khoang mắt, bức ép cô phải hơi nheo nheo mắt lại. Cũng mất một khoảng thời gian để thích ứng.

Sau đó là hình ảnh bồn tắm chất đầy nước nóng đã bị huyết dịch nhuộm đỏ lấy gần hết đập vào mắt cô.

Sakari Touken:"..."

Éc éc éc.

Nguyên chủ chết được bao lâu rồi thế.

Cả cái bồn tắm mà chỉ toàn màu đỏ thế này, chỉ sợ nguyên chủ cũng mất đi không ít máu, có vẻ đã chết khá lâu rồi.

Nước từ vòi chảy ra ngập hết cả nhà vệ sinh. Hơi nước bốc lên mù mịt, không gian mờ mờ ảo ảo.

Không cẩn thận nhìn, chỉ sợ cũng không nhìn rõ thứ gì trước mắt.

Mùi máu tanh hoà vào trong hơi nước, phiêu đang bay trong không khí, không ngừng kích thích khứu giác của cô

Sakari Touken lắc lắc đầu, không được, phải tiếp thu kí ức ngay thôi.

------------------------------------------------------------

Nguyên chủ trong vi diện này tên là Hotate Touken(Hotate=Con sò)

Nguyên chủ là cô nhi, nhưng đến năm 13 tuổi thì bỗng dưng cô nhi viện kia, vì một sự cố vô ý mà sập tan tành. Thế là nguyên chủ hết chỗ để về.

Thế nhưng vào một ngày nọ, một vị luật sư đột nhiên xuất hiện trước mặt nguyên chủ. Ném cho cô mấy tờ văn kiện bất động sản, nói những bất động sản này chính là của cô.

Chính xác hơn thì là dưới tên của cô.

Nguyên chủ mặc dù là cô nhi, trước đây các cô giáo ở cô nhi viện cũng đã dạy chữ, kết hợp cùng một chút kiến thức từng được đọc qua trong sách, thế nên cũng không quá ngớ ngẩn trong việc hiểu được mấy văn kiện kia.

Mấy văn kiện kia xác thực là dành cho nguyên chủ.

Mà còn là được viết từ rất lâu trước đây, từ khi nguyên chủ mới ra đời cơ.

Vì thế nguyên chủ thuận lí thành chương trở thành chủ nhân của mấy cái bất động sản to đùng bất đại ở cùng Kanto.

Nguyên chủ sau đó được sắp xếp tới trường đi học. Vốn cứ ngỡ rằng, cuộc đời nguyên chủ về sau sẽ bằng phẳng như  bao người.

Nhưng từ khi nguyên chủ vừa mới tới trường, dường như tất cả mũi nhọn đao kiếm bạo lực đều hướng về phía cô hết cả.

Không chỉ là mấy thứ bạo lực học đường bình thường, thậm chí mấy thứ uy hiếp giết người cũng đều đủ cả.

Giống như.. Mafia vậy.

Nguyên chủ vốn tính cách hiền nhu, vốn đời lại không có, đứng trước tình cảnh hiểm nghèo như vậy, thành thử cũng chẳng biết làm thế nào.

Nguyên chủ quá sức chịu đựng, vì vậy cắt cổ tay tự vẫn.

Sakari Touken:"..."Cốt truyện của vi diện này sao lại nhạt như vậy?!?

Thằng luật sư quỷ quái kia là ai?

Tại sao nguyên chủ đột nhiên lại trở thành chủ của mấy cái bất động sản kia?

Sakari Touken thậm chí còn nghi ngờ cả việc cô nhi viện kia bị phá hoại, có thể là có uẩn khúc gì đằng sau việc này.

Hoàn cảnh của nguyên chủ ở trong vi diện này thế mà lại có quá nhiều bí ẩn, cũng rất nhạt nhẽo như thế.

Tạm thời chưa có manh mối gì nhiều, Sakari Touken cũng trực tiếp treo máy, không nghĩ nhiều nữa.

Touken liếc nhìn bốn phía một vòng, đến đằng trước tấm gương được đặt ở bên tay trái đối diện.

Tấm gương bị hơi nước dày đặc giăng kín bề mặt, mơ mơ hồ hồ. Touken phải lấy tay lau hết đám nước đi, rốt cuộc mới nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong gương.

Thiếu nữ trong gương nhìn trông non nớt mới lớn, gò má xinh xắn hồng hào, đến cả đôi mắt cũng ửng lên tầng nước mỏng manh, nhan sắc quả thật xinh đẹp vô hại, giống như chú thỏ trắng non nớt yếu đuối.

Tuy nhiên da dẻ cô lại xanh xao trắng nhợt, cũng không phải loại trắng nõn xinh đẹp như bình thường, khiến cô càng như đáng thương hơn.

Touken trấn định lạnh nhạt––Nội tâm đổ vỡ đau đớn––nhìn người con gái, hiện tại là mình trong gương.

Loại nhan sắc này, không phải giống bạch liên hoa tiểu bạch thỏ nọ kia trong mấy câu truyện tiểu thuyết ngôn tình gì đó sao.

Chưa cần bàn đến việc tính cách nhu nhược ra sao, chỉ cần trưng cái bản mặt này ra trước đám nữ sinh trong trường, bọn họ mỗi người một miếng nước bọt phỉ nhổ nguyên chủ đến chết thì Touken cũng chẳng thấy lạ.

Thật đáng sợ.

Ta bây giờ phải ngày ngày đội cái lốt này đi ra ngoài đường, chẳng phải là tự đi tìm đường chết sao.

Còn phải đối mặt với đám người nữ sinh luôn muốn bắt nạt ta.

Aizzz.....

Thiếu nữ nhắm mắt, hít thở thật sâu. Touken sửa sang lại mớ tóc rối bời của mình, lau mặt cho hết sạch nước trên đó.

Rồi cô quay ra kiểm tra lại trong gương.

Gương mặt trong gương quả thực đã bớt đi một ít phần ướt át, nhưng vẫn rất là...

Thôi, khỏi nói nữa đi.

Touken có hơi thất vọng ném cái khăn mặt qua một bên, hất hất mái tóc ướt như để rũ hết nước đi, rồi đẩy cửa bước ra khỏi phòng tắm.

Nước trào ra quá nhiều, đến mức đã lan ra đến tận hành lang, uốn lượn chảy thành một vòng, may mắn là nó đã dừng lại ở cửa lớn phòng khách.

Touken thản nhiên giẫm bước qua vũng nước đi lên tầng, như thể nó chẳng hề tồn tại.

Vậy mà cô chỉ vừa đặt bước qua nơi nào, chũng nước nơi đó lại như bị phù phép, dùng tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy bốc hơi rồi biến mất.

Touken chỉ vừa mới mở cửa phòng, một mùi tanh nồng kinh khủng khiếp đã xồng xộc bay vào mũi cô.

Cái màu đỏ quen thuộc...

Touken hơi hơi ấn vào nắm tay cửa, thế nhưng khiến nó chớp mắt đã vụn ra.

Đáy mắt trầm mặc như nước bỗng nhiên  xẹt qua tia băng lãnh thâm thuý.

Rồi nó rất nhanh đã biến mất, như thể một giây trước cũng chưa hề tồn tại.

Nói rằng những việc bạo lực mà nguyên chủ nhận được ở trường không giống bình thường.

Bởi những trò này còn tàn nhẫn và man rợ hơn bình thường.

Tỉ như việc vứt xác động vật chết tươi vào nhà của nguyên chủ.

Ban đầu nguyên chủ không thể hiểu nổi làm sao những người bắt nạt ở trường lại vào nhà của cô được.

Những việc này thì cứ liên tiếp xảy ra...

Nguyên chủ liền sớm hiểu ra rằng, những kẻ nhắm vào cô không chỉ có những học sinh bình thường...

Tâm trí của nguyên chủ đã không được ổn định lắm từ ban đầu.

Phải hứng chịu nhiều khổ cực cùng giày vò, dẫn đến cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.

Cuối cùng là tự sát.

Cô nghĩ đến chuyện gì đó, không rõ lắm cất tiếng "chậc" một cái.

Cơ hồ là đã nghĩ ra cái gì đó hay "ý tưởng" gì đó trong đầu.

Touken đầu tiên là dọn dẹp lại hết phòng mình một lượt.

Sau đó đem cái thứ kinh dị bị quăng trên giường của nguyên chủ gói lại.

Cô nhìn khoá cửa một lượt, rồi mới vươn tay khoá nó lại như nguyên chủ vẫn thường làm.

Nhưng lần này cô còn làm thêm động tác bẻ nó đi, rồi ngụy tạo cho như bình thường.
Sau đó Touken ném chìa khoá vào túi áo.

Thiếu nữ mang cái thứ được gói gói gém gém kín mít ra đứng ngoài cổng, đầu tiên cẩn thận thò đầu ra quan sát bốn phía một chút.

Đến khi chắc chắn là không có người, Touken mới cầm cái bọc rời đi.

Thân ảnh thiếu nữ cứ đi xa dần rồi xa dần, cái bóng cô đơn lẻ loi cứ như vậy hoà vào bóng đêm, trở nên không thể nào nắm bắt được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net