501-505

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Chương 501: Tiểu Bảo Tiêu Thành Tiểu Săn Sóc Đặc Biệt?Bởi vì khí thế của Lãnh Tư Thần quá mức cường đại, Hạ Úc Huân phía sau đẩy xe lăn vùi đầu không nói một lời nên bị trở thành người săn sóc đặc biệt bình thường trực tiếp bỏ qua.

Thẳng đến lúc này, Lam Hạo Dương mới bởi vì hành động to gan lớn mật vừa rồi của cô mà chú ý tới sự tồn tại của cô.

Anh liếc mắt nhìn cô gái trước mắt một cái, vẻ mặt hoang mang.




Vì thế lại nhìn một cái nữa, cảm thấy giống như đã từng quen biết.

Nhìn lần thứ ba, thể hồ quán đỉnh, bừng tỉnh đại ngộ.

"Cô cô cô...... Cô là......" Lam Hạo Dương không thể nào tin tưởng mà chỉ vào mặt cô, rượu trong tay đều đổ.

"Xin chào, tôi là người săn sóc đặc biệt của Lãnh tổng." Hạ Úc Huân hơi hơi gật đầu, mỉm cười khéo léo, vẻ mặt bình tĩnh.

Vẻ mặt Lam Hạo Dương khó lường mà nhìn Hạ Úc Huân, lại nhìn Lãnh Tư Thần, hỏi: "Lãnh Tư Thần, anh làm cái gì?"

Lãnh Tư Thần tựa hồ đã sớm dự đoán được Lam Hạo Dương sẽ có phản ứng này, không nhanh không chậm mà trả lời: "Không có gì."

Lúc này phải trả lời có lệ như vậy sao!

"Không có gì? Anh......" Lam Hạo Dương nói câu "Xin lỗi" với Hạ Úc Huân, sau đó liền đem Lãnh Tư Thần đẩy vào một góc bắt đầu ép hỏi.

"Hôn lễ bị phiên bản thu nhỏ của anh khuấy đảo, mấy ngày nay anh từ chối mọi cuộc phỏng vấn lại không gặp ai, rốt cuộc là đang làm cái gì? Không phải là vì người săn sóc đặc biệt này đó chứ? Tiểu bảo tiêu biến thành tiểu săn sóc đặc biệt? Anh chơi trò thế thân sao? Anh không phải ghét nhất là có người ngụy trang Hạ Úc Huân tiếp cận anh sao?"

Hai mắt Lam Hạo Dương tỏa ra ánh sáng, biểu cảm phấn khởi, vẻ mặt bát quái.

Giá thời thượng bât giờ nâng lên cao nhất chính là nội tình trong cuộc sống cá nhân của Lãnh Tư Thần, bất luận một chút gió thổi cỏ lay gì đều có thể chiếm toàn bộ trang tạp chí, đảm bảo doanh số cho cả tháng.

Lãnh Tư Thần đẩy xe lăn trượt ra sau một bước, tránh đi nước miếng công kích của người nào đó, nói: "Cậu xem tôi thành ra như vậy, không tiếp nhận phỏng vấn không gặp người, tất nhiên là vì an tâm dưỡng bệnh, có vấn đề sao?"

"Anh lại bắt đầu phóng đạn mù rồi đấy!" Đối với bạn tốt mà cho qua, Lam Hạo Dương cực kỳ bất mãn.

"Biết tôi sẽ không nói, cần gì phải hỏi chứ!"

"A a, anh biết rõ tôi gần đây mở một tờ tạp chí, liền không thể nể giao tình của chúng ta mà châm chước một chút, cái gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cùng lắm thì kiếm tiền chúng ta chia đôi a!" Lam Hạo Dương vẻ mặt nịnh nọt.Lãnh Tư Thần trừng cậu ta một cái, đáp:"Phú quý như mây bay, nhiều tiền có ý nghĩa như vậy sao?"

A a a! Phát điên! Thằng nhãi này là kích thích trần trụi!

"Anh kiếm đủ rồi, nhưng tôi vẫn chưa kiếm đủ đâu! Không phải ai cũng đều có thể đạt được cảnh giới phú quý như mây bay như anh đâu!"

"Xin lỗi không tiếp được!" Lãnh Tư Thần lười cùng cậu ta lãng phí thời gian, mỗi phút mỗi giây cùng Tiểu Huân ở bên nhau đều rất quý giá.

"Ai? Ai? Anh đi đâu? Tôi còn chưa nói xong......"

Lam Hạo Dương theo tầm mắt Lãnh Tư Thần nhìn lại, cách đó không xa, người săn sóc đặc biệt kia bị một người đàn ông cuốn lấy.

Thì ra là đi cứu trận, Lam Hạo Dương cảm khái vạn ngàn, chậc chậc, màn này đã từng quen thuộc biết chừng nào!

-

Sau khi Lãnh Tư Thần bị Lam Hạo Dương lôi đi, Hạ Úc Huân ngồi xuống bên cạnh, chán đến chết đành phải chơi trò chế rượu cùng vài loại đồ uống.

Cho dù cô đã nỗ lực rúc vào một góc, đem sự tồn tại của mình hạ thấp bằng không, nhưng không nghĩ tới vẫn bị người theo dõi.

"Tiểu thư, một mình sao?"

Hạ Úc Huân cười cười, tiếp tục lắc ly rượu, đáp: "Không phải."

Hiển nhiên một tư thái không muốn người khác đến gần.

"Cô đang làm cái gì?" Người đàn ông tựa hồ cũng không biết khó mà lui.

Người này thuộc họ mèo sao? Lòng hiếu kỳ lớn như vậy!

"Không có làm cái gì, nhàm chán." Hạ Úc Huân tiếp tục đong đưa chất lỏng từ trong suốt biến thành màu xanh nhạt, sau đó nhấp một ngụm nhỏ, vẻ mặt như một đứa bé ham chơi.

"Nhàm chán? Bên kia đang chơi trò chơi, muốn qua chơi chứ?" Người đàn ông nhìn về phía bạn tốt của mình cách đó không xa, một đám người đang ồn ào. Chương 502: Cô Uống Bao Nhiêu Rượu"Không cần, tôi đợi người." Hạ Úc Huân trực tiếp cự tuyệt.

Thật đúng là không phải một mình? Vẻ mặt người đàn ông bắt đầu có chút không xác định.

Tuy rằng cô gái này an an tĩnh tĩnh mà ngồi ở chỗ này, rất dễ dàng bị người bỏ qua, nhưng, bằng ánh mắt nhìn người tinh chuẩn của hắn thì chỉ cần ánh mắt đầu tiên liền ở trong đám người phát hiện ra báu vật này.

Người đàn ông đang muốn thám thính thân phận cô, Hạ Úc Huân đột nhiên đứng lên, đi về một phía.






Cô lập tức đi đến trước mặt Lãnh Tư Thần, đỡ xe lăn anh, thần sắc tự nhiên hỏi một câu: "Tán gẫu xong rồi?"

Lãnh Tư Thần hơi hơi gật đầu, ánh mắt như dao lạnh bắn về phía người đàn ông vừa rồi đến gần Hạ Úc Huân.

Hạ Úc Huân đứng ở hắn sau lưng, tất nhiên không nhìn thấy anh đang phóng ánh mắt dao lạnh kia, trực tiếp đẩy anh đi về phía bên này.

Người đàn ông kia sau khi nhìn thấy Lãnh Tư Thần liền lảo đảo thiếu chút nữa một đầu ngã quỵ, sau đó mặt xám mày tro mà quay trở lại đám người.

Mới vừa trở về đã bị đám bạn vây quanh.

"Ha ha! Gặp hạn rồi! Cư nhiên là người phụ nữ của Lãnh Tư Thần!"

"Thật đen đủi!" Người đàn ông đã đánh cuộc phải chịu thua, rót vài ly rượu mạnh.

Trong đám người ầm ĩ một mảnh, sau đó bắt đầu nhìn về phía Lãnh Tư Thần bên kia, nhỏ giọng bàn tán.

"Rất nhàm chán sao?" Lãnh Tư Thần quét mắt nhìn đồ uống đủ mọi màu sắc đầy bàn.

Hạ Úc Huân bĩu môi, đáp:"Không phải tôi nhàm chán, là người nơi này quá nhàm chán mới đúng!"

"Người nơi này? Bao gồm cả tôi sao?" Lãnh Tư Thần nhướng mày.

"Không bao gồm."

"Hả?"

"Bởi vì anh là bộ tộc cuối cùng nhàm chán nhất, bọn họ và anh không phải cũng một cấp bậc, không thể đồng nhất."

Ý là không ai nhàm chán hơn so với anh sao?

Lãnh Tư Thần nghe vậy lắc đầu cười nhẹ.

Thấy hai má cô ửng đỏ, ánh mắt mơ màng, thần sắc mê ly, Lãnh Tư Thần nhíu mày nói: "Cô uống bao nhiêu rượu rồi?"

Hạ Úc Huân hoảng hốt mà nhìn ly rượu ngọc trên bàn, đáp: "Không biết, vừa chế vừa uống, không biết uống bao nhiêu nữa."

Cô gái này, rốt cuộc là chế rượu hay là say rượu? Cư nhiên có thể bất tri bất giác mà đem chính mình chuốc say, thật là thiên tài!

"Này! Anh nói xem, nếu lúc này có phần tử khủng bố ở hiện trường ném một quả bom, ngày mai thị trường chứng khoán thành phố A sẽ rớt bao nhiêu điểm?" Hạ Úc Huân ngồi ở một bên nhìn về phía anh, rất nghiêm túc hỏi.

Không giống với câu trả lời của Tần Mộng Oanh, Lãnh Tư Thần kia cư nhiên nghiêm túc mà nhìn cô, giảng giải tính toán tỉ mỉ với cô, cuối cùng nói cho cô trị số đánh giá.

Vì thế Hạ Úc Huân ra kết luận, người đàn ông này, quả nhiên là cực phẩm.

Sau đó, không ngừng có người tới cùng Lãnh Tư Thần kính rượu, đều bị Hạ Úc Huân dùng một câu bị thương không nên uống rượu mà ngăn chặn.

Vì không muốn làm mất mặt đối phương, cô đành phải thay thế Lãnh Tư Thần uống rượu, vẻ mặt ai oán mà nhìn Lãnh Tư Thần, đã nói đừng tới, anh còn không nghe.

Nhìn cô từng ly từng ly thay anh uống, anh cũng không ngăn cản, đã rất lâu rồi chưa từng có loại cảm giác này, loại cảm giác được người khác để ý, được người khác bảo hộ.

"Tôi đi toilet." Hạ Úc Huân đứng lên, vừa muốn rời đi lại không yên tâm mà dặn dò nói: "Anh không cần uống rượu!"

"Uhm."

Vẫn luôn chờ đến lúc anh gật đầu đồng ý cô mới yên tâm rời đi.

-

Rửa mặt xong trở về, đi ngang qua một gian phòng khách, đột nhiên trong khoảng trống xuất hiện một người ngăn cản đường đi của cô.

"Ngươi là ai?" Cô say khướt, đôi mắt có chút nhìn không rõ người.

"Tiểu thư, là tôi."

Bóng người lay động, lay động......

"Đao Sẹo?"

"Vâng, tiên sinh muốn gặp cô, đi với tôi!"

Nam Cung Lâm cũng tới? Bất quá, trường hợp này ông đến cũng không có gì khó hiểu!  Chương 503: Trăm Sông Đổ Về Một Biển


Hạ Úc Huân đi theo Đao Sẹo vào một phòng khách bí ẩn.

"Úc Huân!" Nam Cung Lâm đang nuốt vân phun sương mù thấy Hạ Úc Huân lập tức dập tàn thuốc, vẻ mặt như đứa trẻ vui mừng.

Đao Sẹo than nhẹ một tiếng đóng cửa phòng, tiên sinh một người lạnh nhạt tuyệt tình lại duy nhất đối với cô gái này ôn nhu như nước, nhưng thái độ của ông lại không phải thái độ đối với phụ nữ, cho nên đối với quan hệ giữa hai người, hắn vẫn luôn rất hoang mang, nhưng chưa bao giờ dám hỏi nhiều.






"Nam Cung tiên sinh, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?" Hạ Úc Huân thăm hỏi nói.

"Vẫn như cũ!" Một tiếng Nam Cung tiên sinh khiến trong lòng Nam Cung Lâm ngũ vị hoa màu.

"Chú ý thân thể, ông hút thuốc quá nhiều!" Hạ Úc Huân ở bên cạnh bàn ngồi xuống, chống đầu, bởi vì say rượu có vẻ ngây thơ chất phác, bớt lạnh nhạt xa cách, thêm vài phần thân thiết đáng yêu.

Chỉ một câu, trong lòng Nam Cung Lâm lại vui vẻ lên.

"Con còn chưa cùng Lãnh Tư Thần ngả bài sao? Rất nhiều chuyện trong điện thoại nói không rõ, cho nên đành phải gọi con tới nơi này!" Nam Cung Lâm có chút run run bất an mà nói.

Gầnđây Lãnh Tư Thần theo dõi ông thật sự rất chặt chẽ, cơ hội hôm nay cũng là ông thật vất vả mới chờ được.

"Anh ta vẫn luôn hoài nghi tôi, tôi không thừa nhận, anh ta cũng không có biện pháp với tôi." Vẻ mặt Hạ Úc Huân có chút mỏi mệt.

"Vậy là tốt rồi......" Nam Cung Lâm gật gật đầu, ngay sau đó vẻ mặt ai oán nói: "Đúng rồi, Tiểu Bạch bảo bối khỏe không? Ta đã rất lâu rồi không gặp Tiểu Bạch bảo bối!"

"Các người không phải mỗi ngày đều thấy sao? Tối hôm qua mới thấy mặt mà." Hạ Úc Huân cười khẽ.

"Đó là video! Sao có thể giống nhau."

Nam Cung Lâm tiếp tục ai oán mà nhìn Hạ Úc Huân, ông nhớ con gái, cũng nhớ Tiểu Bạch bảo bối.

Ai, ông nghĩ, ông thật sự già rồi, cư nhiên sẽ vì con cháu mà để bụng, không buồn ăn uống.

Hạ Úc Huân trầm ngâm: "Vậy...... Tôi xem lúc nào thích hợp......"

Nam Cung Lâm vội vàng nói: "Thôi, ta biết hiện tại quan hệ giữa con và Lãnh Tư Thần rất căng thẳng, cẩn thận một chút vẫn hơn."

Ông không nên yêu cầu quá nhiều. Cô không hận ông, còn cho phép ông và Tiểu Bạch làm bạn, ông đã rất vui vẻ.

Hạ Úc Huân thần sắc ảm đạm, nói: "Thực xin lỗi."

Đối với người cha ruột vẫn luôn muốn chuộc tội này, cô không biết nên đối mặt như thế nào.

Rõ ràng vẫn luôn hận ông năm đó vứt bỏ mẹ cô, nhưng mỗi lần nhìn thấy ông ăn năn, cô lại không cách nào cự tuyệtông.

Nhưng, nguyên nhân quan trọng nhất, bởi vì ông là người thân duy nhất còn lại của cô trên thế giới này, ngoài Tiểu Bạch ra, thứ cô có được quá ít ỏi, cho nên, cô luyến tiếc dứt bỏ.

Nam Cung Lâm nhìn cô, vẻ mặt như đang ra quyết định gì đó rất trọng đại, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định tuần tự nói với cô.

"Úc Huân, ta già rồi, phấn đấu cả đời, lại phát hiện mình xây dựng gia nghiệp lớn như vậy ngay cả một người để yên tâm giao phó đều không có, cho dù có quyền thế cùng danh lợi thì sao chứ? Bất luận là thành công hay thất bại đều không có một người thật lòng bên cạnh cùng nhau chia sẻ, có được càng nhiều, cũng không cách nào đền bù được sự trống rỗng không cách nào diễn tả trong lòng kia......"

Về điểm này, ông cùng Lãnh Tư Thần có đồng minh, đã từng trải qua lời thề son sắt sẽ không đi vào đường xưa của mình, nhưng chung quy vẫn là cùng cậu ta trăm sông đổ về một biển.

Hạ Úc Huân tuy rằng uống nhiều, đầu có chút không tỉnh táo, nhưng ý trong lời nói của Nam Cung Lâm cô nghe vẫn hiểu, đáp: "Sao lại không có người giao phó? Ông còn có Mặc mà! Có đôi khi, tôi thật sự cảm thấy ông đối xử với Mặc quá tàn nhẫn! Cậu ấy là con của ông, vì sao ông lại không thể thừa nhận điểm này chứ?" Chương 504: Đột Nhiên Quyết ĐịnhNam Cung Lâm vẻ mặt trào phúng mà cười lạnh: "Úc huân, con có nghĩ tới, nó sao lại chưa từng thừa nhận người cha này hay không? Tim nó căn bản không ở nhà, mặc kệ Lâm Na hao hết tâm tư mà chuẩn bị như thế nào cho nó, muốn nó kế thừa sản nghiệp của ta, nhưng nó trước nay đều khinh thường nhìn lại. Khinh thường nhận người cha này, cũng khinh thường kế thừa sự nghiệp của ta."

Hạ Úc Huân gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, an ủi nói: "Mặc như bây giờ bất hiếu dù sao so với việc không từ thủ đoạn mà tranh đoạt tài sản, thậm chí đối với ông hư tình giả ý cũng còn tốt hơn!"

"Đúng vậy...... Nó hận ta a!" Nam Cung Lâm thở dài.

"Ông để ý sao?" Hạ Úc Huân hỏi.

Nam Cung Lâm ngẩn người, cười khổ, đáp: "Trước kia không thèm để ý, gần đây lại đột nhiên cảm thấy mình thực thất bại."

Hạ Úc Huân có chút kinh ngạc mà nhìn ông, thất bại? Người đàn ông cả đời oai phong cư nhiên sẽ nói mình thực thất bại......

Đáp lại câu nói kia chẳng ai hoàn mỹ, có được thì cũng có mất.

"Vậy ý ông là?" Cô thăm dò hỏi.

Dù sao cũng cảm thấy lời ông nói tối hôm nay có ẩn ý, hơn nữa đột nhiên gặp mặt cùng cô nói những điều này khẳng định là chuyện rất quan trọng.

Cuối cùng cũng nói tới trọng điểm rồi. Nam Cung Lâm có chút khẩn trương mà nhìn cô, hít sâu một hơi rồi mở miệng nói: "Úc huân, về nhà được không?"

"Cái gì?" Hạ Úc Huân nhất thời có chút phản ứng không kịp.

"Ta hy vọng con có thể trở lại Nam Cung gia, còn nữa, ta muốn đem Thiên Lâm giao cho con." Nam Cung Lâm nói thẳng ra ý của mình.

Về nhà? Đem Thiên Lâm giao cho cô?

Vẻ mặt Hạ Úc Huân từ hoang mang đến kinh ngạc sau đó không cách nào lý giải, xoa xoa ấn đường, đáp: "Nam Cung tiên sinh, ông đang nói đùa sao?"

Cô đã sớm đoán được Nam Cung Lâm lần này mạo hiểm gặp mình khẳng định không chỉ là vì chuyện Lãnh Tư Thần, nhưng không dự đoán được ông cư nhiên tính toán đem công ty giao cho mình......

Phản ứng của Hạ Úc Huân khiến Nam Cung Lâm nhịn không được chua xót trong lòng, nói: "Úc huân, ta không xin con gọi ta một tiếng ba, chỉ hy vọng con có thể về nhà, để ta có thể thường xuyên nhìn thấy con và Tiểu Bạch. Tuy rằng ta hiện tại đã không bằng năm đó, nhưng việc bảo hộ con vẫn có thể. Con nếu không muốn, Lãnh Tư Thần không thể làm gì con cả!"

Mọi thứ đều tới quá đột ngột, Hạ Úc Huân hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý.

Cô chưa từng suy xét những điều này, chỉ nghĩ cứ như vậy mà tiếp tục, cô rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, cô rất tốt, vì cái gì nhất định phải tới phá vỡ sự bình tĩnh của cô!

Cái loại cảm giác bị rắn độc quấn quanh đến hít thở không thông lại bắt đầu ập vào trong lòng, cô không cần đối mặt với những việc này những người này, không cần, không cần...... Rất đau khổ......

Thấy cô sắc mặt biến đổi, tựa hồ bởi vì kích thích lại có dấu hiệu phát bệnh, Nam Cung Lâm vội vàng nói: "Úc huân, con đừng vội, ta không ép buộc con, ta...... Ta chỉ là tùy tiện nói mà thôi! Ta biết con đối với cái chết của người kia vẫn luôn áy náy, hiểu rõ con không muốn phản bội hắn, ta không hy vọng xa vời con có thể chấp nhận ta, ta chỉ hy vọng con có thể sống tốt hơn một chút!"

Cô hiện tại rất tốt! Vì cái gì một người hai người đều phải tự chủ trương mà tới quấy rầy cô vậy! Vì cái gì......

Cô biết, đây căn bản không thể trách người khác, là bản thân cô quá chấp niệm, không thoát ra khỏi bóng ma quá khứ, vẫn luôn bài xích đối mặt với mọi thứ có liên quan đến quá khứ.

Loại cảm giác quá kích này cũng chỉ là một loại bảo vệ bản thân yếu đuối mà thôi.

Cô cũng hận bản thân mình như vậy, nhưng, cô không có cách nào......

Hai người đnag giằng co, lúc này, Đao Sẹo đột nhiên dồn dập mà gõ cửa, sau đó vẻ mặt hoảng loạn mà đi vào.

"Không ổn, bên ngoài có người điên không biết sao lại trà trộn vào được, cả người cột bom, đang chém người khắp nơi! Tiên sinh, các người ngàn vạn lần đừng đi ra ngoài!" Chương 505: Chung Quy Vẫn Không Bỏ Xuống Được

"Cái...... Cái gì? Kẻ điên? Quấn bom quanh người?"


Hạ Úc Huân cảm thấy đêm nay quả thực quá vớ vẩn, cô vừa mới đưa ra giả thiết nhàm chán "Nếu có phần tử khủng bố ở hiện trường ném xuống một quả bom", cư nhiên liền có tên ngu ngốc nào tới thay cô chư thực tiễn?

Bất quá, những thứ này đều không phải trọng điểm!





Đáng chết! Lãnh Tư Thần còn ở ngoài đó!

Cô bỗng nhiên đứng lên.

Vừa muốn đi ra ngoài, Nam Cung Lâm liền giữ chặt cô lại, thần sắc ngưng trọng nói: "Úc Huân, con đi đâu? Bên ngoài rất nguy hiểm!"

"Chính là vì nguy hiểm, tôi mới phải đi ra ngoài!" Hạ Úc Huân ngữ khí vội vàng.

Nam Cung Lâm than nhẹ một tiếng: "Úc huân, con chung quy vẫn là không bỏ xuống được!"

"Tôi không có!" Hạ Úc Huân lập tức phủ nhận.

"Vậy con vì sao phải khẩn trương như vậy? Đối với con bây giờ, cậu ta chỉ là người xa lạ mà thôi không phải sao?" Nam Cung Lâm từng câu từng chữ hỏi.

Hạ Úc Huân hai đấm nắm chặt lại buông ra, cứ như thế lặp lại, cuối cùng, thân thể đang đứng lại ngồi xuống.

Nam Cung Lâm thấy thế cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này bên ngoài đã loạn thành một đoàn.

Người đàn ông kia cải trang thành người hầu cởi đồng phục ra, để lộ bom đầy người khiến người ta sợ hãi, tình hình trong phút hốc mất khống chế.

Người đàn ông điên cuồng cười lớn, gặp người liền chém, trong vòng vài phút ngắn ngủn, đã có rất nhiều người bị thương.

Tiếng cảnh báo dài chói tai, tiếng thét của các cô gái, tiếng bước chân chạy trốn, cùng với tiếng cười ha hả của kẻ điên kia đan vào nhau tạo thành một màn hỗn loạn nhất đêm nay. Dường như đang châm chọc bữa tiệc xa hoa truỵ lạc này.

Hiệu quả cách âm phòng khách quả thực tốt, cánh cửa đóng, bên ngoài tiếng gì đều nghe không được, nhưng loại cảm giác không cách nào biết trước này càng khiến lòng cô thêm bất an.

"Rốt cuộc chuyện như thế nào?" Nam Cung Lâm hỏi.Đao Sẹo lau mồ hôi, nói: "Không rõ ràng lắm, tạm thời không có biện pháp biết mục đích và thân phận của người kia. Chuyện có chút phiền toái, người kia trên người đầy bom, bảo an căn bản không dám tới gần hắn. Loại nhân vật không muốn sống này là khó đối phó nhất!"

Hạ Úc Huân đã sắp sửa đem quần áo nắm chặt trong lòng bàn tay vò nát vụn, trái tim đau đớn đến mức hít thở không thông.

Không hề có dấu hiệu, cô đột nhiên đứng lên xông ra ngoài.

"Tiểu thư ——" Đao Sẹo kinh hô.

Nam Cung Lâm dường như đã sớm dự đoán được sẽ như vậy, xoa xoa ấn đường nói: "Đi bảo vệ."

"Vâng!"

-

Giờ phút này đại sảnh tiệc, những rụt rè mỉm cười, cử chỉ thân sĩ, bài trí xa hoa, giờ phút này hóa thành chật vật bất kham, khắp nơi đều là tiếng thét chói tai cùng khóc rống.

Chờ lúc Hạ Úc Huân lao ra nhìn thấy chính là tình huống mất khống chế như vậy.

Đao Sẹo mới vừa đuổi theo Hạ Úc Huân ra đã không thấy tăm hơi đâu, gấp đến độ xoay quanh, cô nếu xảy ra chuyện gì, hắn nhất định phải chết.

Hạ Úc Huân lập tức hướng tới chỗ Lãnh Tư Thần nơi đang hoang mang rối loạn mà chạy tới, vừa chạy vừa nghĩ anh hẳn là đã an toàn rời đi, dù sao bên cạnh anh cũng nhiều vệ sĩ như vậy......

Nhưng, làm cô không nghĩ tới chính là, lúc cô đến càng gần nơi đó, xuyên qua đám người hỗn độn, liếc mắt một cái nhìn thấy hình bóng quen thuộc của anh.

Anh cứ như vậy lẳng lặng mà ngồi trên xe lăn, chờ đợi trong một mảnh hỗn loạn, vẫn không nhúc nhích, không có ý phải rời đi.

Ánh mắt đạm mạc an tĩnh như vậy, so với sự kinh hoảng của người xung quanh, có vẻ như hoàn toàn xa lạ.

Mà ánh mắt lo lắng tìm tòi trong đám người của anh, giống như một quả bom hạng nặng phá hủy mỗi góc tường trong trái tim cô.

Hạ Úc Huân đầu óc choáng váng, nỗ lực duy trì sự tỉnh táo, muốn chen qua.

Tất cả mọi người đang khẩn cấp xuống sân khấu, chỉ có cô ngược dòng mà đi, rất nhiều lần thiếu chút nữa bị người ta chen té ngã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net