581-585

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 581: Tiểu Bạch Lóe Sáng Sân Khấu (6)



Lãnh Tư Thần sợ Tiểu Bạch nghe không hiểu, đang nghĩ cách để giải thích, lại nghe thấy con trai làm như có thật gật gật đầu nói: "Con hiểu rồi! Cũng giống như con sao có thể sẽ thích "Người ngốc như vậy tham ăn như vậy vừa lười vừa hay gặp rắc rối" a! Đây tuyệt đối không có khả năng! Chính là tâm trạng như vậy......"


Lãnh Tư Thần nhịn không được cười thành tiếng, nhìn không ra con trai tuổi còn nhỏ mà lại như người từng trải, nói: "Không sai, con nói rất đúng, chính là cảm giác như vậy, con hẳn là hiểu sự thật một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ sợ nhất đối mặt với người phiền toái là chuyện khó có thể tiếp thu bao nhiêu!

A, bất quá, chú rất hiếu kì, cô bé mà con thích vẫn luôn thích phiền con, còn ngốc vừa tham ăn lại hay gặp rắc rối là ai? Là bạn học của con sao?"

Lãnh Tư Thần nhịn không được quan tâm vấn đề tình cảm của con trai, đây hẳn là đề tài tốt để kéo gần mối quan hệ cha con bọn họ.

Tiểu Bạch nghe vậy khuôn mặt nhỏ tức khắc có chút phiếm hồng, quay đầu nói: "Con mới không thích cô ấy!"

Lãnh Tư Thần cười khẽ lắc lắc đầu, anh thừa nhận thích một người mất hơn hai mươi năm, xem ra con trai cũng phải đi con đường mênh mông dài dằng dặc này rồi!

Tiểu Bạch không được tự nhiên mở miệng nói: "Cô ấy là con gái của dì Nguyệt, tuy rằng năm học lớp một giống như con, nhưng lớn hơn con hai tuổi."

Lãnh Tư Thần: "......"

Không nghĩ tới là tình yêu chị em, bất quá...... Cô bé lớn hơn hai tuổi, con dì Nguyệt, chẳng lẽ là......

Trong lòng Lãnh Tư Thần đột nhiên có dự cảm không hay.

Hẳn không phải là khuê nữ của Âu Minh Hiên chứ?

Nếu là đúng như lời này, xem ra con dâu tương lai của anh, có thể anh phải xuống tay với Âu Minh Hiên nhẹ chút rồi......

Hình như Âu Minh Hiên đến bây giờ còn chưa phát hiện ra cô gái xấu xí kia chính là Tần Mộng Oanh, lại nói Tần Mộng Oanh người này cũng thật sự quá lợi hại.

Vẫn là Tiểu Huân nhà anh tương đối tốt, a, tương đối dễ lừa.

"Tương Nhu, tên công ty này là chú đặt sao?" Tiểu Bạch nhìn thẻ bài Chủ tịch tập đoàn Thiên Úc trước bàn làm việc của Lãnh Tư Thần hỏi một câu.

Đại khái là bởi vì vài ngày không ra khỏi nhà, đột nhiên có thể ra ngoài thông khí, tâm tình Tiểu Bạch không tồi, cùng Lãnh Tư Thần nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Đương nhiên, cũng vì chuyện tối hôm qua, ấn tượng của cậu với Lãnh Tư Thần ít nhiều vẫn có chút đổi mới.

Cậu muốn biết giữa mẹ và chú đã xảy ra cái gì, hy vọng mình có thể giúp đỡ một chút.

"Là chú đặt, làm sao vậy?" Lãnh Tư Thần tất nhiên cũng rất vui khi cùng con trai nói chuyện phiếm, kiên nhẫn mà nghe từng vấn đề cậu nhóc hỏi.

"Con thấy tên công ty khác không phải rất khí phách, thì cũng là có ý nghĩa gì đó đặc biệt, những, hai chữ này hình như không có ý nghĩa gì đặc biệt......" Tiểu Bạch khó hiểu hỏi.

"Sao lại không có ý nghĩa gì đặc biệt chứ......" Lãnh Tư Thần thấp giọng lẩm bẩm, ngay sau đó hỏi: "Con biết mẹ con tên là gì không?"

"Biết a! Mẹ tên Hạ Như Hoa! Bất quá, tên trước kia của mẹ thì con không biết, chỉ nghe chú gọi mẹ là Tiểu Huân...... A, là tên Hạ Huân sao?" Nói tới đây, Tiểu Bạch đột nhiên sáng ngời trước mắt: "Chẳng lẽ là tên...... Hạ Úc Huân?"

Lãnh Tư Thần lập tức lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo con trai ta đúng là thông minh, ngoài miệng cũng không chút nào bủn xỉn mà khích lệ: "Con rất thông minh."

Được khen cậu nhóc có chút cao hứng, bất quá rụt rè mà khiêm tốn nói: "Con tùy tiện đoán thôi."

Lãnh Tư Thần thấy Lương Khiêm mua đồ còn chưa trở về, đi qua đem di động mình đưa cho Tiểu Bạch, nói: "Chú làm việc trước, con nhàm chán thì chơi điện thoại một lát, bên trong không có trò chơi, con muốn chơi cái gì có thể tự tải về."

Tiểu Bạch nhận lấy di động, Lãnh Tư Thần lại đột nhiên nhớ tới cái gì, trên mặt hiện lên một tia khẩn trương, muốn đem điện thoại lấy lại, nói: "Tiểu Bạch, khoan đã......"



 Chương 582: Tiểu Bạch Lóe Sáng Sân Khấu (7)


Bất quá, chậm một bước, Tiểu Bạch đã ấn phím home, màn hình tức khắc sáng lên, màn hình khóa là ảnh chụp cậu cùng mẹ ngủ say...

"A, góc độ này, không phải bình thường di động quay chụp, là hình chụp từ camera sao?" Tiểu Bạch nhìn kỹ, ngữ khí khẳng định mà phán đoán.

Lãnh Tư Thần: "......" Yên lặng đỡ trán.

Không nghĩ tới không chỉ có bị thấy được, còn bị cậu nhìn ra là chụp từ camera.

Xem ra con trai quá thông minh cũng là chuyện đau đầu.

"Tiểu Bạch, con nghe chú giải thích......"

Anh hẳn sẽ không bị hiểu lầm thành biến thái nhìn trộm chứ!

"Thôi, con biết không phải giám sát, chỉ là quá nhớ mẹ, bất quá nhìn lén tóm lại là không tốt, lần sau không thể như vậy." Tiểu Bạch nghiêm túc mà nói.

Lãnh Tư Thần nhẹ nhàng thở ra, tất nhiên là cam đoan các loại.

Bất quá, nói đến theo dõi, anh tựa hồ nghĩ thông suốt một chuyện.

Thái độ của Tiểu Bạch với mình từ sáng hôm nay đã bắt đầu thay đổi có thể nói vô cùng lớn.

Tối hôm qua là cậu băng bó miệng vết thương cho mình, sáng nay còn quanh co lòng vòng quan tâm mình, cho mình uống trà giải rượu, đối với chuyện giữa anh và Tiểu Huân tựa hồ cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú......

Mọi thứ này khẳng định là có cơ hội.

Anh có thể nghĩ đến duy nhất là, Tiểu Bạch nghe được lời tối hôm qua của Cung Hiền Anh, nhưng cậu làm sao mà biết được, lúc ấy cậu cũng không ở đó.

Phỏng chừng là cậu nhóc nhanh trí kia dùng phương pháp gì đó xem được camera.

Xem ra, Cung Hiền Anh lần này thật ra đánh bậy đánh bạ mà lại làm chuyện tốt.

Rất nhiều chuyện, nếu tự nói cho cậu nghe, cậu bởi vì lòng còn đề phòng, rất có thể sẽ không tin tưởng, nhưng nếu cậu tận mắt nhìn thấy, hiệu quả sẽ hoàn toàn không giống nhau.

Đây xem như là tin tức tốt và tiến triển duy nhất mấy ngày qua rồi!

Cho dù anh hao tổn tâm cơ, có thể cũng kém hữu dụng so với một câu nói của Tiểu Bạch.

Lúc Lương Khiêm mua đồ vật trở về, chỉ thấy trong văn phòng, người lớn thì vùi đầu làm việc trước bàn, người nhỏ ngồi trên sô pha cúi đầu chơi trò chơi.

Hai cha con thoạt nhìn vô cùng ấm áp hài hòa.

"BOSS, đồ vật đã mua về rồi."

"Uhm, để xuống đi, đúng rồi, hành trình buổi tối, giúp tôi đổi ngày." Lãnh Tư Thần nghĩ nghĩ, phân phó một câu.NỘI DUNG ĐƯỢC QUẢNG CÁO

Rốt cuộc thật vất vả mới có không khí tốt như vậy với con trai, anh muốn nhân cơ hội chăm sóc con nhiều hơn, bồi đắp tình cảm.

"Được, tôi liền đi sắp xếp." Lương Khiêm hiểu rõ nói.

Tiểu Bạch bên cạnh nghe được hai người nói chuyện tức khắc nhạy cảm mà ngẩng đầu, nói: "Nếu là vì con, vậy con đi về trước, con không muốn quấy rầy công việc của chú."

Lãnh Tư Thần biết cậu nhóc rất bướng bỉnh, hơn nữa không thích nhất gây thêm phiền toái cho người khác, đành phải bỏ chủ ý, nói: "Được rồi, chú không thay đổi hành trình, bất quá, con có thể ở lại chơi trong chốc lát, chờ lúc tan ca chú sẽ đưa con về nhà, sau đó lại đi tiệc."

Hai cha con bình anh vô sự mà vượt qua một ngày tốt đẹp.

Lúc tan ca, tất cả mọi người như gặp quỷ mà nhìn ông chủ bọn họ, núi băng ngàn năm kia cư nhiên nhu hòa mỉm cười, quả thực xuân phong quất vào mặt!

Trở lại biệt thự, Tiểu Bạch một mình ăn cơm chiều, sau đó tắm rồi nằm trên giường đọc một quyển sách mà Tương Nhu đề xuất.

Nội dung sách rất có ý nghĩa, bất tri bất giác liền đọc tiếng đồng hồ, vừa nhìn đồng hồ trên tường, đã 11 giờ!

Tương Nhu hình như còn chưa trở về.

Vốn định đi ngủ, nhưng lại có chút lo lắng, vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ thăm dò.

Đến gần rạng sáng, dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa, người rốt cuộc đã trở lại.

Tiểu Bạch hơi có chút khẩn trương mà chạy xuống lầu, thấy Lãnh Tư Thần một mình trở về, hơn nữa bước chân còn vững chắc, hẳn là không uống quá nhiều rượu, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn xuống.

Tuy rằng biết Tương Nhu cùng người kia không có gì, nhưng cậu vẫn rất chán ghét chú cùng cô gái giả trang thành mẹ kia quá gần gũi nhau.

Tiểu Bạch đứng ở cửa cầu thang, nhìn Lãnh Tư Thần đêm khuya xã giao trở về có chút mỏi mệt, do dự có nên đi qua xem hay không, sắc mặt chú tựa hồ có chút không tốt lắm...

Đang do dự, giây tiếp theo, cậu trơ mắt thấy Lãnh Tư Thần đang đi rất bình thường, đột nhiên khom người phun ra một miệng máu tươi, ngay sau đó thân thể phịch một tiếng ngã xuống......


 Chương 583: Bảo Bối Thần Trợ Công (1)


Đồng tử Tiểu Bạch bỗng nhiên phóng đại, ngây người một giây sau đó chạy như bay qua, gọi: "Tương Nhu! Tương Nhu!"

Lãnh Tư Thần ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt đến không còn một giọt máu, mày cau thật chặt.


Tiểu Bạch không biết anh bị thương chỗ nào, hoàn toàn không dám động vào anh, chỉ có thể gọi anh, nhưng anh đã hôn mê không còn ý thức......


Nhìn người ban ngày còn tốt đẹp, đột nhiên ngã tại chỗ không nhúc nhích, giống như đã chết, cậu nhóc bị hoảng sợ vô cùng, trong nháy mắt đại não trống rỗng, hơn nửa ngày mới run rẩy tay nhỏ từ trong lòng ngực Lãnh Tư Thần sờ soạng ra di động của anh.

Click mở danh bạ, dưới tình huống này phản ứng đầu tiên của cậu chính là tìm mẹ.

Đang nghĩ ngợi tới không biết Tương Nhu sẽ lưu tên mẹ trong điện thoại là gì, lại kinh ngạc phát hiện danh bạ điện thoại anh chỉ có duy nhất một người liên hệ, ghi chú hai chữ —— bà xã.

Tiểu Bạch ngẩn người, không có thời gian nghĩ nhiều, nhanh chóng gọi vào dãy số kia.

Vang thật nhiều hồi chuông vẫn chưa ai nghe, lòng Tiểu Bạch nóng như lửa đốt, cuối cùng đầu bên kia rốt cuộc có người nói chuyện: "Alo? Đã trễ thế này, có việc sao?"

Thật tốt quá! Là tiếng mẹ!

Tuy rằng mẹ cho là Tương Nhu gọi, thanh âm nghe có chút lạnh.

Tiểu Bạch vừa nghe được tiếng mẹ, tức khắc rốt cuộc nhịn không được mà khóc ra: "Mẹ!"

"Tiểu Bạch? Sao lại là con?" Hạ Úc Huân kinh ngạc.

"Mẹ! Mẹ cứu cứu Tương Nhu! Tương Nhu sắp chết!"

"Cái gì? Anh ta sao có thể chết? Con đừng vội, nói rõ ràng!"

"Tương Nhu vừa mới trở về, phun ra một miệng máu, sau đó liền ngã xuống, con gọi thế nào cũng không phản ứng!" Tiểu Bạch nỗ lực tổ chức ngôn ngữ.

"Bảo bối, bình tĩnh một chút, hẳn là dạ dày xuất huyết, trước đó cũng xảy ra tình huống như vậy, anh ta có phải lại uống rượu hay không?" Hạ Úc Huân hỏi.

Tiểu Bạch thò lại gần ngửi ngửi, đáp: "Dạ, có mùi rượu."

"Tên này chính là đang tìm đường chết!" Hạ Úc Huân nguyền rủa một tiếng, đè nén cơn giận hỏi: "Hiện tại trong nhà chỉ có một mình con sao? Bảo mẫu đâu? Bảo an đâu?"

"Bảo mẫu buổi tối không ở bên này, bảo an con cũng không biết làm sao để gọi bọn họ." Tiểu Bạch khóc nức nở nói.

Chỗ ở của Lãnh Tư Thần lớn đến mức dọa người loanh quanh lòng vòng, Tiểu Bạch chân ngắn đi bộ tìm được bảo an, vận khí tốt tìm được phỏng chừng cũng mất hơn hai mươi phút.

Hạ Úc Huân lập tức trấn an nói: "Bảo bối đừng nóng vội, mẹ lập tức liền tới!"

Sau khi cúp máy, Hạ Úc Huân lập tức ra khỏi nhà.

Cũng may biệt thự này cũng ở ngoại ô, cách hạnh hoa thôn khá gần, rạng sáng trên đường lại không có xe, rất nhanh liền tới nơi.

Trạm bảo an cổng lớn.

Cô vừa qua liền đúng như dự kiến mà bị người ngăn cản.

"Mau mở cửa, ông chủ các người sắp chết ở bên trong biết không?" Hạ Úc Huân thở hồng hộc nói.

Hai bảo tiêu nghe vậy đều có chút vô ngữ, mỗi ngày phụ nữ tới đây tìm ông chủ không ít, các loại lý do đều có, vẫn là lần đầu tiên nghe trực tiếp rủa ông chủ bọn họ chết.

"Xin lỗi, không có lệnh ông chủ, chúng tôi không thể tự tiện cho người đi vào, lại nói mật mã cửa này là dùng vân tay hai tầng phân biệt, chúng tôi cũng không biết mật mã, càng không có dấu vân tay ghi vào, muốn mở cửa cho cô cũng không mở được." Bảo tiêu một bộ việc công xử theo phép công, trả lời như thường lệ.

"Vậy người biết mật mã và còn ghi vào vân tay, trừ ông chủ các anh ra còn có ai? Lương Khiêm cùng Uất Trì Phi có thể vào chứ?" Hạ Úc Huân vội vàng hỏi.

"Cũng không được, theo tôi được biết, cửa này chỉ có một mình ông chủ biết mật mã, hai vị bọn họ mỗi lần vào cũng phải báo cho ông chủ chúng tôi, sau đó ông chủ đích thân dùng hệ thống điều khiển mở cửa cho vào."


 Chương 584: Bảo Bối Thần Trợ Công (2)


Hạ Úc Huân cực kỳ vô ngữ mà đi loanh quanh một vòng, nói: "Thật là...... Tên khốn này làm gì vậu chứ, đem nhà mình làm thành như vậy! Ngục giam cũng không vậy!"

Hiện tại thì tốt rồi, tự mình đem mình nhốt trong nhà!

Cô thật sự phục!

"Ông chủ là người rất cảnh giác, ai đều không tin." Bảo tiêu thuận miệng nói một câu.

Hạ Úc Huân nghe vậy thần sắc khẽ giật mình, anh biến thành như vậy, là bởi vì chuyện 5 năm trước sao?

5 năm trước, cô chính là như vậy mà bị người ta mang đi, gây án lại là anh em vào sinh ra tử với anh......

"Hơn nữa, tối hôm qua có người dùng bạo lực phá cửa, cho nên ông chủ lại tăng cấp cho hệ thống an toàn, chúng tôi thật sự không có biện pháp." Bảo tiêu lại nói một câu.

Thì ra là vì vậy, bây giờ bọn họ đối với phụ nữ đều có chút sợ hãi, cũng thật không thể bởi vì đối phương là phụ nữ mà thiếu cảnh giác.

"Gì? Bạo lực phá cửa?"

Đây đều là chuyện gì a......

Hạ Úc Huân đau đầu đến không chịu được, Tiểu Bạch còn ở bên trong chờ mình, đột nhiên nhìn thấy một người sống hộc máu ngã trước mắt mình, sẽ có bao nhiêu kinh hoảng......

Đang nôn nóng, Hạ Úc Huân bổ nhào vào khóa mật mã trước mặt, đem ngón tay mình ấn vào.

"Cô không nên xằng bậy như vậy, nếu sai ba lần......"

Lời còn chưa dứt, đèn xanh sáng lên.

Nhận dạng vân tay cư nhiên thành công!

Hai bảo tiêu nghẹn họng nhìn trân trối.

"Đây...... Đồ chơi này có phải hỏng rồi không?"

"Không thể nào! Ngày hôm qua mới vừa sửa!"

Chính Hạ Úc Huân cũng rất kinh ngạc, nhưng không có thời gian nghĩ nhiều, sau khi thành công lập tức bắt đầu vắt hết óc suy nghĩ mật mã.

Mật mã rốt cuộc là cái gì a?

Lúc này, cô đột nhiên nhớ tới mật mã laptop Lãnh Tư Thần là "September28"!

Nhưng, trên bảng mật mã này chỉ có con số không có chữ cái, chẳng lẽ là 928?

Nhưng mật mã nào có đơn giản mà lại không chút hàm lượng kỹ thuật như vậy, chỉ có ba con số! Hai bảo tiêu này lại nói cao cấp như vậy......

Dù sao cơ hội ba lần mà, Hạ Úc Huân tiện tay ba con số.

Sau khi ấn xuống số 8, cửa mở.

Hạ Úc Huân chớp chớp mắt, đẩy cửa ra đi vào, đầu tiên là thử thăm dò vài bước, sau đó chạy như điên vào bên trong.
NỘI DUNG ĐƯỢC QUẢNG CÁO
Phía sau hai bảo tiêu đã hoàn toàn hóa đá.

"Này...... Cửa này khẳng định là hỏng rồi?"

"Tôi cũng cảm thấy vậy!"

"Vậy hiện tại làm sao bây giờ? Cửa hỏng rồi chuyện cũng không liên quan tới chúng ta chứ?"

"Ách...... Tôi cũng không biết!"

......

Hạ Úc Huân dùng nhanh nhất tốc độ chạy tới nhà chính, cũng may cánh cửa ở đây không có phiền toái như vậy, Tiểu Bạch trực tiếp giúp cô vặn khoá cửa, vừa thấy cô liền thương tâm bổ nhào ôm lấy đùi cô.

"Mẹ, mẹ mau đến xem Tương Nhu! Chú vừa rồi lại phun ra vài ngụm máu!"

Hạ Úc Huân ôm cậu nhóc an ủi mà hôn nhẹ, nhanh chóng chạy tới cẩn thận đỡ Lãnh Tư Thần dậy, nói: "Tiểu Bạch, biết gara ở đâu chứ?"

"Biết! Mẹ đi với con!"

Tới gara, Hạ Úc Huân từ trước túi Lãnh Tư Thần móc chìa khóa xe, sau đó mở cửa đem anh nhét vào ghế sau.

"Tiểu Bạch, con ngồi sau nhìn chú ấy một chút, thắt chặt dây an toàn, đỡ đầu chú ấy."

"Được! Mẹ con đã biết!"

Hạ Úc Huân ong ong phát động động cơ, nhanh chóng ra khỏi gara.

Cổng lớn, hai bảo tiêu mới vừa liên hệ nói rõ tình huống cho Lương Khiêm liền nhìn thấy xe ông chủ từ gara phóng như bay ra.

Trong nháy mắt xe vượt qua bên cạnh bọn họ, bọn họ nhìn thấy người lái xe đúng là cô gái vừa rồi đi vào, ông chủ ngồi sau xe, nhắm mắt lại, thoạt nhìn tựa hồ mất đi tri giác......

"Tình huống này là sao a? Ông chủ bị cướp?"

"Không chừng cô gái kia nói chính là thật sự đó! Cô ấy lại đây cứu người......" Một bảo tiêu khác tự mình an ủi nói.


 Chương 585: Bảo Bối Thần Trợ Công (3)


Chờ đem xong người đưa đến bệnh viện, Hạ Úc Huân đã mệt đến sắp sửa rã rời.

Đèn phòng cấp cứu sáng lên, cô và Tiểu Bạch ngồi ở bên ngoài ghế dài chờ.
PlayUnmuteLoaded: 0%Progress: 0%Remaining Time-0:00Fullscreen
Một lát sau, một hộ sĩ vội vàng mà từ bên trong đi ra, nói: "Ai là người nhà bệnh nhân?"

Hạ Úc Huân do dự một chút, đáp: "Là tôi."

"Đây có đơn giải phẫu cần ký tên! Bệnh nhân cần được làm phẫu thuật vá khoang bụng ngay lập tức! Tôi nói cô cũng quá không quan tâm chồng mình rồi, để lâu như vậy, dạ dày đều đã thủng! Cô cho rằng bệnh bao tử là việc nhỏ sao? Để lâu dàu sẽ chuyển biến xấu thành ung thư! Đến lúc đó cô muốn khóc cũng không kịp!" Hộ sĩ vừa lảm nhảm vừa nhận lấy đơn giải phẫu đã ký rồi đi vào.

"Không phải mẹ sai, đều là con sai......" Tiểu Bạch gục đầu, áy náy không thôi mà lẩm bẩm.

"Sao lại là con sai, đừng nói bậy!" Hạ Úc Huân ngồi xổm xuống sờ sờ đầu cậu.

"Chính là con sai, hôm nay Tương Nhu vốn là muốn hủy hành trình tối này về cùng con ăn cơm, con lại không cho chú sửa, nếu khi đó con......"

Hạ Úc Huân dùng cái trán chống trán cậu nhóc, nói: "Nếu săn sóc cùng hiểu chuyện cũng coi như sai, vậy con thật sự sai rồi! Chú ấy lớn như vậy, bản thân làm việc không đúng mực, chẳng lẽ còn cần một đứa trẻ như con chịu trách nhiệm sao? Đừng suy nghĩ vớ vẩn! Chuyện này không có chút nào liên quan đến con cả!"

"Mẹ, Tương Nhu có thể có việc gì hay không? Chú ấy...... Sẽ chết sao?" Tiểu Bạch khẽ run, mang theo khóc nức nở.

"Tai họa để lại ngàn năm, chú ấy sẽ không dễ dàng chết như vậy! Tương Nhu sẽ không có việc gì, mẹ cam đoan!" Hạ Úc Huân an ủi nói.

"Mẹ, câu thành ngữ này không phải dùng như vậy......"

Hai mẹ con đang nói chuyện, di động Hạ Úc Huân vang lên.

Là số lạ, cô đoán rằng hẳn là Lương Khiêm.

Quả nhiên, vừa nhấc máy, di động bên kia liền truyền đến thanh âm nôn nóng của Lương Khiêm.

"Hạ tiểu thư, lão đại anh ấy......"

"Phòng cấp cứu số một bệnh viện Nhân Dân." Hạ Úc Huân trực tiếp báo địa chỉ.Chỉ trong chốc lát Lương Khiêm liền thở hổn hển đuổi qua đây.

Uất Trì Phi cũng biết, bất quá không có tới, dường như nơi nào có Hạ Úc Huân, hắn đều thức thời lảng tránh.

"Hạ tiểu thư, BOSS thế nào?" Lương Khiêm nôn nóng mà dò hỏi.
NỘI DUNG ĐƯỢC QUẢNG CÁO
"Dạ dày thủng, đang ở bên trong làm phẫu thuật."

"A! Sao lại nghiêm trọng như vậy chứ! Anh ấy đêm nay cũng không uống bao nhiêu rượu a!"

"Đêm nay không uống bao nhiêu rượu, vậy trước kia thì sao? Cái này gọi là một cọng rơm đè chết lạc đà!" Hạ Úc Huân tức giận nói.

"BOSS mấy ngày trước xác thật có thổ huyết một lần, nhưng ngày đó ở chung cư Cẩm Uyển, sau khi cô rời khỏi, chúng tôi đi lên tìm anh ấy, liền phát hiện anh ấy té xỉu trên mặt đất, vẫn luôn khuyên anh ấy đi bệnh viện, nhưng cô cũng biết đó, căn bản khuyên không được......" Lương Khiêm vẻ mặt bất đắc dĩ.

Hạ Úc Huân nghe vậy mày nhíu lại.

Lương Khiêm gãi gãi đầu, nói: "Hạ tiểu thư, trễ như vậy, thật là phiền cô, nhưng, cửa này...... Cô sao lại vào được? Không chỉ có mật mã, còn cần nhận dạng vân tay..."

Lương Khiêm bụng đầy hồ nghi hỏi.

"Tôi sao biết được...... Đánh bậy đánh bạ......" Hạ Úc Huân trả lời kiểu ba phải cái nào cũng được, dấu đi sự phức tạp trong con ngươi.

"Ách......" Hệ thống phòng hộ nghiêm mật như vậy, cô đánh bậy đánh bạ liền vào được? Cánh cửa hiện tại dùng đại pháo tới cho nổ tung phỏng chừng cũng không mở được a?

"Mặc kệ như thế nào, hôm nay ít nhiều nhờ cô, bằng không tình huống này ngay cả tôi cũng không có biện pháp!" Lương Khiêm lau mồ hôi nói.

Hạ Úc Huân khóe miệng khé nhếch, đáp: "Tôi cũng phục thật...... Anh ta chẳng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net